Từ Paris đến Marseilles không quá xa, đủ để Hân Di ngủ một giấc lấy lại
sức. Khi đặt chân đến, mặt trời đã vương những tia nắng xuống, chiếu
sáng vạn vật. Khí hậu ở đây khá trong lành, yên bình, làm lòng người
cũng lắng đọng lại. Muốn hòa mình với thiên nhiên cây cỏ, đó chính là
điều ước thiết thực nhất.
Hằng năm, cứ vào khoảng cuối tháng 6,
những cô gái lãng mạn luôn mơ mộng về cánh đồng hoa oải hương tím trải
dài đến tận chân trời lại mơ ước một lần được đến Provence, được đắm
mình trong cánh đồng hoa ấy. Hân Di cũng vậy. Oải hương là nàng thơ của
những cô gái, là loại hoa huyền thoại có nguồn gốc từ miền Địa Trung
Hải.
Mùa hoa oải hương rơi vào khoảng cuối tháng 6 cho đến tận tháng 9. Tiếc
là thời gian cô đến đây quá gấp gáp lại không đúng vào tháng của Oải
Hương nở rộ sắc tím bạt ngàn. Đúng là tiếc nuối.
Sau khi tìm kiếm mọi thông tin và lịch trình cho chuyến đi, cả Hân Di và Đăng Nguyên vẫn rất mơ hồ về vị trí của những cánh đồng oải hương, chỉ biết Provence
là thánh địa của loài hoa tím này. Cả hai bèn nhờ một người hướng dẫn
viên du lịch người Pháp biết tiênvs anh để dẫn đường và giới thiệu. Nằm
nép mình dưới chân núi Alpilles, kế bên bờ Địa Trung Hải, Provence được
thiên nhiên ban tặng khí hậu ôn đới mát mẻ quanh năm. Tại khu vực này,
ánh nắng mặt trời không quá gay gắt cùng với thổ nhưỡng đặc trưng là môi trường lý tưởng cho hoa oải hương sinh trưởng.
Xe của hai người hướng thẳng đến thị trấn Sault – nơi được mệnh danh là
thủ phủ hoa oải hương với những luống hoa tím phủ kín chân trời. Dù
không phải mùa hoa nhưng Hân Di vẫn mong muốn một lần được đến cánh đồng để chiêm ngưỡng khung cảnh bao la và đẹp đẽ của thiên nhiên đó. Cuối
tháng 2 mà Provence ảm đạm và lạnh lẽo, những chậu hoa oải hương trước
cửa các nhà hàng trên phố chẳng có vẻ gì muốn hé nở. Cho đến khi đi qua
ngôi làng cổ Luberon và tu viện Senanque nổi tiếng, bỏ qua thung lũng
hoa Valensole, cánh đồng oải hương đã hiện ra trước mắt Hân Di với những luống hoa ngay hàng thẳng lối, trải dài đến tận đường chân trời. Đến
rồi, cánh đồng oải hương đây rồi.
- Tuyệt thật, phải chi bây giờ là cuối tháng 7 anh nhỉ?
Hân Di lắc lắc cánh tay Đăng Nguyên, ánh mắt cô như hai viên ngọc sáng,
lấp lánh dưới anh mặt trời. Cô phấn khích reo lên rồi mở tung cửa xe
chạy ra. Đăng Nguyên vẫn không phản ứng kịp hành động của cô. Anh lắc
đầu, rồi cũng bước ra khỏi xe. Hai người cùng người hướng dẫn viên du
lịch men theo con đường dẫn xuống cánh đồng. Vừa đi người hướng dẫn viên vừa thao thao bất tuyệt về lịch sử và các vấn đề liên quan đến nơi đây.
- Anh chụp cho bọn em một tấm với!
Hân Di dùng thứ tiếng anh lưu loát đưa máy ảnh cho người hướng dẫn viên
nhờ vả. Cô kéo tay Đăng Nguyên đến một góc mà cô cho là có thể lấy hết
cảnh tượng hùng vĩ phía sau.
Tách một tiếng.... bức ảnh được chụp lại.
Hân Di nhìn về cánh
đồng phía trước liên tưởng đến mùa thu hoạch không biết sẽ thế nào. Cô
tò mò quay sang hỏi người hướng dẫn viên. Anh ta mỉm cười giải đáp thắc
mắc của cô.
- Hoa oải hương thuần chủng có tên gọi là Lavandula, có lá hẹp, được
trồng những vùng đồi đầy nắng, cao hơn 1.000 m so với mực nước biển. Đến mùa thu hoạch, người trồng hoa đi từ luống này sang luống khác để cắt
từng cây oải hương, sau đó dùng cào để trải ra và phơi khô dưới ánh nắng mặt trời một hoặc hai ngày trước khi đem đi chưng cất. Hiện nay, ở một
số vùng trồng oải hương, người dân vẫn thu hoạch hoa bằng tay, vì họ cho rằng phải như vậy hoa mới giữ hương thơm thuần khiết nhất. Nhà máy
chưng cất hoa oải hương đầu tiên ra đời vào những năm 1880. Ở Provence
còn có bảo tàng hoa oải hương và những nhà máy chưng cất tinh dầu mở cửa cho du khách tham quan.
- Vậy một lát chúng ta đến đó tham quan được không?
- Dĩ nhiên nếu cô muốn.
Hân Di lại cười toe toét, cô lon lon chạy đi trước, tay vẫn cầm máy ảnh
nhấp lia lịa. Đăng Nguyên và người hướng dẫn viên đi phía sau. Hai người nhìn cô vẫn đang vui vẻ với thiên nhiên mà vui lây, hình ảnh cô gái dịu dàng như tan chảy cùng với thiên nhiên cây cỏ.
- Bạn gái anh rất đẹp!
Anh hướng dẫn viên tươi cười khen cô với Đăng Nguyên. Anh nghe vậy bên môi càng cong lên.
Họ lại tiếp tục cuộc hành trình tham quan, đi thêm một lúc là đến cánh
đồng nho bên cạnh. Cánh đồng nho là một nét đặc trưng của Pháp vì đây
vốn được mệnh danh là thiên đường của rượu vang và cả rượu nho. Hân Di
và Đăng Nguyên được trực tiếp xem quy trình từ khâu chọn lọc đến sản
xuất, được xem cách ủ rượu, đóng chai và thành phẩm. Ngoài ra, cả hai
còn được nếm thử những giọt rượu thơm ngon được ủ kĩ lưỡng. Hân Di vui
vẻ ngồi trò chuyện cùng cô công nhân, cũng may cô ấy biết tiếng anh. Cả
hai vừa nói vừa cười không ngớt, cô ấy còn bảo cô tối nay ở lại đây cùng ăn cơm với họ. Sự nhiệt tình đó làm Hân Di không thể nào từ chối. Cô
chào tamn biệt họ để tham quan địa điểm tiếp theo nhưng cũng không quên
hứa rằng sẽ trở lại.
- Họ nhiệt tình quá, người Pháp vừa lãng mạn vừa đáng yêu.
Mới bước ra khỏi đó Hân Di đã dính chặt lấy anh không ngừng luyên
thuyên. Đăng Nguyên nhìn xuống cô gái trong lòng, ánh mắt vừa dịu dàng
vừa cưng chiều như một thứ báu vật vô giá.
- Đăng Nguyên.... sau này chúng ta sẽ quay lại đây vào đúng mùa hoa nhé!
- Được. Chúng ta sẽ chụp ảnh cưới ở đây chịu không?
- Dĩ nhiên, em rất thích....
Hân Di cứ mãi chìm đắm trong niềm vui sướng của mình chưa phát hiện ra
trong lời hứa còn ẩn chứa một sự “dụ dỗ” trắng trợn. Đến khi cười xong
cô mới sững người, quay phắt lên nhìn anh cảnh giác.
- Anh vừa nói gì?
- Không có gì.
Đăng Nguyên nhún vai, cố nhịn cười trước biểu cảm của cô.
- Này, em vừa nghe thấy rõ ràng anh nói cái gì mà chụp hình cưới... đúng không?
Hân Di áp hai tay lên má giữ chặt mặt của anh đối diện với mình. Cô nhìn chằm chằm anh, hương thơm của người con gái quẩn quanh khiến cả người
anh trở nên ngứa ngáy. Anh cười gian tà đặt xuống môi cô một nụ hôn thật nhanh rồi rời khỏi, nhìn cô đầy thách thức.
- Đáng ghét!
Hân Di ngại ngùng bỏ anh lại phía sau tự mình đi trước. Điểm tiếp theo
là nơi chưng cất tinh dầu oải hương cũng là nơi sản xuất những thứ liên
quan đến oải hương như xà phòng, mỹ phẩm....
Cô choáng ngợp cứ lăn xăn chạy tới chạy lui mua đủ thứ đồ để gửi cho Hồng Nhung.
Tối đó Hân Di như lời hứa đã nghỉ lại tại làng Sault, cùng ca hát, ăn uống
no say với người dân bản địa. Họ nhiệt tình gắp đủ thứ thức ăn còn liên
tục rót rượu. Khiến Hân Di uống đến say mèm dựa hẳn vào người Đăng
Nguyên chẳng biết trời trăng gì. Hôm nay cũng vì có anh nên cô buông
lỏng mọi cánh giác, vì có anh nên mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ và yên
bình.
Đêm ở Pháp hôm nay đẹp thật, cũng rất ấm áp.
Tại bệnh viện, Hồng
Nhung vẫn ngồi im lặng bên cạnh, chậm rãi lau người cho Duy Anh. Từ hôm
qua đến giờ anh vẫn hôn mê không tỉnh, anh vẫn yên tĩnh nằm đó mắt nhắm
nghiền. Trên người khoác lên bộ đồng phục bệnh nhân khiến anh trông bớt
lạnh lùng hơn. Các vết thương đã được xử lý, vết bỏng ở tay được băng bó kĩ càng đến giờ sẽ được thay thuốc. Mỗi lần thay thuốc cho anh Hồng
Nhung đều rơi nước mắt, cô nhớ lại chuyện tối đó anh đã liều mình thế
nào để tìm lối thoát cho cả hai. Cô thật cảm tạ ông trời vì cô và anh đã an toàn, mặc dù bị thương nhưng còn sống là tốt lắm rồi. Vết thương
trên người rồi sẽ để lại sẹo nhưng đó là bằng chứng tốt nhất để nhắc nhớ cô và anh về sai lầm ngày hôm đó, để họ càng thêm trân quý từng phút
từng giây được tự do tự tại này hơn.
Có tiếng người mở cửa, cô quay đầu thấy Hoàng Thái tay cầm camen, anh
lại mang cơm cho cô rồi. Qua hôm nay, lúc sáng cô mới nghe Hoàng Thái kể vì sao anh lại xuất hiện ở cái nhà khó đó để may mắn cứu cô và Duy Anh
thoát nạn. Lúc anh xuống sân bay đã gọi điện cho cô, có lẽ là cô đặt chế độ rung nên không để ý. Mà cô thường hay quên tắt chế độ định vị trên
điện thoại, anh thấy lạ mới lần theo định vị tìm đến đây. Có lẽ là thần
giao cách cảm chăng, sống cùng nhau mười mấy năm, tình cảm anh em đã sâu đậm lúc nào không hay.
- Anh nghĩ em nên về nhà nghỉ ngơi, để anh thay ca cho, sáng mai em hẳn vào.
- Em không sao, để em ở lại với anh ấy đi.
Hồng Nhung lắc đầu còn Hoàng Thái chỉ biết thở dài. Anh mở camen lấy cơm ra cho cô, thấp giọng.
- Vậy em ăn chút gì đi!
- Ừ.
Cô đón lấy hộp cơm, chậm rãi ăn, vẫn là nuốt không trôi, được hai ba
miếng thì bỏ xuống. Cô với lấy ly nước trên bàn uống cạn, đặt hộp cơm
trở lại vị trí cũ.
- Sao vậy? Cố ăn thêm chút nữa đi, anh thấy em tiều tụy quá.
Hoàng Thái ở bên cạnh khuyên bảo, Hồng Nhung lắc đầu mệt mỏi đáp.
- Em ăn không nổi, anh ấy như vậy em thấy lo quá.
- Không sao đâu, năm đó nó hôn mê đến một tuần...
Lời nói của Hoàng Thái bỏ lửng nhưng nó là có sức kích động tâm trạng
của Hồng Nhung vô cùng, cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Thái, mấp máy.
- Anh nói năm đó.... năm nào? Đã xảy ra chuyện gì với anh ấy?
Hoàng Thái quan sát biểu cảm phức tạp của cô chần chừ không biết nên nói hay không? Dù gì đây cũng là quá khứ đau khổ của Duy Anh nếu có thể anh cũng không muốn nhắc lại. Nhưng Hồng Nhung có vẻ thật sự rất muốn biết. Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng Hoàng Thái quyết định kể, dù gì Hồng Nhung
cũng không phải người ngoài.
- Thôi được rồi để anh kể cho em nghe.
Chuyện đó xảy ra vào năm Duy Anh học lớp 10. Gia đình cậu cũng được coi
là giàu có kinh doanh một công ty khá lớn trong nước. Việc làm ăn vô
cùng thuận lợi. Nhưng trong kinh doanh luôn có những rủi ro nhất định,
chỉ cần không tỉnh táo có thể gây ra sai lầm không thể cứu vãn. Và bố
của Duy Anh đã không tránh khỏi sai lầm, ông đã hợp tác làm ăn với một
đối tác không hiểu đã xảy ra mâu thuẫn gì khiến cả hai thường xuyên
tranh cãi. Việc làm ăn gặp khó khăn, ông ta liền trốn đi mất bỏ lại cho
bố Duy Anh một khoảng nợ.
- Công ty cũng phá sản ngay sau đó. Bố Duy Anh tái phát bệnh tim không
lâu sau cũng qua đời. Duy Anh cùng mẹ theo người bà con sang Đức để trốn nợ vì công ty bị niêm phong vẫn không trả hết nợ. Đó là tháng ngày khổ
cực nhất của Duy Anh. Cậu ấy vừa đi làm vừa đi học, có nhà mà không thể
về. Có lẽ tính cách lạnh nhạt bây giờ là từ ngày đó. Hai năm sau khi
sang Đức trên đường đi học thì cậu ấy bị tai nạn xe, não gặp vấn đề nên
một vài ký ức không còn nhớ nữa. Trong lòng cậu ấy vẫn đang chứa một cô
gái không thể nhớ mặt.
Hoàng Thái chỉ kể ngắn gọn vậy mà trái tim Hồng Nhung lại đau nhói. Cô
đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của anh, thì ra anh đã từng chịu một cú sốc lớn đến thế. Anh đã vượt qua bằng cách nào? Chắc đã rất khó khăn đúng không?
Bỗng ngón tay của Duy Anh cử động, anh không mở mắt, trán lấm tấm mồ
hôi, miệng mấp máy gì đó cô nghe không rõ. Hồng Nhung bèn tựa sát tai
lại gần miệng anh, khoảnh khắc nghe rõ ràng ba chữ đó bật ra khỏi miệng
anh cô như chết sững.
- Đường Hân Di...