Đêm Trước Ly Hôn

Chương 52: Chương 52: Không Nương Tay




Điện thoại vang lên…… là Cổ Khánh Nhất.

Cổ Khánh Nhất hỏi cô đang ở đâu, mẹ chồng cô ra đường mua thức ăn bị xe đụng, Tư Viễn cũng bị thương rồi, một mình Cổ Khánh Song không thể lo cho cả hai được bảo cô về nhà chăm sóc người bệnh.

Mã Vân ngẩn ra, sao có chuyện trùng hợp như vậy? Cô thận trọng hỏi: “Chị Vi, chị đi không? Để em gọi cho Mạnh Kỳ trước đã.”

Mã Vân nói xong đã cầm điện thoại ra ngoài gọi, Mạnh Kỳ đang bận rộn ở bệnh viện, người nghe máy là Cổ Khánh Song, vừa nhìn điện thoại liền gấp máy đập mạnh về phía Mạnh Kỳ: “Anh còn liên hệ với con hồ ly tinh đó, đã lập gia đình mà các người còn thương nhớ lẫn nhau, tên khốn khiếp! . . . . . .”

Mạnh Kỳ nhặt lên điện thoại, pin và thân máy mỗi thứ một nơi, đã không thể dùng được nữa, nếu không có việc gì chắc chắn Vân Vân sẽ không gọi cho anh, anh biết Kiều Vi Nhã đang ở nhà cô ấy, nhất định là muốn hỏi chuyện của mẹ vợ nên Vân Vân mới gọi đến, mới vừa rồi còn nghe Cổ Khánh Nhất bảo Kiều Vi Nhã về nhà chăm sóc mẹ vợ.

Anh vẫn không nói gì, Cổ Khánh Song đã vội vã xách túi xông ra ngoài, Mạnh Kỳ vừa định đuổi theo liền nghe thấy con trai đang gọi, anh chỉ đành dừng bước.

Cổ Khánh Song ra khỏi cửa bệnh viện liền gọi cho hai chị của mình, để bọn họ cùng đến nhà Mã Vân tìm cô tính sổ.

Hai chị em đều đang đi làm nhưng vừa nghe chuyện như vậy, cũng đồng tâm xin nghỉ, hẹn gặp mặt trước chung cư nhà Mã Vân.

Ba chị em đến trước cửa, lúc trước bọn họ từng đến đây làm loạn một lần. đã biết đường nên đến rất nhanh.

Ba người vào chung cư, Cổ Khánh Song cắn răng nghiến lợi nói: “Chị cả, chị hai, hôm nay chúng ta nhất định phải đập chết con Mã Vân không biết xấu hổ đó, đã kết hôn có con luôn rồi mà còn thương nhớ Mạnh Kỳ nhà em, có phải do tên ngoại quốc kia bị bất lực không. . . . . .”

”Được rồi, Khánh Song, đừng nói mấy lời không có phẩm giá như vậy.” Cổ Khánh Ngọc không nghe nổi liền ngắt lời Cổ Khánh Song.

Cổ Khánh Song bước lên bậc thang, không nhấn chuông mà bắt đầu đập cửa.

Kiều Vi Nhã đang ở lầu hai lên mạng tìm một chút tài liệu có liên quan, nghe thấy âm thanh dưới lầu cũng không để ý lắm.

Sau đó lại nghe tiếng đập đồ bang bang, cô không thể ngồi yên nữa bèn chạy xuống lầu thì thấy ba chị em Cổ Khánh Song đang níu chặt Mã Vân mà đánh, bảo mẫu đang ở một bên hốt ha hốt hoảng can ngăn yêu cầu bọn họ dừng tay.

”Dừng tay!” Kiều Vi Nhã hô to một tiếng.

Cổ Khánh Song phản ứng đầu tiên, níu lấy tóc Mã Vân nhìn về phía cầu thang, cười lạnh nói: “Tôi nói sao mà con kỹ nữ này có thể gọi tới, thì ra ở đây còn chứa một con kỹ nữ khác, không trở về nhà ở có phải muốn ra ngoài tìm thằng khác thỏa mãn. . . . . .”

“Bốp.” Kiều Vi Nhã xông tới đẩy Cổ Khánh Song ra, đánh một bạt tai thật vang dội lên mặt Cổ Khánh Song.

Cổ Khánh Song không dám tin bụm má nhìn Kiều Vi Nhã: “Mày đánh tao! Con mẹ nó mày đánh tao! Con mẹ nó mày dám đánh tao, đời này còn chưa có ai dám đánh tao đâu? Chị, hai người đứng đó làm gì, còn không đánh nó cho em. . . . . .”

Kiều Vi Nhã cũng không nhìn Cổ Khánh Song, vội đỡ Mã Vân hỏi: “Vân Vân, em sao rồi hả ?”

Trên cánh tay, trên mặt, cả người Mã Vân đều thấy dấu vết bị ba chị em họ cào bấm, có chỗ đã ra máu.

”Em không sao, chị Vi, chị đừng xen vào, chuyện này không liên quan đến chị.”

”Em lên lầu trước đi, chuyện này để chị xử lý.”

Kiều Vi Nhã kêu bảo mẫu đỡ Mã Vân lên lầu bôi thuốc thay quần áo cho cô ấy.

”Cổ Khánh Song, cô còn muốn bị đánh thì cứ mắng tiếp, không biết các người có biết hay không, đây là khu nhà ngoại giao, khắp nơi đều có màn hình giám sát, các người tự xông vào nhà dân, đánh người ngoại tịch, đây là hành động gì, các người còn không rõ thì về hỏi anh các người đi.”

*Khu nhà ngoại giao: nhà có liên quan đến dân cư là người nước ngoài.

Vừa nhắc đến Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Song càng tức giận, cô ta chỉ vào Kiều Vi Nhã mắng: “Kiều Vi Nhã, mày là đứa khắc tinh, nếu không phải tại mày thì sao anh tao bị phạt nặng như vậy! Mày thì giỏi lắm, còn biết tìm chỗ trốn, có phải bây giờ mày hả hê lắm không? A, mày là đồ khắc tinh, đồ sao chổi, một đứa tiện nhân, không trách được anh tao bán nhà, căn bản mày không xứng với nhà họ Cổ chúng tao, anh tao bây giờ gặp người hơn mày gấp ngàn lần, gấp vạn lần!”

Kiều Vi Nhã mở cửa chính ra, lạnh mặt nói: “Cổ Khánh Song, nếu như các người có oán hận gì thì nhắm vào tôi, tại sao lại đánh Mã Vân, cô ấy trêu chọc các người cái gì? Lời của cô tôi nghe rất rõ ràng, ý của cô là…. anh cô ở bên ngoài có người khác rồi, cho nên mới bán căn nhà, được, tốt!”

Cổ Khánh Mẫn trốn trốn tránh tránh kéo Cổ Khánh Ngọc: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Cổ Khánh Ngọc không hiểu sao lại cảm thấy Cổ Khánh Mẫn có chút lạ, Cổ Khánh Mẫn cho cô một ánh mắt, mặc dù Cổ Khánh Ngọc không hiểu gì nhưng vẫn kéo Cổ Khánh Song đang hùng hùng hổ hổ ra ngoài.

Đi tới cửa lớn, Cổ Khánh Ngọc do dự một chút, nói với Kiều Vi Nhã: “Chị dâu, hôm nay Khánh Song bị chọc tức, không lựa lời nói, chị đừng để trong lòng, anh em không có ai ở bên ngoài cả, chị không thể vẫn ở bên ngoài được, Mạnh Kỳ đã tìm được một căn nhà khác rồi, mấy ngày nữa họ sẽ dọn ra, chị vẫn nên về nhà.”

Kiều Vi Nhã lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không về, Cổ Khánh Song, làm phiền cô chuyển lời đến anh của cô, hôm nay tôi sẽ chuyển đi, sau này các người không được tùy tiện đến nhà Mã Vân gây phiền phức, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”

Cổ Khánh Song cắn răng cười lạnh, thái độ cũng vặn vẹo: “Kiều Vi Nhã, nhà họ Cổ bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày, đừng tưởng rằng tên bạn trai trước của mày về thì bọn tao sẽ sợ mày, dám đối nghịch với nhà họ Cổ, bọn tao nhất định khiến mày còn hai bàn tay trắng! Đến lúc đó, mày ôm mộ ba mẹ của mày mà khóc đi! Không trách được cả nhà mày đều chết sạch, không chừng kiếp trước nhà họ Kiều của mày làm chuyện thất đức đấy? Đây là báo ứng, báo ứng!”

Kiều Vi Nhã giận đến cả người run run, nói gì cũng có thể, nhưng cô ta nói những điều này thì khó mà chịu được, bởi vì người thân của cô lần lượt rời đi nên lòng cô vẫn luôn mang một nỗi hận, dần dần tích lũy, nếu như có thể, cô rất muốn rời đi, rời đi thật xa không muốn quay lại nữa.

Nỗi uất hận trong lòng Kiều Vi Nhã không thể kiềm nén được mà bộc phát, lúc này, trong đầu cô không nghĩ được gì cả, cô chỉ muốn đánh cô ta.

Kiều Vi Nhã níu lấy Cổ Khánh Song ở trước cửa, giống như phát điên, vừa đánh vừa đá, hai chị em bên cạnh muốn kéo ra cũng không được.

Bà ngoại tự sát là bất đắc dĩ, nửa đời sau ông ngoại sống trong uất ức sầu muộn, ông nội gặp người phải luôn cúi đầu tươi cười, không biết tại sao ba mẹ lại tự vẫn, tất cả là tổn thương cả đời cũng không thể phai mờ, loại tổn thương này, người khác vĩnh viễn không thể hiểu.

Cổ Khánh Song giống như ngọn pháo đến châm lửa, tức thời dẫn ngọn lửa thù hận của Kiều Vi Nhã ra ngoài.

Cổ Khánh Ngọc gọi cho Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất đang ở nhà của Tiêu San, nghe được điện thoại, trong lòng không khỏi thở nhẹ một hơi, thì ra Kiều Vi Nhã đang ở nhà Mã Vân chứ không phải cùng một chỗ với Bảo Mặc.

Cổ Khánh Nhất bảo lập tức chạy tới, nhưng dù có mau hơn nữa cũng phải tốn nửa tiếng mới chạy tới được.

Cổ Khánh Ngọc nghe được giọng của Tiêu San, đối với anh cả rất thất vọng, mẹ vẫn còn nằm viện, anh lại đến chỗ Tiêu San, còn cố gắng bảo Kiều Vi Nhã đến chăm sóc, tình hình trước mắt thế này sao Kiều Vi Nhã có thể lo cho mẹ.

Cổ Khánh Ngọc và Cổ Khánh Mẫn khuyên Kiều Vi Nhã không được, Cổ Khánh Ngọc đành tìm Mã Vân nhờ giúp đỡ.

Mã Vân và bảo mẫu mất rất nhiều sức mới kéo Kiều Vi Nhã ra được, trên mặt, trên người Cổ Khánh Song đều đầy vết thương, thê thảm không nỡ nhìn, ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không được.

Hai chị em dẫn Cổ Khánh Song rời đi, cảm xúc của Kiều Vi Nhã vẫn chưa thể khôi phục, cô ngồi trên bậc thang ôm hai đầu gối, cúi đầu khóc, chẳng lẽ cô không muốn người thân mình được mạnh khỏe sao?

”Chị Vi, chị đứng lên vào nhà ngồi đi, ở đây rất lạnh, bây giờ chị bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu.”

Lúc này Kiều Vi Nhã mới đứng lên theo Mã Vân trở về phòng khách ngồi trên sofa.

Bảo mẫu đã thu dọn hơn phân nửa mấy bình hoa, ty tách bị đập vỡ, bàn ghế bị ngã cũng đã dựng lên.

Kiều Vi Nhã cũng muốn giúp bảo mẫu thu dọn, đột nhiên Mã Vân thét một tiếng kinh hãi: “Chị, không thấy đơn khởi tố!”

Kiều Vi Nhã liền hiểu, Cổ Khánh Mẫn gấp gáp rời đi bởi vì cô ta đã lấy được phần đơn khởi tố.

Dù đuổi theo lấy lại cũng vô ích, hơn nữa cũng không cần thiết.

Kiều Vi Nhã đột nhiên cười, ông nội nói thật đúng, ông trời luôn không công bằng, dù là sống lại, kẻ xấu vĩnh viễn là kẻ xấu, sẽ không vì cô sống lại mà chúng trở nên lương thiện.

”Nhất định là ba chị em bọn họ cầm đi, Vân Vân, đừng tìm, chị xin lỗi, chị đã mang quá nhiều phiền toái cho em, thật xin lỗi.”

”Chị Vi, chị nói gì vậy, giữa chúng ta không cần phải như vậy.” Đang nói chuyện, Mã Vân không cẩn thận đụng phải vết thương, hít một hơi lạnh, vết thương toét ra.

Kiều Vi Nhã thở dài: “Vân Vân, em lên lầu nghỉ ngơi đi, đừng lo cho chị...chị không sao.”

Mã Vân lên lầu, Kiều Vi Nhã giúp bảo mẫu dọn dẹp phòng.

Lúc Cổ Khánh Nhất đến thì cửa chính còn mở, cho nên hắn trực tiếp đi vào.

Kiều Vi Nhã nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên.

Bên mặt của Cổ Khánh Nhất sưng tím một khối, giống như em gái của hắn đều bị người ta đánh.

Cổ Khánh Nhất nhìn quanh nhà, hỏi: “Kiều Vi Nhã, con đâu?”

”Không ở đây.”

”Cô giấu con đâu rồi?”

”Anh tới tìm con hay là tới tìm tôi tính sổ. Cổ Khánh Nhất, em gái anh đã nói với tôi, anh có người phụ nữ khác bên ngoài, đã thúc giục tôi ly hôn, tôi thấy chúng ta vẫn nên sắp xếp thời gian ly hôn đi, tôi sẽ không làm trễ nãi chuyện của các người.”

”Cô nghe nó nói bậy bạ gì đó!” Cổ Khánh Nhất thay đổi sắc mặt, lần đánh nhau này Cục Trưởng Thái đã gọi hắn tới đánh mắng hắn một trận, bảo hắn phải an phận một chút.

Hắn liền hiểu lời cảnh cáo trước là bởi vì Bảo Mặc, mà xem ra Kiều Vi Nhã cũng không định cùng một chỗ với Bảo Mặc. Do hắn nhất thời váng đầu, mới có thể cho là Kiều Vi Nhã đang sống chung với Bảo Mặc, Kiều Vi Nhã ở bên hắn nhiều năm, hắn hiểu rất rõ nhân phẩm của Kiều Vi Nhã, lúc này, nếu hắn có nhược điểm bị Bảo Mặc nắm được, không nói đến tài sản ngay cả bộ quân phục này cũng không thể giữ nổi.

Bảo Mặc muốn có được Kiều Vi Nhã nhất định sẽ lựa chọn hành động, cho nên, hôm nay hắn đi tìm Tiêu San, để cô ta tạm thời đừng giục hắn ly hôn nữa, phải ổn định cảm xúc của Kiều Vi Nhã rồi mới tính tiếp.

Cổ Khánh Nhất hít sâu một hơi, bình định cảm xúc, nói: “Tiểu Nhã, em theo anh về nhà đi, anh không có nghĩ đến chuyện ly hôn với em, ở bên ngoài cũng không có người khác, chuyện đơn khởi tố anh cũng đã biết, đừng khởi tố, đồng nghiệp của anh mới chuyển đến bên này, quả thật không có nhà ở, cho nên mới phải mua nhà của chúng ta, anh ấy cũng nói, mặc dù không thể trả lại nhà nhưng anh ấy đồng ý cho chúng ta thêm một chút tiền, chúng ta mua một căn nhà khác cũng đủ rồi. Em về nhà với anh trước, Mạnh Kỳ cũng đã tìm xong nhà khác, sau này sẽ không ở chung với chúng ta, vì con, em đừng như vậy, anh rất nhớ Đồng Đồng, em và Đồng Đồng về nhà đi.”

Kiều Vi Nhã lắc đầu: “Cổ Khánh Nhất, tôi rất mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, tôi không muốn hao tổn tinh thần với anh nữa, ở bên ngoài, anh có bao nhiêu phụ nữ, tôi không quan tâm, không cần thiết, anh cũng không cần lấy con ra làm cớ, con trẻ không phải là công cụ để anh dùng, nói thật cho anh biết, tôi đã chán nản với tất cả, anh đã từng làm chuyện gì có lỗi với tôi, anh rõ hơn bất cứ ai, tự hỏi lương tâm mình một chút, Cổ Khánh Nhất, những điều tốt đẹp anh đối với tôi trước kia, hôm nay còn dư lại mấy phần? Tôi vẫn luôn cảm kích anh trong những năm tháng gian nan nhất đã đối tốt với tôi, cho nên, tôi không quan tâm anh kiếm được bao nhiêu tiền, xem nhẹ sự chán ghét của mẹ anh đối với tôi, thậm chí, tôi đã từng có một lần áy náy vì không thể sinh cho nhà họ Cổ các người một đứa con trai, nhưng hôm nay những thứ này đã không quan trọng, tôi chỉ muốn ly hôn với anh, tôi muốn có cuộc sống của mình, yên lặng sống qua ngày.”

Cổ Khánh Nhất trầm mặc không nói gì, cuộc sống hôn nhân những năm qua của hắn và Kiều Vi Nhã lần lượt hiện lên trước mắt. Đúng vậy, thật lòng mà nói, nếu như Kiều Vi Nhã rời đi, dù hắn tìm thêm bao nhiêu người phụ nữ khác cũng không bằng những điều Kiều Vi Nhã đã làm cho hắn, tối thiểu, giữa bọn họ chưa từng tranh cãi không ngừng như hắn và Tiêu San, cô cũng sẽ không giống như Tiêu San la hét gào to vào hắn, hắn ở trước mặt Kiều Vi Nhã vĩnh viễn giữ được tôn nghiêm của người đàn ông, mâu thuẫn duy nhất giữa bọn họ chính là con trai, không ly hôn thì hắn không thể nào có con trai được, hiện tại trong lòng mẹ hắn chỉ nhớ nhung mỗi đứa cháu trai, mỗi ngày chỉ cần vừa nhắc tới cháu mình thì mặt đều vui vẻ.

Ban đầu nghe y tá nói Kiều Vi Nhã sinh con gái, hắn cũng có tiếc nuối, lúc mang thai Kiều Vi Nhã có nói với hắn, bởi vì cô không phải con trai, động một chút là ba cô đánh mẹ cô một trận, đối với cô cũng không tốt, cô hi vọng nếu thật sự sinh con gái, hắn có thể đối xử với con khá hơn một chút.

Hắn đã đồng ý, hơn nữa, hắn cảm thấy mình làm được, khoảnh khắc nhìn thấy con gái đó, là một cục thịt nhỏ trong vòng tay hắn, loại huyết mạch thân tình kia bỗng chốc khiến trái tim mình nóng bỏng, hắn cũng có con của mình, đứa bé núc ních này là con gái hắn.

Lúc con gái nhìn hắn cười, lúc con gái tập tễnh bước đi, lúc con gái ngọt ngào ngây thơ gọi tiếng ba, nội tâm Cổ Khánh Nhất rất kích động.

Cho nên, hắn nhìn thấy mẹ đối xử với con gái không tốt, trong lòng tức giận, thậm chí không muốn về nhà.

Hắn vẫn phân biệt rất rõ ràng, phụ nữ bên ngoài vĩnh viễn là phụ nữ bên ngoài, có thể làm vợ chỉ có Kiều Vi Nhã.

Nhưng hắn đã xem thường thủ đoạn của Tiêu San, lần này là hắn gặp hạn, trong lòng hắn thật sự không bỏ con gái được. Đi tới bước này, oán ai đây?

”Tiểu Nhã, em về nhà với anh trước được không? Ngay cả khi em có suy nghĩ này cũng không thể ở nhà người khác mãi, hơn nữa, anh rất muốn biết bây giờ con đang ở đâu?”

”Tôi sẽ không ở đây nữa nhưng tôi cũng không về, Cổ Khánh Nhất, chúng ta ly hôn thôi. Tôi không muốn bởi vì tôi mà liên lụy đến bạn bè của mình, chuyện của chúng ta không có quan hệ gì với cô ấy, em gái anh còn trở lại đây nữa, tôi sẽ đánh nó, quyết không nương tay!”

Cổ Khánh Nhất thở dài một hơi, muốn đả động Kiều Vi Nhã còn khó hơn lên trời, nếu hôm nay em gái hắn không làm rối lên có lẽ sẽ tốt một chút, bây giờ đều không có ý nghĩa nữa, nhìn dáng vẻ này, Kiều Vi Nhã đã quyết tâm ly hôn với hắn, lợi thế duy nhất của hắn chính là đứa con, dù sao bây giờ đang bị đình chỉ không cần lên ban, thừa dịp thời gian ở không, hắn muốn nhanh chóng tìm được con gái, chỉ cần con trở về, nhất định Kiều Vi Nhã sẽ mềm lòng vì con bé.

Cục Trưởng Thái nói nửa năm, nhất định là có thâm ý, nửa năm này, hắn phải nghĩ biện pháp ổn định Kiều Vi Nhã, ổn định Tiêu San.

Hôm nay, Tiêu San đã trở mặt với hắn, cô ta là người có thân phận địa vị, không thể nâng cao bụng bự xuất hiện trước người ngoài, cho nên, hắn phải ly hôn.

Cổ Khánh Nhất cảm thấy mình đang đứng ở ngã ba đường, bên trái hay bên phải đều không phải là lựa chọn tốt nhất.

Chuyện có thể làm là xem Kiều Vi Nhã đang ở đâu, con gái ở nơi nào?

Không tiếp tục thuyết phục Kiều Vi Nhã nữa, Cổ Khánh Nhất rời khỏi nhà Mã Vân, lái xe khu bảo an của tiểu khu, Cổ Khánh Nhất đánh một vòng dừng xe ở bên đường đi vào chỗ bảo an.

Cổ khánh Nhất báo thân phận và biển số xe của Kiều Vi Nhã, nhờ bọn họ hỗ trợ giám thị hướng đi của chiếc xe này, một khi chiếc xe này ra ngoài nhờ họ báo với hắn.

Cổ Khánh Nhất đưa hai phần quà nhỏ mua ở siêu thị cho bảo an, bảo an liền đáp ứng, vẻ mặt tươi cười hứa hẹn, chỉ cần chiếc xe kia vừa xuất hiện nhất định sẽ báo với hắn đầu tiên.

Cổ Khánh Nhất rà soát lại mối quan hệ của Kiều Vi Nhã với mọi người một lần, trừ Mã Vân thì là Từ Linh đang giúp đỡ trông coi cửa hàng, về phần mấy thương hộ, trên cơ bản đều là người từ bên ngoài vào thành phố B dốc sức làm việc, căn bản không thể giúp đỡ Kiều Vi Nhã, ngược lại là Kiều Vi Nhã giúp bọn họ rất nhiều, người làm ăn, mười thì hết chín phần có liên quan đến lợi ích, một khi đã không có ích lợi thì không còn lại bạn bè nữa.

Nghĩ vậy, Cổ Khánh Nhất quyết định đi tìm Từ Linh, có lẽ, hắn có thể hỏi ra một chút gì đó từ Từ Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.