Vương Thanh tận mắt nhìn Phùng Kiến Vũ bị đưa vào phòng phẫu thuật, cảm giác sợ hãi cơ hồ đem anh nuốt mất. Anh ngơ ngác ngồi ở trước cửa phòng phẫu thuật, anh không biết mình nên làm cái gì bây giờ, anh không biết làm thế nào mới có thể giúp được Phùng Kiến Vũ.
Anh vừa nhớ tới mới vừa rồi cậu nằm trong ngực anh, sinh mạng không ngừng rời đi, anh cảm thấy sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Nhưng mà, Vương Thanh sợ nhất chính là bây giờ anh đã nhớ lại hết tất cả nhưng Phùng Kiến Vũ lại không cần anh nữa.
Vương Thanh tự giễu cười một tiếng, lúc trước anh xem tư liệu của cậu, còn đang xúc động những chuyện xảy ra trên người cậu suốt bảy năm qua, nghĩ tới cậu phải đi buông tha sinh mạng mình, đi tự sát. Vương Thanh lại nhớ đến cha mẹ cậu là ngồi máy bay đi Mỹ mới xảy ra tai nạn, một loại dự cảm xấu dần dần hiện lên trong đầu anh
Lúc Vương Thanh đang suy nghĩ những chuyện này, Vương ba Vương ma mới vừa xuống phi cơ liền vội vả chạy tới. Vương ma thấy trên tay trên y phục của Vương Thanh toàn bộ đều là máu, lập tức chạy tới kéo anh từ trên ghế lên bên trái sờ một cái bên phải sờ một cái, sốt ruột hỏi: “Con trai, con tại sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, làm sao toàn thân đều là máu, con có sao không, trên người có phải bị thương hay không, sao không gọi bác sĩ tới xem con một chút a!”
Vương Thanh nhìn mẹ mình gấp gáp như vậy liền nắm lấy tay bà ấy an ủi: “Mẹ, con không có sao. Máu trên người con, đều là của Đại Vũ.”
Vương ma nghe được tên Phùng Kiến Vũ, đầu tiên là sững sốt sau đó không được tự nhiên quay người sang, nói: “A! Không có sao liền tốt, không có sao liền tốt!”
Thấy Vương ma tránh né, ánh mắt Vương Thanh bắt đầu trở nên xa lạ, anh đứng ở trước mặt Vương ma, thanh âm có chút lớn, “Mẹ, con đã nhớ ra hết mọi chuyện rồi, mẹ còn muốn lừa gạt con bao lâu nữa!”
Vương ma mặt đầy khiếp sợ nhìn anh, bà không biết phải mở miệng với anh như thế nào, bà cũng không biết nên nói gì với anh bây giờ. Lúc này, cửa phòng giải phẩu mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra nói với bọn họ: “Ai là thân nhân của Phùng Kiến Vũ.”
Vương Thanh lập tức tiến lên phía trước, nói: “Tôi, là tôi. Tôi là người yêu của Phùng Kiến Vũ.”
Bác sĩ cũng là lần đầu tiên thấy loại chuyện này, ông rất kinh ngạc nhìn Vương Thanh nói: “Phùng tiên sinh bởi vì tai nạn xe cộ nên não bị chấn động nhẹ. Bất quá, bởi vì có thắt dây an toàn nên trên người cậu ấy chỉ có vài chỗ trầy da, cũng không phải là rất nghiêm trọng. Thân thể cậu ấy không có vấn đề quá lớn, qua một đêm thì có thể tỉnh lại rồi. Cậu ấy đã được đưa đến trong phòng bệnh, các ngươi bây giờ có thể đến thăm, bất quá chú ý, nói chuyện phải nhỏ giọng một ít, không nên quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi.”
Vương Thanh nói cám ơn với bác sĩ, xoay người lướt qua người Vương ma giống như không nhìn thấy bà ấy vậy, đi ngay đến phòng bệnh của Phùng Kiến Vũ thăm nom cậu
Vương mẹ kinh ngạc đứng ở nơi đó, bà cảm thấy mới vừa rồi con trai của bà đối với bà giống như người xa lạ vậy.
...
Vương Thanh ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, hốc mắt anh đỏ lên. Vương Thanh cầm ly nước, lại cầm một cây tăm bông, dùng tăm bông dính nước, nhẹ nhàng thấm lên môi Phùng Kiến Vũ
Một lát sau, Vương Thanh để đồ trong tay xuống, nắm tay cậu, Vương Thanh nhẹ giọng nói: “Đại Vũ, em biết không? Anh thà rằng mình không trở về nước, như vậy anh cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của em. Nhưng mà anh không bỏ được. Đại Vũ, anh thật sự cảm thấy chúng ta là minh minh chú định, em xem, anh mất trí nhớ, nhưng anh lại có thể một lần nữa yêu em. Phùng Kiến Vũ, em nói xem, anh làm sao có thể yêu em nhiều đến như vậy. Phùng Kiến Vũ, em làm sao có thể để cho anh mắc nợ em như vậy .” Vương Thanh thanh âm bắt đầu nghẹn ngào.
Lúc này, Vương ma đi vào phòng bệnh, nói với Vương Thanh: “Con trai, chúng ta nói chuyện một chút đi!”
Vương Thanh đem tay Phùng Kiến Vũ bỏ vào trong chăn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu một lát. Sau đó, Vương Thanh nói với Vương ma: “Chúng ta đi ra ngoài nói đi! Con sợ quấy rầy đến Đại Vũ nghỉ ngơi.” Nói xong xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Ở trong sân bệnh viện, Vương ba đang đợi hai người. Ba người ngồi ở trên cái băng ghế, tĩnh mịch trầm lặng. Cuối cùng vẫn là Vương ma mở miệng đem tất cả mọi chuyện nói cho Vương Thanh, bao gồm việc bà lừa dối Phùng Kiến Vũ là Vương Thanh đã chết, bao gồm việc bà len lén đem Vương Thanh đưa đến Mỹ, bao gồm việc Vương Thanh tỉnh lại mất trí nhớ, bọn họ giấu giếm Vương Thanh những chuyện quá khứ liên quan tới anh cùng Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh nghe Vương ma kể lại, ánh mắt anh nhìn Vương ma từ không thể tin chuyển sang thất vọng, cuối cùng trong mắt tràn đầy tức giận. Vương Thanh từ trên cái băng ghế đứng lên, hướng về phía Vương ma lớn tiếng thét lên, “Mẹ, tại sao mẹ có thể làm như vậy, tại sao mẹ có thể đối xử với Đại Vũ như vậy! Mẹ có biết bởi vì mẹ nói cho em ấy rằng con đã chết, em ấy đã cắt cổ tay tự sát hay không. Mẹ có biết bởi vì mẹ đem con đưa đến nước Mỹ, cha mẹ của Đại Vũ vì muốn để cho em ấy gặp mặt con một lần, lúc ngồi máy bay đi Mỹ đã xảy ra tai nạn hay không. Mẹ có biết việc này có nghĩa là mẹ đã gián tiếp hại chết cha mẹ Đại Vũ hay không. Mẹ có biết từ sau khi con tỉnh lại, mỗi ngày con đều nằm mơ thấy Đại Vũ, nếu như không phải là con chủ động yêu cầu trở về nước, con có thể đã đánh mất người mà đời này còn yêu nhất hay không. Mẹ, mẹ có biết bởi vì một số lời nói, một số việc làm của mẹ, đã phá hủy hạnh phúc của con và Đại Vũ hay không.”
Vương ma nhìn Vương Thanh kích động, trong lòng hết sức hổ thẹn, bà chẳng qua là không hy vọng Vương Thanh vì Phùng Kiến Vũ mà phải chịu một chút thương tổn nào nữa, bà chưa từng nghĩ phải đi tổn thương ai cả, bà cũng không có nghĩ đến phải hủy diệt hạnh phúc của ai cả, nhưng mà bà lại không biết mình vô hình trung đã mang đến cho Phùng Kiến Vũ còn có người nhà của cậu tổn thương thật lớn. Nhưng trời sanh tính cách khiến cho Vương ma không chịu thừa nhận lỗi của bà, bà nắm áo Vương Thanh nói: “Con trai, mẹ làm tất cả mọi chuyện cũng vì muốn tốt cho con thôi!”
Vương Thanh cười lạnh gạt tay Vương ma ra nói: “Vì muốn tốt cho con? Nếu như nói làm tổn thương người con yêu là vì muốn tốt cho con, vậy con van cầu ngài, sau này ngàn vạn lần đừng đối xử tốt với con nữa, con nhận không nổi đâu.”
Vương ba đứng ở một bên, trầm mặc thật lâu bước tới. Những chuyện năm đó, tuy nói rằng ông ấy không có tham dự, nhưng mà Vương ma cũng là dưới sự ngầm cho phép của ông mới làm như vậy. Vương ba vỗ vai Vương Thanh lời nói thành khẩn: “Con trai, mẹ con thật sự là vì con mà hao tâm tổn trí, bà ấy chỉ là sợ con bị thương tổn. Con cũng không cần trách cứ bà ấy nữa.”
Vương Thanh thất vọng nói với Vương ba: “Ba, vậy ba nói cho con biết, hai người làm tổn thương người con yêu như vậy, sau này con phải đối mặt với em ấy thế nào đây?” Sau đó, Vương Thanh xoay người muốn đi vào trong bệnh viện, bước hai bước Vương Thanh ngừng lại, nghiêng đầu nói với ba mẹ mình: “Con quên nói cho hai người biết, hôm nay, nếu như không phải là Đại Vũ, thì người nằm ở trên giường bệnh kia chính là con. Là em ấy ở thời khắc nguy hiểm nhất, đem tay lái đánh về phía mình. Ba mẹ, em ấy thật sự rất yêu con.” Nói xong lưu lại Vương ba Vương ma - mặt đầy đờ đẫn - đi vào trong bệnh viện
Vương Thanh dĩ nhiên biết, cha mẹ anh làm tất cả mọi chuyện cũng là vì bảo vệ anh, không muốn để cho anh phải chịu thương tổn. Nhưng mà nếu như phương thức không để cho anh bị thương tổn chính là tổn thương người anh yêu sâu đậm, vậy anh thà rằng không chấp nhận loại bảo vệ này.
Trong đầu Vương Thanh không ngừng hiện lên những lời Vương ma mới vừa nói qua, anh là thật không cách nào tưởng tượng, khi mẹ anh nói với cậu là anh đã chết, cậu thống khổ đến dường nào, tuyệt vọng biết bao nhiêu. Vương Thanh hận không thể làm thời gian quay ngược trở lại, anh muốn đem Phùng Kiến Vũ khi đó vò nát, nhét vào trong tim mình, bồi thường những thống khổ mà cậu đã phải chịu.
Vương Thanh đột nhiên cảm thấy, mình hôn mê bảy năm cũng không phải là thống khổ nhất. Thống khổ nhất chính là Phùng Kiến Vũ thanh tỉnh bảy năm qua, không có người yêu bầu bạn, hoàn cảnh làm việc khắc nghiệt ngươi lừa ta gạt, đối với người yêu vô hạn tư nhớ cùng vô kỳ hạn trông đợi. Vương Thanh cảm thấy mình thống khổ chỉ trên thể xác, mà Phùng Kiến Vũ là mỗi ngày chịu đủ hành hạ về tinh thần
Đây hết thảy những thứ này, càng làm Vương Thanh thêm kiên định quyết tâm muốn sau này phải hảo hảo thương yêu Phùng Kiến Vũ