Đêm Trước Ly Hôn

Chương 84: Chương 84: Thiếu






Editor: Hạ Y Lan

Buổi tối, Kiều Vi Nhã về nhà, giáo viên dạy kèm vừa mới đi, Đồng Đồng đang tức giận.

"Đồng Đồng, con sao vậy?" Kiều Vi Nhã vào phòng ngủ, vừa trở về, Elaine đã nói với cô Đồng Đồng đang tức giận, nhốt mình trong phòng không để ý đến ai.

Đồng Đồng nằm lỳ ở trên giường, giống như không nghe thấy tiếng mẹ mình đi vào, trầm mặc như trước.

Kiều Vi Nhã nằm sát bên cạnh bé: "Ôi, mẹ định hôm nay về sớm để cùng con về nhà xem một chút, xem ra, chỉ có mình mẹ đi về thôi."

Đồng Đồng chợt lật người, khóc lớn lên: "Mẹ, mẹ và ba ly hôn, chuyện như vậy sao lại gạt con."

Kiều Vi Nhã lo lắng bật dậy, những lời con bé nói không giống như trong suy nghĩ của cô, nhất định là con bé nghe trộm cái gì, nên mới phản ứng như thế.

"Đồng Đồng, quả thật mẹ và ba con sẽ ly hôn, chuyện này… con đã biết rồi thì mẹ cũng không muốn gạt con."

"Nhưng ba mẹ ly hôn là được rồi, sao lại muốn ba ngồi tù?" Đồng Đồng ngồi cách Kiều Vi Nhã một chiếc gối, mắt to vụt sáng.

Bé tránh né mẹ theo bản năng, bé cảm thấy hạnh phúc giống như bọt biển vậy, bay trước mắt bé, chuyển hướng, lóe qua rồi biến mất, ngày mai, bé cũng sẽ giống như Đổng Lượng, vĩnh viễn mất đi ba của mình.

Ba đối với bé tốt như vậy, vì sao lại không để ý đến cảm nhận của bé, hồ ly tinh đó làm gì xinh đẹp bằng mẹ, nhất định cũng không biết nấu ăn ngon như mẹ, ở trong lòng bé, mẹ là người phụ nữ hoàn mỹ nhất, người mẹ tốt nhất trên đời.

"Ai nói con biết điều này?" Kiều Vi Nhã chấn động.

"Là con nghe lén, con nhìn thấy chú Cố và dì vào thư phòng liền biết sẽ có chuyện chẳng lành, mẹ, ba sẽ ngồi tù thật sao?"

Kiều Vi Nhã trầm mặc chốc lát, lắc đầu: "Đồng Đồng, mẹ cũng không biết."

"Mẹ, con không muốn ba ngồi tù, con sẽ đi nói với ba để ba thay đổi, ba nghe lời con nhất, ba sẽ thay đổi mà." Mặc dù đôi mắt Đồng Đồng vẫn trong suốt như vậy, chẳng qua là ẩn sâu trong đó là vẻ trầm lắng không hợp với tuổi, Kiều Vi Nhã như bị điện giật, ngơ ngác nói không ra lời.

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Kiều Vi Nhã mới mở miệng nói: "Đồng Đồng, mẹ chưa bao giờ hứa với con chuyện mẹ không làm được, hôm nay cũng giống vậy, chuyện của ba và mẹ rất phức tạp, chờ con trưởng thành, mẹ sẽ giải thích cho con nghe, hiện giờ mẹ chỉ có thể nói cho con biết, mỗi việc mẹ làm đều quang minh chính đại, nói như vậy, con có hiểu không?"

Đồng Đồng gật đầu, lại bắt đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ, sao con không thể giống anh Đồng Đồng, có ba cũng có mẹ, ngày hôm qua chú ấy về, ôm hôn anh ấy thật lâu, con cũng muốn được ba ôm, sức của ba khỏe hơn mẹ, ba có thể nhấc con chạy thật xa, hơn nữa, trong số bạn học, ba con là giỏi nhất, ba có thể lội ra biển sâu, ba của bạn con thì không dám, mẹ, ba không phải là người xấu, ba là bị...... Ba bị hồ ly tinh bỏ thuốc rồi, có đúng không?" Ngày hôm qua trên ti vi có chiếu bộ phim Liêu Trai, Đồng Đồng xem một lát thì nhớ kỹ.

Kiều Vi Nhã không phản bác được, trong lòng mỗi đứa trẻ, ba mẹ mình là tốt nhất, đã từng, cô cũng đã từng như vậy, mặc dù ba chưa bao giờ yêu thương cô, thậm chí luôn giận dữ với cô, nhưng khi cô nghe hàng xóm nói, vóc dáng đứa nhỏ này thật cao, nhìn y như ba nó, hoặc là nói, ba của Tiểu Vi thật đẹp trai. Khi đó, trong lòng cô thấy rất ngọt ngào, còn vui hơn khen cô nữa.

Lúc ba không uống rượu, ba sẽ thổi khèn, đó là một loại nhạc cụ cổ xưa, hiện tại rất ít người biết, hình như ba học lúc về vùng nông thôn, sau khi về thành phố còn mang một chiếc về, nhưng cô chưa bao giờ dám đụng vào, có một lần, cô len lén thổi một cái, ba phát hiện vị trí chiếc khèn bị sai lệch, liền đánh cô một trận, lúc đó ông nội và ông ngoại không có ở đây, mẹ cũng không ngăn lại, lần đó, cô cho rằng mình sẽ chết mất.

Nhưng sau khi ba mẹ nhảy lầu, cô tìm từng góc ngách trong nhà nhưng không thấy chiếc khèn kia, nó như biến mất sau khi ba rời đi.

Kiều Vi Nhã trầm mặc làm Đồng Đồng càng khóc lớn hơn: "Mẹ, không phải chúng ta sẽ rời khỏi đây sao? Bây giờ chúng ta sẽ cùng gia đình của anh Đồng Đồng đến Bắc Kinh, không trở lại nữa, còn ba...... mẹ, con hứa với mẹ, sau này không gặp ba nữa, mẹ đừng để ba ngồi tù, có được không?"

Nhìn Đồng Đồng khóc không thành tiếng, tim Kiều Vi Nhã như bị dao cắt, cuối cùng, người chịu tất cả sai lầm này không phải là cô, cũng không phải Cổ Khánh Nhất, mà là Đồng Đồng.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Kiều Vi Nhã ra mở, là Elaine.

"Gì vậy, sao hai mẹ con lại khóc?"

Đồng Đồng lau nước mắt, chẳng qua là vẻ mặt vẫn chưa kịp thay đổi: "Dì, không có gì."

Con gái làm như vậy, không thể nghi ngờ là không muốn để cho người khác biết bí mật giữa bọn họ, Kiều Vi Nhã miễn cưỡng cười cười: "Không sao đâu chị."

Elaine nhạy bén lập tức nhìn ra sự khác thường của hai mẹ con, cười nói: "Không có gì là tốt rồi, Tiểu Uyển đã làm cơm xong, chúng ta ăn cơm trước, sau đó đến hoa viên tản bộ, Đồng Đồng, không phải cháu muốn xem công chúa sao? Một lát nữa chúng ta đi tìm công chúa chơi được không?"

Công chúa là một chú cún nhỏ trong khu, từ đầu đến chân nó đều khoác một bộ lông trắng muốt. Dáng vẻ rất nho nhã nhưng cũng rất hoạt bát, nhất là bộ lông trắng như tuyết đó lóe lên sáng bóng, tuyệt đối là một cún minh tinh trong khu này.

Tạm thời Đồng Đồng bị lực hút của công chúa hấp dẫn, gật đầu một cái, kéo mẹ và dì đi ăn cơm.

Kiều Vi Nhã còn phải lên khóa học, hôm nay đi tản bộ chỉ có vợ chồng Elaine và hai đứa nhỏ.

Đồng Đồng rất nhớ công chúa, ra cửa liền kéo anh Đồng Đồng chạy như bay.

Vừa khéo, mỗi ngày vào giờ này công chúa sẽ ra ngoài, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng.

Đồng Đồng quay một vòng, không thấy công chúa, nhất thời hứng thú hoàn toàn biến mất, bĩu môi muốn về nhà.

"Đồng Đồng......" Giọng nói quen thuộc đó làm Đồng Đồng quá đỗi vui mừng, bé quay đầu, ngẩn người một chút, men theo nơi phát ra tiếng chạy tới.

Cổ Khánh Nhất ôm con gái, kích động nói:"Đồng Đồng, ba nhớ con muốn chết."

"Ba, con cũng nhớ ba." Đột nhiên Đồng Đồng nhớ tới cả nhà anh Đồng Đồng, quay đầu trở lại nói: "Ba, sao ba biết con ở chỗ này?"

Cổ Khánh Nhất thấp giọng nói: "Ba đã sớm biết con ở đây, nhưng mẹ con không để cho ba gặp con, ba nhớ con nên ba nghĩ biện pháp vào đây."

"Ba, nếu như con ở nhà trẻ làm sai chuyện gì, cô giáo sẽ phạt con đứng ở cửa, mẹ sẽ bắt con biết chữ to, học thơ, ba, mỗi người làm việc gì sai, cũng sẽ bị trừng phạt, thật ra thì, con cũng không muốn ba và mẹ ly hôn, nhưng mà...... Ba, ba phải chấp nhận hiện thực, nếu như ba nghiêm túc sửa lại sai lầm, con sẽ nói với mẹ, để mẹ tha thứ cho ba." Đồng Đồng chăm chú nhìn Cổ Khánh Nhất, bé hy vọng ba có thể hiểu lòng của bé, từ bỏ sai lầm, sau này làm một người ba tốt.

"Đồng Đồng, con có thể nói với mẹ rút đơn kiện lại không, ba đã biết sai rồi?" Cổ Khánh Nhất hạ giọng nhất có thể.

Đồng Đồng quay đầu lại nhìn cả nhà anh Đồng Đồng cách đó không xa, suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Ba


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.