Nghĩa trang được bao quanh bởi cây cỏ xanh um tùm, khoe màu đua sắc, thanh tịnh và đẹp đẽ, hơn nữa thường xuyên có người quét dọn, có đội đặc biệt chịu trách nhiệm trồng cây xanh, có cả nhân viên quản lý phụ trách an toàn cho phần mộ.
Đây cũng là nguyên nhân mà ban đầu Bảo Mặc chọn nơi đây để mua mộ phần.
Bảo Mặc đặt thuốc lá, rượu, hoa trước bia mộ, quỳ hai gối xuống đất, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái, ngẩng đầu nhìn về phía ông bà nội Kiều Vi Nhã nói: “Ông nội, bà nội, xin lỗi, cháu không thể chăm sóc tốt cho Vi Vi, để cho cô ấy nhận hết uất ức, cháu xin hứa, sau này sẽ không bao giờ khiến cho cô ấy phải chịu một chút tủi thân nào, chỉ cần là việc cô ấy muốn làm, cháu nhất định sẽ thay cô ấy hoàn thành, cháu sẽ làm cô ấy hạnh phúc.”
Bảo Mặc ngồi một lát rồi lấy khăn tay ra, lau tất cả hình của cả gia đình thật sạch sẽ, lúc này mới đứng dậy, thời điểm đứng lên, từ xa xa anh đã nhìn thấy Kiều Vi Nhã đang đi về phía bên này, cô vẫn cúi đầu nên không nhìn thấy anh.
Sửng sốt trong chốc lát, Bảo Mặc liền tránh ra phía sau khu mộ, chỉ cần lúc Kiều Vi Nhã dâng hương không nhìn về bên này sẽ không phát hiện ra Bảo Mặc.
Mới vừa bước lên bậc thang, Kiều Vi Nhã liền nhìn thấy trên bia mộ đá của ông nội có một bó hoa cúc vàng, còn có hai chai rượu, hai điếu thuốc, cô bước nhanh hơn, đi tới trước mộ.
Rượu Mao Đài, thuốc Hồng Tháp Sơn…..là ai ra tay hào phóng như vậy? Bốn phía không ai, có lẽ đã đi rồi.
Kiều Vi Nhã suy nghĩ một chút, hẳn là ông nội cũng rất thích chúng nên cô không bỏ chúng ra ngoài, cô vẫn đặt những món mình mua để trước mặt, đốt hương dâng lên rồi mới quỳ xuống.
”Ông nội, Vi Vi tới thăm ông. . . . . .” Rốt cuộc Kiều Vi Nhã không nhịn được khóc, mọi buồn khổ đè nén bấy lâu, ngay giờ phút này cuối cùng cũng mặc sức phóng thích ra ngoài.
Lần thứ hai Bảo Mặc nghe thấy Kiều Vi Nhã khóc tê tâm liệt phế như vậy, lần đầu tiên là ở tang lễ của ba mẹ cô.
Cách nhiều năm như vậy, những ký ức cũ trong anh như vẫn còn mới mẻ.
Anh rất muốn đi tới ôm cô vào lòng, an ủi cô, nhưng anh không thể, anh và ba mẹ vẫn còn thiếu cô quá nhiều, trước khi anh có thể bù đắp tất cả, anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô.
Cho nên, bây giờ anh không thể đi qua, để cô khóc hết mọi tâm sự của mình vẫn tốt hơn mãi đè nén trong lòng.
Kiều Vi Nhã lau nước mắt, lấy khăn lông ra chuẩn bị lau ảnh.
Quét qua vài cái lên hình ông bà nội, chiếc khăn vẫn còn trắng không thấy một chút bụi, Kiều Vi Nhã ngẩn ra, người kia thật tỉ mỉ, thậm chí ngay cả hình cũng lau sạch sẽ rồi.
Hình của ông ngoại, bà ngoại và ba mẹ, tất cả đều sạch.
Kiều Vi Nhã đứng một lát, đợi đến tâm tình bình tĩnh rồi, lúc này mới xuống bậc thang rời khỏi.
Bảo Mặc núp ở sau khu mộ đến chân bị tê cũng không dám động vì sợ Kiều Vi Nhã nghe được.
Kiều Vi Nhã đi tới bãi đậu xe, lúc cô dừng xe, trong bãi đã có mấy chiếc xe tải, bây giờ đã lái đi hết, chỉ còn lại hai chiếc xe, một là chiếc Mazda của cô, một chiếc còn lại là Land Rover.
Hai chiếc xe cách nhau hai chỗ đậu xe, lúc mở cửa, cô vừa liếc nhìn chiếc Land Rover ấy, trong nội tâm khẽ động, là xe của anh ấy sao? Nói như vậy… là anh ấy tới, anh ấy còn chưa ra ngoài? Anh ấy nghe thấy mình khóc?
Suy nghĩ một chút, cô đến trước xe nhìn vào bên trong, trong xe không có ai, nói như vậy, anh ấy vẫn chưa xuống, cô không đi thì anh ấy không xuất hiện .
Kiều Vi Nhã mở cửa khởi động xe, rời khỏi nghĩa trang.
Bảo Mặc xoa xoa hai chân đã mất cảm giác rồi mới đứng lên.
Anh ra khỏi nghĩa trang, mở cửa xe ngồi vào, nhưng không nóng lòng rời đi, ngồi một lát mới khởi động xe.
Sau khi xe rẽ ngoặt anh liền nhìn thấy một chiếc Mazda đậu ở bên đường, rất dễ nhận thấy, Vi Nhã đang đợi anh.
Kiều Vi Nhã vẫy tay, Bảo Mặc không cách nào giả bộ làm như không thấy, dừng xe ở phía sau cô, mở cửa đi tới.
Kiều Vi Nhã nhìn anh đi tới mới mở cửa xuống.
”Bảo Mặc, những món đồ này rất quý, anh nên lấy về đi, hôm nay rất cám ơn anh, nhưng em hi vọng sau này anh đừng tới nữa.” Kiều Vi Nhã đưa thuốc lá và rượu cho anh.
Bảo Mặc rũ tay xuống cũng không tính nhận.
”Bảo Mặc, anh cầm đi.”
”Tiểu Vi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút được không?”
”Anh cầm chúng bỏ vào xe trước rồi chúng ta bàn tiếp.”
Bảo Mặc gật đầu nhận lấy bỏ lại trong xe.
Lúc này, Kiều Vi Nhã đã trở lại xe, đóng cửa lại.
Lúc Bảo Mặc đi tới, cô đã khởi động máy, cửa sổ đã khép tới một nửa, đối với Bảo Mặc đang dở khóc dở cười đứng bên ngoài nói : “Bảo Mặc, em không hi vọng có bất kỳ liên hệ nào với anh, tạm biệt!”
Bảo Mặc nắm được cửa kính, vội vàng nói: “Tiểu Vi, em hãy nghe anh nói hai câu, hai câu là được rồi.”
Kiều Vi Nhã không lên tiếng.
”Tiểu Vi, anh đã biết rõ chuyện năm đó, tại sao em không nói với anh, nếu như em nói cho anh biết, anh tuyệt đối sẽ không để cho em chịu nửa điểm uất ức, anh thay mẹ anh nhận lỗi với em, đồng thời, xin em hãy tin tưởng anh...anh nhất định. . . . . .”
”Bảo Mặc, em không muốn nghe những điều này, xin lỗi, em phải đi.” Kiều Vi Nhã trầm mặt, trên mặt vẫn còn nước mắt, thoạt nhìn cực kỳ tái nhợt.
Cô chợt đạp cần ga lái xe đi, để lại Bảo Mặc vẫn còn đứng đó nhìn bóng xe đi xa đến ngẩn người.
Anh tình nguyện để Vi Nhã mắng anh một trận, cũng không muốn thấy vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của cô để trái tim anh giá lạnh.
”Em thật sự không thể tha thứ sao?” Bảo Mặc tự lẩm bẩm, tiếp theo anh phải làm thế nào đây? Sự cố chấp của Vi Nhã anh đã biết từ lâu, có lẽ…. cả đời này cũng không thể mong cô tha thứ.
Kiều Vi Nhã trở lại nhà của Mã Vân, Mã Vân cũng đang ở nhà đợi cô.
”Chị Vi, sắc mặt chị trông thật tệ.”
Kiều Vi Nhã cười yếu ớt: “Chị đi rửa mặt.”
Kiều Vi Nhã đổi quần áo xuống lầu, Mã Vân đã pha xong trà: “Chị Vi, chị uống chút trà đi, đừng buồn, em nghĩ ông và mọi người cũng không muốn nhìn thấy tình trạng như bây giờ của chị, không phải mọi chuyện đã chuyển biến tốt đẹp rồi sao?”
Kiều Vi Nhã gật đầu: “Vân Vân, đã gây phiền toái cho em, chị không sao.”
”Chị Vi, chị khách sáo với em làm gì, đúng rồi, sau khi chị đi, luật sư Gia Cát có đến đây một chuyến, anh ấy nói đơn khởi tố đã viết xong muốn đưa cho chị xem một chút, nếu như không có gì cần sửa đổi là có thể đưa đến tòa án.”
Mã Vân đưa đơn khởi tố cho cô, cười nói: “Mạnh Kỳ nói, chỉ cần luật sư Gia Cát ra mặt, phiên tòa này nhất định thắng.”
Kiều Vi Nhã nghe Mã Vân nói, luật sư Gia Cát là luật sư nổi danh ở thành phố B, anh ấy chưa bao giờ nhận những vụ nhỏ thế này, lần này hoàn toàn nhờ vào mặt mũi của Mạnh Kỳ, anh ta và Mạnh Kỳ là bạn tốt quen biết đã nhiều năm.
Kiều Vi Nhã xem xong đơn khởi tố, đặt lên bàn, cười nói: “Vân Vân, chị cảm thấy những gì luật sư Gia Cát viết còn nhiều hơn những gì chị nghĩ, thật tốt vô cùng, khi nào mọi việc kết thúc, chị phải mời hai người Mạnh Kỳ và Gia Cát ăn cơm mới được.”
”Chị Vi, Mạnh Kỳ đã đưa đơn từ chức rồi, nhiều nhất là còn hai tháng nữa anh ấy sẽ đi Bắc Kinh.”
Kiều Vi Nhã giật mình, đời trước bọn họ không có ly hôn, lần này….là nguyên nhân gì khiến Mạnh Kỳ quyết định ly hôn? Dù sao bọn họ còn có một đứa con.
Mã Vân thở dài: “Chị Vi, chuyện của bọn họ cũng khó nói rõ được, ban đầu nếu không phải Cổ Khánh Song lập kế hoạch gài bẫy, Mạnh Kỳ sẽ không cưới cô ta, mấy năm qua, Mạnh Kỳ kiếm được bao nhiêu tiền đều ở trong tay Cổ Khánh Song, Mạnh Kỳ vừa về tới nhà, cho dù là ai gọi tới cô ta cũng phải tiếp điện thoại trước rồi mới đưa Mạnh Kỳ, tháng trước, ông chủ lớn của anh ấy gọi đến nói bằng Tiếng Anh, Cổ Khánh Song nhận điện thoại, bởi vì nghe không hiểu nên mắng mấy câu liền cúp điện thoại, kết quả làm trễ nãi việc lớn, Mạnh Kỳ bị ông chủ mắng, hơn nữa, Mạnh Kỳ ở chung với ba mẹ cô ta, mỗi ngày đi làm đã rất mệt mỏi, trở lại còn phải làm việc nhà, anh ấy có thể nhịn tới hôm nay đã là không tệ.”
”Nhưng. . . . . . Tư Viễn thì sao? Chẳng lẽ Mạnh Kỳ không cần con nữa?”
”Mạnh Kỳ đã quyết định mang theo con rời đi, mấy năm tiền lương đều trong tay Cổ Khánh Song, anh ấy cũng không muốn đòi lại, sau này, tiền sinh hoạt phí của Tư Viễn cũng không cần cô ta đưa.”
Kiều Vi Nhã cười khổ, chuyện của mình còn đang rối bời, vậy mà còn tâm tư lo chuyện người khác.
Cổ Khánh Song cũng cùng một loại người như mẹ của cô ta, rất hung hãn, thêm việc vợ chồng bọn họ phải ở trong nhà ba mẹ vợ, loại cảm giác ăn nhờ ở đậu đó, là một người đàn ông sẽ không thấy dễ chịu.
Cổ Khánh Nhất đã từng nói, chờ ba mẹ hắn sau trăm tuổi, căn nhà đó sẽ để lại cho Cổ Khánh Song, bảo cô đến lúc đó đừng tranh giành, cho ai cũng không quan trọng, chính cô có năng lực kiếm tiền, cho nên đừng để mấy chuyện này trong lòng.
Thật lòng mà nói, ba mẹ Cổ Khánh Nhất đối xử với Mạnh Kỳ xem như không tệ, trình độ học vấn của con gái không cao, tìm được một con rể như vậy cũng nên biết đủ.
Nếu Cổ Khánh Song không phải là người lên mặt vênh váo, Mạnh Kỳ sẽ không nghĩ tới chuyện ly hôn, rốt cuộc hôn nhân phải như thế nào mới không khiến người ta lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tan rã.
Đột nhiên Kiều Vi Nhã cảm thấy thể xác và tinh thần thật mệt mỏi, cô dựa vào phía sau, lấy tay xoa huyệt thái dương, vô lực nói: “Vân Vân, em nói xem chị đây là vì điều gì, chị mệt quá, thật sự chỉ muốn dẫn con chị đi, nhưng mỗi lần nghe Đồng Đồng nói đến Cổ Khánh Nhất. . . . . . Chị tình nguyện hắn ta đối xử với con bé không tốt, chị thật sự mệt mỏi, em biết không? Chị khó chịu nhất là lúc đến những ngày lễ tết thì người ta đều là một nhà ba người mang theo quà tặng về nhà mẹ đẻ, mà chị…. chỉ có thể trốn ở trong nhà, đến bây giờ chị cũng không biết, tại sao ba mẹ lại cùng nhau nhảy lầu tự vẫn, bọn họ không nghĩ đến cảm nhận của chị sao? Hôm nay chị ở trước mộ ông nội khóc rất lâu, ông nói, đừng hi vọng xa vời trên đời này có công bằng, thế gian này vốn không có gì là công bằng cả, chỉ cần làm xong chuyện chúng ta nên làm là được. Cho nên, chị chưa bao giờ dám ôm bất kỳ hi vọng gì với ai cả, hơn nữa, chị. . . . . .”
”Chị, đừng bi quan, chuyện của chị không phải từng bước từng bước một tốt rồi sao? Chị không thể vì gặp phải một Cổ Khánh Nhất liền phủ nhận tất cả đàn ông, chị nhìn em đây, không phải bây giờ em đang sống rất tốt sao? Chị nghĩ lại xem, nếu ban đầu em ở bên cạnh Mạnh Kỳ sẽ không có hạnh phúc như hiện tại. Ông chị sống ở thời đại đó dù sao cũng không giống với chúng ta, khi đó, nhà chị chịu oan ức, chúng ta không có năng lực thay đổi cục diện, nhưng chúng ta có thể thay đổi bản thân, đúng chứ? Em đoán….hôm nay chị gặp Bảo Mặc, đúng không?”
Kiều Vi Nhã gật đầu, cô thật sự không muốn dính líu đến Bảo Mặc nữa, nhưng Bảo Mặc cứ như một linh hồn, cuối cùng trong lúc lơ đãng liền xuất hiện trước mặt cô.
Vừa nhìn thấy Bảo Mặc, cô sẽ nhớ tới mẹ của anh, cho dù cô có rộng lượng đến mấy cũng không thể tha thứ cho mẹ của anh, bởi vì bà ta đã khiến cô vĩnh viễn mất đi chỗ dựa cuối cùng trong lòng cô, nếu căn nhà đó vẫn còn, ít nhất trong lúc cô đau lòng cũng còn một chỗ nương thân, còn một nơi để cô âm thầm khóc.
Khái niệm về nhà không phải là một căn nhà theo nghĩa bình thường, chỉ vì trong ngôi nhà đó có hơi thở của ba mẹ, chỉ cần vừa vào phòng khách, thấy hình dáng ông bà nội, ông bà ngoại, cô sẽ cảm thấy an tâm.
Mã Vân đến gần Kiều Vi Nhã, suy nghĩ một chút, đưa tay vỗ vỗ sau lưng cô: “Chị Vi, đừng đau lòng, tất cả rồi sẽ tốt, chờ chị lấy được nhà hãy ly hôn với hắn, không cần thấy hắn nữa.”
”Nhưng chị lại có cảm giác Cổ Khánh Nhất không muốn ly hôn, Vân Vân, bây giờ chị rất mâu thuẫn, ly hôn là chuyện phải làm, hơn nữa, lần này, chị tuyệt đối sẽ không để đồ của mình vào tay người khác.”
Mã Vân cười: “Chị Vi, nghe giọng điệu này, giống như chị đã từng ly hôn với Cổ Khánh Nhất vậy.”
Từng ly hôn sao? Tất nhiên đã từng ly hôn, nhưng lần này phần thắng lớn hơn một chút.
Trước kia cô không quá coi trọng tiền bạc, cảm thấy mình có tay có chân, nhất định có thể cho con gái một cuộc sống tốt.
Sau đó, khi cô dẫn con gái đi trên phố, cô không dám hứa mua cho con gái món đồ mà bé thích, vì cô còn đang phải rầu rỉ tiền nhà tháng sau, cô đã cảm nhận rất rõ ràng hiện thực của thế giới này, cái gì cũng có thể không có, duy chỉ có tiền là không thể thiếu.
Khi đó, cô nghĩ đến Cổ Khánh Nhất yêu thương Đồng Đồng như vậy, vì con gái hắn ta sẽ không bức cô đến bước đường cùng, nhưng cô đã sai lầm, tâm của hắn đã không còn nhất là khi hắn có con trai, con gái có ra sao hắn đã không để trong lòng nữa.
Nghĩ đến việc con gái nói lúc đến lấy tiền sinh hoạt phí phải như ăn mày, lòng cô đau như kim đâm, không trải qua sẽ không biết, khi hôn nhân tan vỡ, mọi tình thân mọi vướng bận cũng sẽ tan thành mây khói.
Vân Vân nói đúng, cô không nên bi quan, ít nhất, lần này, số mệnh của cô sẽ không như đời trước.