Demon Father

Chương 4: Chương 4: Đêm trước ngày về nhà 2




“À, các anh nói cái này á? Cái này không phải là máu, chẳng qua là gỉ sắt với vết ố mà thôi. Căn này phòng rất lâu không ai ở qua, phòng tắm quá lâu không dùng, ngay cả ống nước cũng bị gỉ rồi.”

Sau khi phát hiện vòi sen trong phòng tắm có thể phun ra “máu tươi”, Chris gọi phục vụ viên ở quầy trước của nhà nghỉ đến. Phục vụ viên sau khi kiểm tra ống nước phòng tắm một chút đã nói như vậy.

“Chỉ cần xả nước sơ qua một lúc là được. Này, các anh nhìn xem, bây giờ đã ổn rồi này.”

Phục vụ viên mở vòi hoa sen xả nước mấy phút, màu sắc nước chảy ra càng ngày càng nhạt, cuối cùng rốt cục biến thành nước trong.

Cô đóng van nước lại, vẩy sạch bọt nước trên tay mình. “Thật là xin lỗi a, chúng tôi nơi này làm ăn rất kém, thiết bị lâu năm không tu sửa, luôn có sự cố thế nọ thế kia. Dọa các anh sao?”

“Không có.” Chris bình tĩnh mà trả lời. Dominique chỉ quấn một tấm khăn tắm ở bên hông, núp sau lưng Chris, lướt qua bả vai bạn trai len lén đánh giá phục vụ viên, vẻ mặt không tín nhiệm.

Chris hỏi phục vụ viên, “Nhân viên ở đây chỉ có mình cô à?”

“Đúng vậy. Nhà nghỉ này vốn chính là tôi tự mình mở, bởi vì tình trạng kinh doanh không tốt, đành phải sa thải những nhân viên khác.”

“Cô một mình quản lý cả tòa nhà nghỉ sẽ không phải rất mệt sao?”

“Ha ha, sẽ không a, dù sao vốn là không có khách khứa gì.” Ngữ khí của phục vụ viên kiêm bà chủ nhà nghỉ có chút không chịu cầu tiến.

“Ồ……” Chris gật gật đầu, “Xin hỏi cô xưng hô thế nào?”

“Tôi tên là Moirai.”

“Moirai. Cảm ơn cô.”

“Ha ha, đừng khách khí. Nếu lại gặp phải vấn đề gì cứ việc tới tìm tôi là được, tôi ở ngay lầu dưới.”

Dominique cảnh giác mà nhìn chăm chú vào Moirai, chờ cô rời đi phòng của khách, sau khi tiếng bước chân biến mất ở đầu cầu thang, mới từ sau lưng Chris chui ra ngoài.

“Cái nhà nghỉ này quá đáng sợ.” Cậu chém đinh chặt sắt mà nói, “Trên đủ mọi phương diện.”

“Lá gan nhỏ như vậy còn làm thợ săn ma gì chứ?”

Dominique dựng lông mày, “Không ai quy định làm thợ săn ma nhất định phải gan lớn a!”

“Em còn tắm rửa chứ?”

Dominique bĩu môi, đối với kỹ xảo chuyển đề tài vụng về của Chris tỏ vẻ khinh thường.

“Không tắm!”

“Đến mức đó sao? Đó chẳng qua chỉ là phòng tắm có chút tồi tàn thôi, cũng không phải là phòng khí độc của trại tập trung Nazi.” (Nazi: Đức Quốc xã)

“Anh thích sạch sẽ như vậy thì anh tắm đi!”

Vì vậy Chris biết nghe lời mà đi tắm rửa. Chờ anh nằm lên trên giường, Dominique lập tức cọ tới. Trên người cậu cái gì cũng không có mặc, chiếc khăn tắm kia đã sớm không biết bị ném tới nơi nào.

“Đi đi đi. Em chưa có tắm đâu đấy, đừng đụng vào anh.” Chris đẩy cậu ra.

Dominique hừ một tiếng, ủy khuất mà dùng chăn trùm lên đầu. Chris bất đắc dĩ nằm thẳng một chốc, cuối cùng thỏa hiệp mà trở mình, đem Dominique ôm vào trong ngực. Cứ coi là không nhìn thấy, anh dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được, Dominique bây giờ khẳng định cười giống như con mèo Cheshire. (Cheshire trong Alice in Wonderland)

Chris buồn ngủ đến không mở nổi mắt, Dominique ngược lại tinh thần rất tốt, cậu mới vừa rồi ở trên xe đã ngủ bù một giấc rồi, bây giờ một chút cũng không mệt mỏi. Bọn họ cứ như vậy nằm hơn mười phút, Dominique đột nhiên đẩy Chris một cái. Chris vốn là nửa ngủ nửa tỉnh, bây giờ tỉnh luôn rồi.

“Làm gì đó?” Anh hỏi.

“Anh nghe!” Dominique gian vô cùng mà nói.

Nhà nghỉ cách âm không được tốt, bọn họ nghe bên trong phòng số 202 cách vách truyền tới tiếng nói chuyện một nam một nữ, bất quá cụ thể nói cái gì thì nghe không rõ. Một nam một nữ kia cứ nói cứ nói, thanh âm bỗng nhiên thay đổi âm điệu, người nữ phát ra tiếng rên rỉ dâm mị cao vút, người nam thì hưng phấn mà gầm khẽ, trong thanh âm đan xen của hai người còn kèm theo tiếng cót két của ván giường kịch liệt chấn động cùng tiếng da thịt va chạm.

Đại chiến kích tình nửa đêm ở cách vách nghe đến độ Dominique mặt đỏ tai hồng. Cậu đẩy Chris một cái, đầu gối cọ lên bắp đùi đối phương.

“Chúng ta có phải hay không cũng ……?”

“Không.” Chris ngắn gọn mà cự tuyệt, bay qua thân đi đưa lưng về phía hắn.

“Anh liệt dương à?!” Dominique tức vô cùng, một phen vén chăn lên, tựa như con thỏ nhảy phắt lên, ngồi cưỡi ở trên người Chris, tay trái mò mẫm về phía giữa hai chân anh, nơi đó quả nhiên đã cứng rắn.

“Hừ……giả đứng đắn…… Chính mình còn không phải là cứng rồi……” Dominique đắc ý hừ hừ cười hai tiếng, cúi đầu đi hôn Chris. Chris hơi hé miệng, cùng cậu môi lưỡi dây dưa, tiếp đó lại quay đầu đi, thở hào hển nói, “Chờ một chút.”

Kịch chiến cách vách còn đang say sưa, tiếng kêu rên phập phồng của diễn viên nam nữ quả thực là muốn đem nóc phòng cũng hất tung. Dominique đâu còn có thể chờ nữa, vươn tay liền đi lột quần lót Chris. Chris gỡ tay cậu ra, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Em không cảm thấy thật kỳ quái sao?”

“Kỳ quái chỗ nào?”

“Cách vách.”

“Chuyện như vậy có gì kỳ quái? Em cảm thấy anh mới kỳ quái ấy, anh biến thành người theo chủ nghĩa cấm dục khi nào vậy?”

“Em tỉ mỉ nghĩ lại một chút.” Chris bĩu môi, “Chúng ta chỉ trông thấy một chiếc xe ở bên ngoài nhà nghỉ, là một chiếc xe tải chở hàng, chắc hẳn là người của nhà nghỉ dùng, nói cách khác, nhà nghỉ bây giờ trừ chúng ta, hẳn là không có vị khách nào khác. Vậy thì người ở cách vách là ai?”

Dominique suy nghĩ một chút, “Có lẽ bọn họ không lái xe?”

“Em nói thật đấy à? Cái loại này hoang giao dã ngoại? Lái xe tới anh còn ngại đường xa, huống chi là không xe.”

“Có thể là Moirai cùng bạn trai cô ấy mượn gian phòng cách vách làm việc hay không?”

“Moirai không phải đã nói, toàn bộ nhà nghỉ chỉ có một nhân viên là cô ấy sao? Người nam đó là từ đâu mà tới?”

“Anh thế nào lại nghi thần nghi quỷ vậy?” Dominique rất không cao hứng, “Có lẽ người nam kia không phải là nhân viên nhà nghỉ, Moirai mang bạn trai tới nhà nghỉ qua đêm, đi đến bằng xe tải của nhà nghỉ, cho nên bên ngoài không có xe khác, điều này cũng có thể nói thông a!”

Chris liếc cậu một cái, cầm lên điện thoại trên tủ đầu giường, quay số của tổng đài, còn nhấn nút rảnh tay (chế độ rảnh tay của điện thoại kiểu ko cần cầm ống nhe í). Điện thoại vang lên hai tiếng, được người bắt máy. “Chuyện gì?” Thanh âm lười biếng của Moirai từ trong ống nghe truyền tới.

Đồng thời, cách vách đích nữ nhân vẫn còn đang kêu rên.

Dominique bất khả tư nghị mà nhìn Chris một cái. Người sau nhàn nhã nói, “Cô Moirai, tôi muốn đặt một dịch vụ đánh thức.”

“Không thành vấn đề. Ngày mai mấy giờ?”

“Buổi sáng tám giờ.”

“Được.”

“Cám ơn.”

Chris cúp điện thoại, dùng ánh mắt “sớm bảo em rồi mà” nhìn Dominique.

“Điều này…… điều này sao có thể?!” Dominique lông tơ dựng đứng, lão nhị cũng bị dọa sợ đến rạp cờ ngưng trống* (ko còn hưng phấn), “Moirai ở tổng đài, vậy người ở cách vách…… là ai? Lẽ nào thực sự bị em nói trúng, trong nhà nghỉ này có thứ gì đó ……?”

“Đi xem một chút thì sẽ biết.”

Hai người bọn họ nhanh chóng mặc quần áo vào, mở túi hành lý ra, từ bên trong lấy ra hai khẩu súng, một khẩu súng ngắn ổ quay, một khẩu súng lục bán tự động. Dominique thuần thục mà lắp vào trong ổ đạn sáu viên đạn đặc chế, Chris lắp bộ phận giảm thanh cho súng lục. Lúc này bọn họ mới vừa lộ ra sự chuyên nghiệp và ăn ý của người làm thợ săn ma.

Bọn họ ra cửa, đi tới trước cửa phòng cách vách. Chris cùng Dominique trao đổi một ánh mắt, đem súng lục giấu ở sau lưng, tay còn lại mạnh mẽ gõ cửa, hô lớn, “Ồn chết! Cẩu nam nữ! Nhỏ giọng một chút!”

Động tĩnh bên trong căn phòng một chút cũng không nhỏ đi, không biết là căn bản không nghe thấy kháng nghị ở bên ngoài, hay là cố ý không để ý tới.

Chris làm một cái thủ thế, ý tứ là để cho Dominique ở chỗ này canh chừng, mình thì từ ban công nhảy qua đi xem xem. Dominique gật gật đầu, mở chốt an toàn cửa súng ổ quay. Trong ổ đạn lắp ba viên đạn sắt, ba viên đạn bạc, đều được Thánh chúc phúc ở trên thánh đàn, bất kể đối phương là u linh, quái vật hay là ác ma, cũng có thể làm cho nó không tài nào chịu nổi.

Dominique đợi không tới một phút, cửa phòng liền mở ra. Cậu sợ hết hồn, vội vàng giơ súng, ai ngờ người mở cửa lại là Chris.

“Phù! Làm em sợ muốn chết!” Dominique rũ xuống họng súng, “Sao lại là anh? Đôi cẩu nam nữ bên trong kia đâu?”

Chris nhún nhún vai, “Căn bản không có ai.”

“Vậy cái chúng ta nghe thấy là cái gì?”

Dominique lách mình tiến vào phòng. Trong phòng đen thùi lùi, chỉ có ti vi là sáng. Ti vi kia rất cũ kỹ, còn là cái loại hộp đen to tướng, bên trong đang phát ra một bộ phim động tác tình yêu, bây giờ vừa đúng đến đoạn cao trào.

“Đờ mờ, thì ra không phải người thật, là đang bật АV a! Chúng ta mới rồi nghe được chính là cái này?” Dominique trợn mắt há mồm.

“Đúng vậy. Nhưng mà có một điểm rất kỳ quái, gian phòng này rõ ràng không ai ở, tại sao ti vi lại bật?”

“Có lẽ là khách thuê trước đây quên tắt, Moirai căn bản không có kiểm tra? Anh xem dáng vẻ lười biếng của cô ta ấy, đại khái căn bản không có nghiêm túc làm ăn. Cũng có thể là Moirai tự mình lén lút chuồn vào đây xem phim người lớn, kết quả cẩu thả sơ suất quên tắt ti vi. Thiết bị của nhà nghỉ này rất cũ kỹ, đồ dùng không phải là hệ thống quẹt thẻ lấy điện, mà là mạch điện phổ thông với chìa khóa. Quên tắt thiết bị điện đại khái rất phổ biến đi.”

Dominique vừa nói đi sờ công tắc bật đèn điện trên tường. Đèn vừa sáng, cậu liền phát ra tiếng thét tê tâm liệt phế, cả người lại treo lên trên người Chris.

“Chris, anh gạt người! Anh gạt em!” Cậu rống to, “Anh không phải nói trong phòng không ai sao? Vậy trên giường cái đó là cái gì? Anh cũng đừng nói thi thể không tính là người a!”

Trên chiếc giường lớn trong phòng rõ ràng nằm một người phụ nữ. Người cô mặc áo ngủ màu trắng, vạt dưới vén đến ngang hông, bên trong không một mảnh vải, tóc tai tán loạn, hai mắt trợn tròn, con ngươi đã đục ngầu, nét mặt vặn vẹo, miệng hơi hơi há, lộ ra nửa đoạn đầu lưỡi, trên cổ có vết bóp hình ngón tay, hiển nhiên là bị người bóp chết!

Chris không rõ nguyên do, “Em nói gì vậy? Trên giường cái gì cũng không có a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.