Ngày hôm sau, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ thức dậy rất sớm, thẳng đến sau khi ngồi vào xe đi Bắc Đới Hà, cậu vẫn có cảm giác mình đang nằm mơ. Những năm này, cậu vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, bởi vì từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa hoàn thành nguyện vọng cùng Vương Thanh đi Bắc Đới Hà ngắm mặt trời mọc. Nhưng mà bây giờ Vương Thanh trở lại, bọn họ rốt cuộc có thể cùng nhau thực hiện ước định trước đây của hai người, Phùng Kiến Vũ lúc này lại cảm thấy mọi thứ đều có vẻ như vậy không chân thật.
Ngày hôm đó, hai người cũng như thường ngày, ngồi ở trên bàn ăn ăn cơm. Không biết thế nào, khẩu vị của cậu cũng không được tốt lắm, ăn hai miếng liền không muốn ăn nữa.
Cơm nước xong, Vương Thanh đi thay quần áo, cậu ở phòng bếp rửa chén. Nhưng mà tâm trạng cậu luôn bất an, cho tới cái chén trong tay “ba “ một tiếng rơi xuống đất, mảnh vụn chia năm xẻ bảy tán loạn trên mặt đất.
Vương Thanh nghe tiếng chạy tới, liền thấy cậu thất thần ngồi chồm hổm dưới đất nhặt mảnh vụn, ngón tay cậu vô tình bị cắt phải nhưng chính cậu cũng không phát hiện ra. Anh chạy tới kéo tay cậu qua ngậm vào trong miệng, sau đó đem cậu kéo ra khỏi phòng bếp, tìm trong hòm thuốc lấy ra một cái băng cá nhân dán lên cho cậu, toàn bộ quá trình cậu chỉ đờ đẫn, mặc cho Vương Thanh giúp cậu xử lý tất cả.
Vương Thanh lo lắng sờ mặt Phùng Kiến Vũ, “Đại Vũ, hôm nay em làm sao vậy.”Lúc này cậu rốt cuộc lấy lại tinh thần cười với Vương Thanh rồi nói: “Anh đừng lo lắng, có thể là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt. Phòng bếp lát nữa gọi điện thoại để cho dì giúp việc đến thu dọn. Chúng ta đi ra ngoài đi.” Thấy Phùng Kiến Vũ quả thật không có chuyện gì, Vương Thanh mới mang cậu ra ngoài.
Trên suốt đường đi xe của Vương Thanh chạy rất vững vàng, nhưng khi xe chạy đến nơi hai người từng xảy ra tai nạn, trong lòng cậu bắt đầu có chút bất an. Mí mắt phải của cậu nháy liên tục, nếu như trước đây thì Phùng Kiến Vũ không tin điều này, nhưng cảm giác bất an không ngừng trào dâng trong lòng, cậu luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Vương Thanh nhìn cậu chau mày, liền đưa tay nắm lấy tay cậu. Bàn tay cậu lạnh như băng, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi lạnh. Vương Thanh trong lòng thập phần lo lắng, cho rằng thân thể cậu không thoải mái, “Đại Vũ, thế nào? Tay sao lại lạnh như vậy, có muốn tôi mở máy sưởi cho em không? Có phải tối hôm qua ngủ đắp chăn không kín, bị cảm rồi?”
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh lo lắng mình, cảm giác bất an trong lòng giảm đi rất nhiều, trong lòng cũng thoải mái một chút.Cậu không ngừng tự an ủi mình, làm sao có thể xui xẻo đến mức ở cùng một chỗ xảy ra tai nạn xe cộ hai lần. Sau đó Phùng Kiến Vũ điều chỉnh tâm trạng của mình đối với Vương Thanh cười một chút nói: “Không có gì, em không sao.”
Đột nhiên, một hồi tiếng còi xe vang lên. Vương Thanh thấy ngã rẽ trước mặt có một chiếc xe đang lao ra ngoài, vừa định đạp thắng xe, nhưng thắng xe lại không có tác dụng . Vương Thanh lại đạp thắng xe thêm mấy lần nhưng xe vẫn không có ý dừng lại, mắt thấy hai chiếc xe sắp đụng vào nhau, Vương Thanh đầu óc trống rỗng, không biết phải làm sao.
Phùng Kiến Vũ trong mắt không có một chút hoảng loạn, cậu đoạt lấy tay lái trong tay Vương Thanh, đánh tay lái về phía mình, lập tức xe đâm vào vách tường. Một sự va chạm mãnh liệt, đầu xe phía trước đã bị va chạm biến dạng, mà Phùng Kiến Vũ - ngồi ở vị trí phó lái - trán đã bắt đầu không ngừng chảy máu
Nhưng lúc này ý thức của cậu vẫn là rất rõ ràng, cậu thấy được ánh mắt hốt hoảng của anh, cậu thấy được mặt anh đầy lo lắng, cậu thấy được anh đầy tự trách. Phùng Kiến Vũ cảm thấy đầu óc cậu bắt đầu hỗn loạn, cậu thật sự không cam lòng, cậu vừa mới cùng Vương Thanh bên nhau một lần nữa, cuộc sống mới của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu.
Phùng Kiến Vũ thống hận số mạng, cậu sợ cậu lại phải một lần nữa rời xa Vương Thanh. Nhưng cậu lại cảm ơn số mạng, ít nhất lần này cậu rốt cuộc không cần trơ mắt nhìn Vương Thanh từ bên cạnh cậu rời đi. Phùng Kiến Vũ cảm giác nước mắt của anh rơi trên tay mình, nhưng cậu lại không có khí lực nâng tay lên vì Vương Thanh lau nước mắt. Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy đại não đau đớn, sau đó không còn ý thức, ngất đi.
Vương Thanh trơ mắt nhìn Phùng Kiến Vũ đoạt tay lái từ trong tay mình, khi anh tỉnh hồn lại, xe đã đụng vào tường. Vương Thanh nhìn máu đỏ tươi từ trán cậu rỉ ra, chảy xuống. Máu đỏ tươi như kim châm vào mắt vào đại não của anh. Hồi ức lại như đồng hồ cát vậy, từng chút từng chút tràn về trong đầu Vương Thanh:
“Tôi yêu Phùng Kiến Vũ “
“ Giữa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ vĩnh viễn không có gì ngăn cách! “
“ Trì Sính yêu Ngô Sở Úy là một chuyện vô cùng tất nhiên “
“Anh sẽ giúp em”
“Vả cho anh một cái”
“ Bạn hiểu cái gì gọi là minh minh chú định không “
“ Người khác không ngồi vững tôi liền quăng đi, Đại Vũ không ngồi vững, có đạp vào người thì tôi cũng sẽ không để em ấy ngã xuống, hiểu chưa “
“ Từ giây phút đầu tiên thấy anh ấy, tôi đã quyết định mình phải cưng chiều anh ấy rồi”
“ Vương Thanh tiên sinh, anh có muốn suốt đời suốt kiếp không hề rời xa, chịu gả cho Phùng Kiến Vũ tiên sinh không?”
“Nếu đã nói đến chỗ này, vậy anh cũng hỏi em một vấn đề, nếu như, 10 năm sau anh còn chưa lấy vợ, em chưa gả đi, em có đồng ý chung sống với anh không?”
“Có thể, Thanh Vũ và Vũ Thanh, vấn đề này có thể phải tranh luận cả đời”,
“Ở chỗ này, tôi đáp ứng các bạn, cũng đáp ứng Đại Vũ. Mười năm sau, vẫn là nơi này, vẫn là các bạn. Tôi sẽ nói với Phùng Kiến Vũ, nói với các bạn, lại thêm mười năm nữa nhé”
“ Cả thế giới này chỉ có một người dám đánh tôi như thế “
“Em có lẽ không thể bảo vệ anh cả đời bình an, nhưng em hy vọng món quà của em có thể bảo vệ anh bình an cả đời”
Vương Thanh nhớ được, nguyên lai anh đã từng yêu sâu đậm Phùng Kiến Vũ biết bao nhiêu, anh nhớ bọn họ ở trong một kỳ thi tuyển cùng một nhóm,anh nhớ tới mình vô tình gặp cậu ở trường học, anh nhớ tới mình ở cùng một phòng kí túc với cậu, anh nhớ tới anh cùng cậu đóng 《 Nghịch tập 》, anh nhớ tới anh cùng Phùng Kiến Vũ cùng nhau thu âm 《 Nay hạ 》, anh nhớ lại ba lần fan meeting có ý nghĩa vô cùng quan trọng, anh nhớ...
Kí ức không ngừng hiện lên,nước mắt anh không ngừng chảy. Vương Thanh hận mình, anh hận mình tại sao có thể quên Phùng Kiến Vũ, anh hận mình tại sao có thể quên tình yêu của mình và Phùng Kiến Vũ, anh hận mình tại sao có thể quên những hồi ức của anh và Phùng Kiến Vũ. Nhưng mà Vương Thanh hận nhất mình là, anh lại muốn buông tha những hồi ức trong quá khứ, anh lại có thể mở miệng nói với Phùng Kiến Vũ muốn bắt đầu lại từ đầu.
Vương Thanh biết, đối mặt với anh sau khi mất trí nhớ, Phùng Kiến Vũ nhất định từng rất khổ sở, từng có rất nhiều thất vọng, thậm chí có lúc còn muốn buông tay anh. Nhưng Phùng Kiến Vũ cuối cùng vẫn là lựa chọn ở lại bên cạnh anh, không đi so đo anh có thể nhớ lại quá khứ hay không
Vương Thanh đau lòng Phùng Kiến Vũ, anh đau lòng Phùng Kiến Vũ bảy năm không có mình. Vương Thanh thậm chí suy nghĩ, nếu như bảy năm trước lúc anh biến mất, Phùng Kiến Vũ từ bỏ việc chờ anh, có lẽ cậu cũng sẽ không thống khổ như vậy, có lẽ Phùng Kiến Vũ cũng sẽ có một người con gái tốt ở bên cạnh, có con cái, gia đình hạnh phúc
Nhưng mà Vương Thanh đột nhiên suy nghĩ, nếu quả thật có loại chuyện này xảy ra, mình sẽ điên mất. Huống chi Phùng Kiến Vũ yêu anh như vậy, cậu làm sao có thể sẽ để cho loại chuyện này phát sinh.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ nhắm hai mắt lại, một cảm giác sợ hãi tự nhiên nảy sinh. Vương Thanh rốt cuộc cũng cảm nhận được sự thống khổ của Phùng Kiến Vũ lúc mất đi anh, bất lực cùng tuyệt vọng. Vương Thanh lấy tay lau máu trên trán Phùng Kiến Vũ, cởi dây an toàn của cậu ra, đem cậu thật chặc ôm vào trong ngực, lớn tiếng kêu: “Đại Vũ, Đại Vũ, em tỉnh lại đi. Đại Vũ, anh nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi, em tỉnh lại đi a, anh có thật nhiều thật nhiều điều muốn nói với em.”
Nhưng mà đôi mắt của Phùng Kiến Vũ thủy chung đóng chặt lại, không hề mở ra. Khi ngồi ở trên xe cứu thương, Vương Thanh vẫn nắm thật chặc tay Phùng Kiến Vũ