Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 56: Chương 56: Chân Tướng (1)




Tiếng chim ríu rít bên ngoài khiến Hân Di tỉnh giấc, cô nheo mắt để kịp thích ứng ánh sáng chói lóa chiếu đến. Trần nhà máu xám tro quen thuộc hiện ra trước mắt, cô ngồi dậy làm cái khăn trên trán rơi xuống. Hân Di nhíu mày hết nhìn cái khăn rồi lại nhìn quanh phòng nhưng chẳng có ai cả, cô cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Tối hôm qua hình như Đăng Nguyên có đến đây, những chuyện xảy ra đêm qua chợt hiện lên rõ ràng trong đầu Hân Di. Cô nhanh chân rời giường chạy ra phòng khách, không có ai cả, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp cứ như mọi chuyện đều là một giấc mơ. Nhưng rõ ràng đêm qua Đăng Nguyên có đến mà, không phải mơ lúc rời giường cô vẫn cảm nhận được mùi bạc hà thuộc về anh thoang thoảng trong không khí mà. Cổ họng Hân Di khô rát, cô xuống bếp mở tủ lạnh rót cho mình một ly nước, tầm mắt cô dừng lại ở bàn ăn, trên đó có bày sẵn điểm tâm và vài viên thuốc. Cô đặt ly nước xuống đi gần lại mở từng thứ ra xem, trên bàn có cháo thịt bò, sữa và một vài món ăn thanh đạm khác. Hân Di ngơ ngác nhìn mấy món ăn, là ai làm chúng? Bên cạnh lại còn có thuốc. Chẳng lẽ là Hiểu Khang? Nhưng mà nếu Hiểu Khang đến chắc chắn sẽ nói với cô, không nhịn được tò mò Hân Di vào phòng tìm điện thoại gọi cho Hiểu Khang. Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu mới có người nhấc máy.

“ Alo”

Không khó nhận ra giọng nói mệt mỏi của người kia, Hân Di nhíu mày hỏi.

“ Em sao vậy? Nghe giọng mệt mỏi quá”

“ Không sao, bệnh cảm của chị đã đỡ chưa?”

“ Ừ đỡ rồi. Điểm tâm trên bàn là em nấu cho chị à?”

Đầu dây bên kia ngơ ngác hỏi lại.

“ Điểm tâm nào? cả đêm hôm qua em đều ở công ty.”

“ Em làm gì mà ở công ty cả đêm? Đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Hân Di nghe vậy lập tức thắc mắc, Hiểu Khang thở dài dặn dò.

“ Chị lên đọc báo đi. Hôm nay chị đừng ra khỏi nhà, đợi em xử lí ổn thỏa đã.”

Anh nói xong rồi cúp máy, Hân Di buông điện thoại xuống mở máy lên xem tin tức.

Cô vừa mở lên đã sững sờ, tất cả trang báo lớn nhỏ đều đang đưa tin về cô và Hiểu Khang. Trời ạ, cô chỉ mới bệnh có một ngày tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Tin tức này là ai tung ra, chuyện Hiểu Khang có vợ cũng bị kéo vào vậy ngày tháng sau này của Linh Đan đúng là càng thêm phiền phức. Phải rồi Linh Đan đã biết chuyện này chưa? Có khi nào Linh Đan nhìn thấy tấm hình này mà hiểu lầm không? Cô và Hiểu Khang hoàn toàn trong sạch, không thể để Linh Đan hiểu lầm được. Kẻ nào đã tung tin này ra, Hân Di càng nghĩ càng đau đầu, chợt cô nghĩ đến một người là Yến Du. Chuyện này có khi nào liên quan đến cô ta, rõ ràng trước đó cô ta đã nói với cô mấy chuyện này còn dọa sẽ nói cho Đăng Nguyên biết. Bây giờ giới truyền thông và tất cả mọi người đều biết cả rồi, cô ta không tránh khỏi bị nghi ngờ. Hân Di lại nhớ đến mấy lời mà Đăng Nguyên nói tôi qua, anh bảo cô hãy làm tình nhân của anh đi tức là anh đã biết Hiểu Khang có vợ. Chuyện này sao càng ngày càng rối rắm như vậy chứ. Đăng Nguyên chắc chắn đã hiểu lầm cô là kẻ thứ ba xen vào tình cảm vợ chồng của Hiểu Khang, sao cô trong lòng anh cứ ngày càng tệ như thế, nghĩ đến thật đau đầu. Như chợt nhớ ra điều gì đó, Hân Di nhấc máy gọi cho Linh Đan.

Xe dừng lại trước cửa biệt thự Linh Đan được Dì Năm dìu vào nhà, cô cứ khăng khăng đòi về nhà Dì Năm cảng như thế nào cũng không cảng được.

- Cô chủ uống chút nước đi!

- Cảm ơn Dì!

Linh Đan đón lấy ly nước uống cạn, cô đặt ly nước xuống bàn ngã người dựa vào thành sofa. Suốt cả đêm hôm qua Hiểu Khang không ghé thăm cô chỉ nói vài ba câu qua điện thoại rồi tắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Cô cứ có linh cảm chẳng lành bèn nhấc điện thoại lên chuẩn bị gọi cho anh thì có tiếng chuông cửa, cô định đứng dậy đi mở thì Dì Năm hớt hãi chạy ra ngăn cản.

- Cô chủ, để tôi.

Trong khi chờ Dì Năm mở cửa điện thoại Linh Đan reo lên, cô sau khi nhìn thấy tên người gọi đền liền vui vẻ nhấc máy.

“ Chị hai.”

“ Em vẫn còn ở bệnh viện chứ?”

“ Không em mới xuất viện về nhà rồi.”

“ Ừm... em... em đã xem tin tức chưa?”

Linh Đan nghi hoặc khi nghe Hân Di hỏi, cô cũng tự nhiên đáp.

“ Chưa, có chuyện gì hả chị?”

“ Ừ, đợi chút chị qua chỗ em ngay.”

Sau đó Hân Di tắt máy, Linh Đan buông điện thoại xuống ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Bên ngoài truyền đến tiếng của Dì Năm.

- Cô chủ có người muốn gặp cô.

- Ai vậy Dì?

Cô thắc mắc, cô rất ít tiếp xúc với ai sao có người lại đến tìm cô, quái lạ.

- Dì cho cô ấy vào đi!

Dì Năm gật đầu lật đật chạy ra ngoài, lát sau đã dẫn theo một cô gái bước vào. Linh Đan ngẩng đầu nhìn về phía người vừa bước vào, ánh mắt giao nhau cô liền đoán được người đối diện là ai.

- Tôi còn tưởng ai hóa ra là diễn viên Yến Du. Sao cô biết nhà tôi vậy?

- Chào cô! Muốn biết thì sẽ có cách thôi!

- Ngồi đi!

Yến Du ngồi xuống ghế đối diện Linh Đan, cô ta nhìn Linh Đan thầm đánh giá, cô gái này nhìn đơn thuần như vậy thảo nào chồng ra ngoài ngoại tình cũn không biết, tuổi hình như còn rất trẻ.

- Cô đến đây tìm tôi có việc gì không?

Linh Đan lịch sự rót cho Yến Du ly nước từ tốn hỏi.

- À... tôi đến đây để nói với cô một chuyện.

- Chuyện gì?

Nhìn cách ngập ngừng của Yến Du Linh Đan thoáng chau mày, Yến Du uống một ngụm nước xong liền thong thả nói.

- Cô đã đọc báo chưa?

Lại có người hỏi co đọc báo chưa, Hân Di cũng vừa hỏi cô đã xem tin tức chưa rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi?

- Có chuyện gì cô cứ nói đi!

Yến Du cười một cái chìa điện thoại sang cho Linh Đan.

- Cô xem đi sẽ hiểu.

Linh Đan nghi hoặc cầm lấy điện thoại, trong điện thoại là một bài báo online, cô sau khi đọc xong hàng tiêu đề có hơi sững sờ vội vàng kéo xuống đọc nội dung bên dưới. Tấm hình kia đập vào mắt khiến tay Linh Đan run lên. Sao lại thế này? Hân Di và Hiểu Khang sao lại có thể tồn tại mối quan hệ như bọn họ viết được chứ. Linh Đan nhíu mày nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đây đúng là chung cư của Hân Di, cô nhìn ngày tháng bên dưới tấm hình. Ngày này chẳng phải là ngày hôm qua sao, hôm qua Hiểu Khang nói đã đưa Hân Di về, nhìn anh bế chị đi vào chắc chắn là do chị ấy ngủ say.

Yến Du nhìn thấy biểu cảm khó coi trên gương mặt Linh Đan càng thêm đắc ý bèn nói thêm.

- Chồng cô ở bên ngoài ngoại tình đấy, cô không biết sao? Anh ta và Đường Hân Di kia thường xuyên qua lại, bọn họ đã quen nhau chín năm rồi.

Linh Đan lúc này đã lấy lại bình tĩnh, cô đặt điện thoại của Yến Du xuống trước mặt cô ta rồi từ tốn nở một nụ cười đáp lời.

- Hôm nay cô đến đây chỉ để nói với tôi chuyện này ư?

Hàng lông mày Yến Du vừa giản ra thoáng chốc đã nhăn lại, cô ta nhìn Linh Đan không chớp mắt cố xác thực lại. Vừa nãy rõ ràng là gương mặt Linh Đan rất khó coi sau chốc lát đã cười tươi vui vẻ như vậy. Cô ta điên rồi ư? Chồng ngoại tình mà còn bình thản như chẳng phải chuyển của mình vậy, kì quái.

- Chẳng lẽ chuyện này không quan trọng? chồng cô đã bị Đường Hân Di quấn lấy không buông rồi cô còn bình thản như vậy.

- Vậy à? Thế cô muốn tôi thế nào? Khóc lóc ầm ĩ, hay la hét tức giận. Tất cả những thứ đó không cần thiết.

- Cô...

Biểu cảm trên mặt của Yến Du trở nên cứng đờ, cô ta đến đây là vì muốn kích động vợ của Hiểu Khang để giúp cô ta làm bẽ mặt Hân Di nhưng trăm tính ngàn tính cô ta cũng không ngờ sẽ rơi vào tình huống như thế này.

- Cảm ơn lòng tốt của cô nhưng mà xem ra đã phiền cô rồi. À quên nói cho cô biết Đường Hân Di mà cô nói chính là chị gái của tôi. Chị ấy và chồng tôi có mối quan hệ như thế nào tôi là người rõ hơn ai hết.

- Gì? Đường Hân Di là chị cô?

Thấy Linh Đan vui vẻ gật đầu tâm tình Yến Du chấn động mạnh. Sao lại thế này?

Linh Đan sớm biết mục đích của Yến Du nên càng tỏ ra chán ghét cô ta, cô nhớ cô gái này là người đã tranh giải thưởng với chị gái cô, là nữ chính trong bộ phim mới của Đăng Nguyên. Cô ta sớm đã xem chị gái cô như cái gai trong mắt, ngày nào không gỡ được thì ăn ngủ không yên đây mà. Chiêu giương đông kích tây của cô ta có lẽ không sử dụng được rồi. Linh Đan sao lại hồ đồ mà đi nghi ngờ chồng và chị mình chứ, lúc nãy chỉ là quá xúc động vì xảy ra chuyện lớn như vậy mà hai người họ vẫn không nói cho cô biết chắc lại sợ cô lo lắng, suy nghĩ lung tung đây mà. Từ tước tới giờ đều là như vậy. Hiểu Khang yêu cô như vậy biết cô mang đủ thứ bệnh mà vẫn lựa chọn cưới cô, còn Hân Di lại thương cô hết mực vì cô mà hi sinh tình yêu và hạnh phúc của mình, cô sao có thể chỉ vì một tấm ảnh và mấy lời bịa đặt đã có thể tin chứ. Yến Du xem thường cô quá rồi, tình cảm sâu đậm kia đâu thể vì một vài lời của cô ta nói lay động là lay động chứ, nực cười.

- Nếu không gì cô có thể về được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát. Dì Năm tiễn khách!

Không để Yến Du nói thêm câu nào Linh đan đã lên tiếng đuổi thẳng, Yến Du tức giận ra về. Ai ngờ cô ta vừa ra đến trước cửa đã đụng mặt Hân Di.

Nhìn thấy Yến Du Hân Di không khỏi ngạc nhiên.

- Sao cô lại ở đây?

- Lần này coi như cô may mắn.

Yến Du nghiến răng nói một câu rồi đi thẳng nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Hân Di gọi lại.

- Chuyện này có phải cô đã nói với phóng viên không? Yến Du tôi luôn nhẫn nhịn cô vì sao cô cứ muốn bức tôi đến đường cùng hả?

- Người hại tôi trước là cô. Nếu không vì cô tôi cũng không bị đuổi khỏi Colour Entertainment.

Yến Du quay lưng lại liếc nhìn Hân Di gắt lên từng chữ. Hân Di lắc đầu.

- Không đúng là tự cô hại chính mình. Nếu không phải vì cô đem giấu trang sức quý giá của đạo diễn rồi làm mất giá họa cho tôi cô cũng không bị đuổi. Là cô tự chuốc lấy sao lại đổ lên đầu tôi.

- Dù sao đều do cô mà ra, sự nghiệp của tôi suýt nữa bị hủy, cả đời này tôi hận cô.

Hân Di nhìn bóng lưng cô ta rời đi lòng không khỏi cảm thấy chán chường, cô ta vẫn chứng nào tật nấy nếu không hại cô rút khỏi làng giải trí cô ta sẽ không yên lòng hả dạ. Hân Di thở dài đi vào nhà, vừa thấy Linh Đan vội vàng hỏi thăm.

- Cô ta có gây khó dễ gì cho em không?

- Chị hai chị yên tâm, em là ai chứ? Sao có thể để cô ta ức hiếp.

Linh Đan cười tươi trấn an Hân Di làm cô cũng bớt lo lắng hơn, cô sợ Yến Du nói bậy bạ nhất thời làm Linh Đan kích động bệnh tim tái phát thì chết, còn đứa bé nữa.

- Vậy chị yên tâm rồi. À còn một chuyện nữa chị chưa nói với em.

- Hử? Chuyện gì?

- Chuyện là chị và Khang...

Hân Di ngập ngừng không biết nói thế nào để Linh Đan không hiểu lầm nào ngờ cô chưa nói hết câu Linh Đan đã cười nói.

- Em biết hết rồi, chị đừng lo em tin tưởng chị cũng tin tưởng anh ấy.

- Em biết rồi à. Thật chứ? Chị sợ em suy nghĩ linh tinh.

- Không đâu!

Linh Đan đi tới ngồi cạnh nắm tay cô cười khẳng định, Hân Di vui mừng ôm chầm lấy Linh Đan, cô không hiểu lầm là tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.