Mười một năm sau.
“Dominique! Tỉnh tỉnh! Dominique!”
Thanh niên hai mươi mốt tuổi từ chỗ phó lái nhảy dựng lên, “cốp” một tiếng cộc đầu, lại kêu thảm ngã trở về chỗ ngồi. Cậu ôm đầu, ngón tay cắm ở trong mái tóc rối bù. Khi còn bé, tóc của cậu là màu vàng như ánh dương vậy, theo tuổi tác tăng lên, màu sắc từ từ biến sậm, bây giờ đã thành một loại màu mật ong đậm.
“Làm gì đột nhiên gọi em chứ?” Cậu nước mắt đầm đìa hỏi.
Cậu ngủ thiếp đi ở trên ghế phó lái, còn nằm mơ thấy chuyện lần đầu tiên gặp cha đỡ đầu khi còn bé.
“Đến rồi. Xuống xe.” Người trên ghế tài xế giản lược tóm tắt mà nói.
Anh tên là Christian Morrison, thường gọi Chris, là bạn học thời đại học của Dominique, đồng thời cũng là bạn trai cậu, ngoài ra, anh còn là một thợ săn ma. Hai người bọn họ không cùng chuyên ngành, nhưng chọn cùng một môn học tự chọn cộng đồng. Khi bọn họ đi vào phòng học, lập tức nhạy bén mà phát giác được sự tồn tại cùng thân phận của đối phương. Bọn họ chính là quen biết như vậy. Đối với Dominique mà nói, thể nghiệm này tương đối mới mẻ, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu gặp được thợ săn ma ngoài người nhà.
Hiện tại đang dịp trường học cho nghỉ, Dominique quyết định mang Chris về nhà gặp mặt người nhà của mình. Bọn họ lái một chiếc xe secondhand giá rẻ, một đường du ngoạn ngắm cảnh, vui quên trời đất, thăm người thân rớt xuống thứ yếu rồi.
Nhà Dominique ở một tòa trấn nhỏ tên là “Maple Valley” ở đông bắc bộ, thị trấn lấy phong đỏ khắp nơi cùng siro nhựa phong dồi dào mà nổi tiếng. Cậu vốn tưởng rằng mình đã đến nhà, nhưng sau khi xuống xe phát hiện xe dừng ở ven đường, bốn phía là một mảnh ruộng đồng trống trải, ở trong bóng đêm có vẻ sâu thẳm khó lường, trên bầu trời mơ hồ có thể thấy được những vì sao thưa thớt ―― nửa điểm dáng vẻ của thị trấn nhỏ cũng không thấy được.
“Đã đến đâu!” Cậu oán giận nói, “Em cũng không nhớ Maple Valley gần như vậy!”
Chris từ cốp sau lấy hành lý ra, vứt cho Dominique. “Em ngủ hồ đồ à? Chúng ta nhanh nhất cũng phải giữa trưa mai mới đến Maple Valley. Tối nay trước hết ở nơi này đi. Anh cũng không muốn thức đêm lái xe gây ra tai nạn.”
Dứt lời anh chỉ một đối diện đường cái, một cái nhà nghỉ tồi tàn trơ trọi mà đứng ở ven đường, trên biển hiệu bằng đèn neon có hai chữ cái đã không sáng nữa, những con chữ còn lại cũng luôn là chớp chớp nháy nháy, một bộ dáng tùy lúc đều có thể đình công. Trước cửa nhà nghỉ đậu một chiếc xe tải nhỏ màu xám, đại khái là dùng để chở hàng, ngoài ra cũng không trông thấy chiếc xe nào khác. Bọn họ có lẽ là những vị khách duy nhất.
Dominique khiêng túi hành lý, nhìn tấm biển liêu xiêu muốn đổ của nhà nghỉ, “Chỗ này người thực sự có thể ở sao? Nó thoạt nhìn giống y như cái loại nhà nghỉ bị ám trong phim kinh dị ấy! Loại nhà nghỉ này không có phát sinh quá một hai vụ án giết người cũng không tiện mở cửa kinh doanh!”
Chris trợn mắt nhìn cậu một cái, “Chớ nói càn.”
“Em nghiêm túc đó! Sự kiện linh dị chúng ta cùng nhau gặp phải còn ít sao? Người khác có thể cả đời cũng chẳng gặp phải một vụ, thế nhưng chúng ta cứ cách ba năm bận liền có thể bị cuốn vào phiền toái…… em đoán thể chất của chúng ta khẳng định đặc biệt mời gọi những thứ không sạch sẽ……”
Chris liếc mắt, đi vào cửa chính của nhà nghỉ. “Nếu em sợ như vậy, vậy thì tối nay em ngủ trong xe là được rồi.”
Dominique quay đầu lại liếc mắt nhìn chiếc xe hơi cô độc trong bóng đêm, nhớ lại một chút chỗ ngồi cứng đơ và mùi vị kỳ quái của nước xịt không khí tươi mát trộn lẫn mùi xăng của nó, lại nhìn một chút nhà nghỉ cũ kỹ cùng Chris cao lớn anh tuấn đang xách túi hành lý, chỉ do dự nửa giây liền làm ra lựa chọn.
“Em mới không có sợ! Chờ em một chút Chris!” Cậu vội vàng đuổi theo.
Bên trong và bên ngoài của nhà nghỉ tồi tàn như nhau, giấy dán tường bong tróc, ánh đèn mờ tối, sàn nhà giống như đã rất lâu chưa từng quét dọn, trên tấm lót chùi chân ở cửa có mấy mảng đốm mốc, khắp nơi lộ ra một bộ dáng “ông đây chính là lâu năm không tu sửa, thích ở hay không”. Bất hạnh là bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác.
Quầy trước của nhà nghỉ là một cô gái tinh thần ủ rũ, trang điểm đậm kiểu quyến rũ, người mặc đồng phục màu xám. Nhìn thấy có khách ghé vào, cô một chút cũng không có tỏ ra ý vui vẻ.
“Mấy gian phòng? Ở bao lâu?” Cô lười biếng hỏi.
Dominique nói, “Một đêm nay, cho bọn tôi một phòng tiêu chuẩn ……”
Chris ngắt lời cậu, “Một gian phòng giường lớn.”
Nữ phục vụ viên liếc hai người bọn họ một cái, bất quá không nói gì, đại khái là kiến quái bất quái, lấy ra một quyển sổ đăng ký để cho bọn họ đăng ký tên họ, ngay cả giấy chứng minh cũng không nhìn, sau đó từ trong ngăn kéo tìm ra một chiếc chìa khóa ném cho Dominique. Trên chiếc chìa khóa dán một miếng nhãn nhỏ, ghi “204”.
Cư nhiên là dùng chìa khóa, không phải là card mở cửa phòng…… Dominique lần nữa đối với trình độ tồi tàn của ngôi nhà nghỉ này cảm thấy khiếp sợ. Nếu như không có giường lớn có thể để cho cậu và Chris ngủ chung với nhau, cậu thà trở về ngửi mùi xăng.
Bọn họ lên lầu hai, cầu thang cót két vang lên, phòng thứ hai bên tay phải chính là phòng số 204. Vào cửa, Dominique hơi hơi yên tâm chút. Gia cụ cùng đồ trang trí mặc dù cũ kỹ, nhưng may mà ngăn nắp sạch sẽ, cũng coi là tạm chấp nhận được.
Cậu đem hành lý để ở trên ghế sô pha, bản thân ngã xuống giường trước, lăn mấy vòng, vươn dậy nghiêng về phía Chris, cố ý để cho áo phông của mình vén lên một chút, lộ ra một đoạn thắt lưng.
“Anh tắm trước hay là em trước? Hoặc là chúng ta cùng nhau?” Cậu liếm liếm đôi môi.
Chris nhướn lông mày, “Anh lái xe sáu tiếng rồi, sắp mệt chết rồi, hôm nay thực sự không có hứng trí.”
Dominique thất vọng mà lăn xuống giường, từ trong túi hành lý moi ra quần áo thay giặt, đi vào phòng tắm.
Tình huống trong phòng tắm kinh khủng hơn nhiều so với bên ngoài! Cậu cực kỳ hoài nghi mình là vị khắc đầu tiên của năm nay dùng phòng tắm này. Trên tường mọc nấm mốc cùng rêu xanh, trên nền nhà lát mosaic hiện đầy vết ố bẩn bất minh, trong bồn tắm đều là bụi bặm. Dominique dũng cảm mà lật bồn cầu lên, phát hiện một con bọ đang ở bên trong vui vẻ mà bơi lội. Hết thảy những điều này đều khiến cho phòng tắm thoạt nhìn giống như hiện trường hung sát trong bộ phim kinh dị nào đó. Cậu lập tức liền bỏ ý tưởng ngâm bồn, quyết định qua loa xả vòi sen tắm là được.
Cậu cởi quần áo, vặn vòi xả nước, nghĩ thầm nếu đây thực sự là một bộ phim kinh dị, thế thì trong vòi sen chảy ra hẳn phải là máu tươi.
Ba giây sau, trong phòng tắm tuôn ra một chuỗi tiếng thét chói tai kinh hoảng.
“A a a a a a a a a Chris cứu mạng a a a a!!!”
Chris đang lật tìm bàn chải đánh răng của anh trong túi hành lý, lại thấy bạn trai mình trần truồng lõa thể, trong miệng phát ra loại tiếng thét tương tự nữ sinh nhìn thấy con chuột, giống như một đoàn xe lửa hơi nước rít gào lao ra khỏi phòng tắm, nhảy lên trên người anh, gắt gao ôm lấy anh, thế nào cũng không chịu buông tay.
“Xuất hiện rồi! Chris! Thực sự xuất hiện rồi! Thật đáng sợ a a a em muốn về nhà!” Dominique lời nói năng lộn xộn mà kêu gào.
Chris bất đắc dĩ nâng thân thể Dominique, cảm giác mình giống như một cây bạch đàn treo một con koala nặng trĩu, “Nói chậm một chút, cái gì xuất hiện?”
“Phòng tắm! Vòi hoa sen trong phòng tắm trong thực sự phun ra máu tươi rồi!”
siro nhựa phong (còn gọi là siro nhựa cây thích)