Tân Uyển bất động đứng yên tại chỗ như thể dưới nền đất là keo hay là bị đổ chì lên chân khiến cho cậu không thể bước đi được.
Hai người sai lưng đã đi ra ngoài nhưng cửa vẫn chưa đóng lại, cậu nhìn thấy Tống Hành đang vẫy tay với cậu, vẻ mặt vẫn như cũ, cứ như là không phát hiện cậu đang nghe trộm, chỉ nói, “Tới đây.”
Tân Uyển không dám nhìn sắc mặt của Chung Ngữ nhưng cậu có thể đoán ra được bị bắt gặp chuyện này thì chắc chắn chẳng có vui vẻ gì, vì thế lương tâm cậu áy náy, tựa như làm chuyện sai mà cúi đầu đi tới. Tống Hành nói thêm vài câu với Chung Ngữ, hiểu ý tránh đề tài kia.
Tiễn Chung Ngữ xong, Tống Hành hỏi: “Ăn no chưa?”
“A” Tân Uyển ngẩng đầu, tâm trí rối loạn, khó hiểu nói: “Em đói.”
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời mưa to, đêm nay có gió lớn, bầu trời không đen, ánh cam hiện lên. Tống Hành dẫn cậu sang nhà hàng kế bên mua bánh cuốn, trong lúc đợi, Tân Uyển xếp lá thư bỏ vào trong túi áo khoác, không đưa cho anh.
Thịt bằm được gói bên trong vỏ bánh hơi trong suốt, nước sốt được rưới lên phía trên, đậy nắp lại cũng có thể ngửi thấy mùi thơm. Tân Uyển xách hộp bánh cuốn đi sau lưng Tống Hành bước lên xe, không có vẻ gì thèm ăn.
Cửa xe vừa đóng lại thì toàn bộ những ồn ào náo nhiệt bên ngoài bị cô lập ra, sự yên tĩnh đột ngột dâng lên.
Tống Hành không có ý nói chuyện với cậu, Tân Uyển không nhịn được mở miệng: “Anh không thắc mắc vì sao em tới tìm anh ạ?”
Lái xe ra khỏi bãi đổ xe, Tống Hành nghe theo cậu mà nói: “À, vậy sao cậu lại tìm tôi?”
Điệu bộ rất qua loa. Tân Uyển siết chặt lá thư trong tay, cụp mắt lắc đầu: “Không có gì.” Cậu nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Tống Hành, “Em muốn đến gặp anh, nên em mới đến.”
“Muốn đến nên mới đến...” Tống Hành lặp lại lời cậu, chợt bật cười, “Lúc nào cậu vẫn luôn như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ở bệnh viện thì đi chân trần xuống thăm chó, leo tường nhảy xuống...”
Tân Uyển nhớ lại ngày hôm đó ở bệnh viện.
Cậu đi chân trần xuống, thật ra là do sốt ruột chứ không phải là thăm chó.
Những lời này rất kỳ lạ, bỗng dưng toát ra trong đầu nhưng không thích hợp để nói ra khỏi miệng, Tân Uyển chơi với ngón tay của mình, nhỏ giọng “ừm” một tiếng, qua một lát mới nói: “Chị ấy rất đẹp, sao anh lại...”
Tống Hành ngây người một lúc mới nhận ra “chị ấy” là ai, anh nói: “Cậu thích cô ấy?”
“Không phải!” Tân Uyển vội vàng phủ nhận, cảm thấy miệng lưỡi không nghe lời mình nữa, suy nghĩ trong đầu và lời nói ngược nhau hoàn toàn, cậu bèn dứt khoát ngậm miệng, Quên đi, anh cứ xem em như thằng đần là được.”
Cứ như thế im lặng hết một đường tới Sấu Nguyệt Lý, xe tắt, Tân Uyển vừa tính mở cửa bước xuống xe thì phát hiện cửa vẫn còn khóa, giọng nói nhe5 nhàng của Tống Hành vang lên: “Thư này là gửi tôi à?”
Tân Uyển mờ mịt: “Sao ạ?”
“Cậu đến tìm tôi, là vì muốn gửi lá thư này.” Tống Hành nhìn thoáng qua cậu, “Phải không?”
Tân Uyển cảm giác được mình đang bị nhìn thấu, không có chỗ nào để trốn, vẻ mặt áy náy đó đã ngầm thừa nhận. Bỗng trước mắt cậu bị bao phủ, Tống Hành lại gần, đầu óc Tân Uyển trống rỗng, thân thể cứng ngắc, nghe âm thanh loạt xoạt, trơ mắt nhìn, ngón tay Tống Hành rút lá thư ra.
Phong bì nhàu nhĩ, trên đó có viết dòng chữ — Gửi anh họ.
Tống Hành cụp mắt, nhưng chỉ vuốt nếp nhăn ra cho thẳng thôi chứ không mở ra, “Nghe được những gì tôi nói với cô ấy rồi đúng chứ.”
Tim Tân Uyển bỗng nhiên đập thật nhanh, tay vô thức siết chặt lại, lắp bắp: “Nghe, nghe cái gì ạ?”
Máy lạnh trong xe đã tắt, khiến cho người khác cảm thấy khó thở, Tống Hành nói: “Nghe được... Nếu tôi thích phụ nữ.” Anh khẽ cười, “Cậu rất thông minh, chắc đã hiểu rồi.”
Môi Tân Uyển giật giật, lời nói của Tống Hành cắt đứt suy nghĩ của cậu: “Tôi đồng tính luyến ái.”
Cậu mở to hai mắt, không biết tại sao Tống Hành lại nói ra những lời này. Nhưng cái từ “đồng tính luyến ái” này khoan vào trong đầu cậu một cái, nó mang đến sự sợ hãi khó mà kiểm soát được, gần như phản ứng theo bản năng, khiến cho Tân Uyển nảy sinh ra sức chống cự mãnh liệt đối với Tống Hành, cả người cậu phát run, cấp bách muốn rời khỏi.
“Cảm thấy chán ghét à?” Tống Hành hỏi.
Tân Uyển muốn lắc đầu.
Cửa xe “cạch” một tiếng mở ra, giọng nói của Tống Hành rất bình tĩnh, tựa như là đuổi cậu đi: “Xuống xe.”
Tân Uyển có dấu vân tay mở cửa, không cần anh phải mở cho. Tống Hành nhìn thân thể gầy yếu của cậu đứng trong bóng đêm, gió thổi phồng cái áo thun trắng lên, đắn đo một lúc mới rời đi.
Đến khi Tân Uyển đi, Tống Hành vẫn bất động một khoảng thời gian dài.
Anh chợt nghĩ, ban đầu anh không phải là đồng tính luyến ái, chính cái tình cảm nồng cháy của Tân Uyển đã khiến anh chệch khỏi đường ray.
Bức thư dưới ánh trăng hiện lên bóng mở của những nếp gấp, anh mở lá thư ra, tờ giấy màu trắng, là loại giấy 400 chữ thường gặp trong cửa hàng, có kẻ ô đỏ.
Nét chữ của cậu rất thanh tú, chữ giống hệt như người.
Trên đó viết —
Gửi anh họ:
Em xin lỗi anh, em biết anh vì nghĩ cho em, đáng ra em không nên nổi giận với anh, sau này em nhất định sẽ nghe lời (p.s: Nhưng em không có bệnh thật đó). Cũng cảm ơn anh đã luôn chăm sóc cho em, cúi đầu chào anh ạ.
Phía dưới có ký tên, chữ ký “Tân Uyển” rất nghiêm túc.
Tống Hành nhìn chăm chú mấy chữ kia, ngón tay vô thức vuốt ve những vết lõm trên trang giấy. Anh đã nhận rất nhiều bức thư giống như vậy, chữ ký cuối trang là “Tân Uyển“. Hình như là vào mùa thu, hay là mùa đông? Không nhớ rõ, lúc đó Tống Hành hiếm khi đưa ra yêu cầu của mình, giọng điệu có hơi tủi thân: “Tân Uyển, em chưa từng viết thư tình cho anh.”
Vậy là trong vòng vài năm, những bức thư tình ấy chồng chất lên nhau, mỗi bức đều có ghi ngày tháng. Cậu từng viết “Em yêu anh”, viết “Em nhớ anh quá”, viết “Cả đời“.
Ở cuối mỗi bức thư đều sẽ viết “Hy vọng ngày mai trời trong, hy vọng ngày mai sẽ được gặp anh“.
Văn phong rất đáng yêu, nhưng cũng rất lãng mạn một cách hồn nhiên.
Những bức thư tình ấy tới nay anh vẫn còn giữ lại, nhưng anh chưa từng mở ra xem, chắc hẳn đã ngả vàng hết rồi.
Mà câu “Hy vọng ngày mai trời trong, hy vọng ngày mai sẽ được gặp anh” ấy cũng đã vĩnh viễn ngừng lại vào ngày 3 tháng 8 của ba năm trước.
Giữa tháng 9 mưa trút xuống như thác nước, 2-3 ngày vẫn chưa tạnh. Ở tầng 16 nhìn xuống, nước mưa đọng lại thành từng vũng ở dưới nền đất, đèn đường rọi sáng lên chúng, cứ như đã mấy chục tháng trôi qua.
Do trởi mưa nên thời gian Tống Hành ở nhà dài hơn trước kia, nhưng vẫn không nóng không lạnh như cũ, cũng không nhắc cậu uống thuốc nữa. Tân Uyển rất ít khi làm phiền anh, cậu không biết rõ mình đang bị cái gì, từ khi Tống Hành nói anh là gay tới nay, dưới tận đáy lòng cậu rất chống cự với việc lại gần anh, nhưng mỗi khi Tống Hành xuất hiện trước mắt thì cậu vẫn rất muốn ôm Cầu Cầu nhìn anh.
Tâm tư mâu thuẫn vô cùng kỳ lạ.
Vào những lúc như thế này rất khó để kiềm chế nỗi cô đơn trong lòng. Tân Uyển bắt đầu thường xuyên nhớ bà nội — Từ sau khi ông nội qua đời thì chỉ còn bà nội và cậu sống nương tựa lẫn nhau, rất ít khi rời xa nhau. Nhưng bà nội cậu vẫn năng động lắm, thường hay đi nhảy ở quảng trường để tìm lại “sức trẻ“.
Tống Hành nói bà nội cậu còn đang điều trị, cần phải tĩnh dưỡng, vì thế Tân Uyển đành phải kiềm chế không đi quấy rầy bà.
Vui vẻ nhất trong căn nhà này chắc chỉ có mỗi Cầu Cầu, hàng ngày đều ăn thức ăn cao cấp cho chó, chân phải phía sau bị liệt cũng không ngăn cản nó chạy nhanh hơn mấy con chó khác, nó ú thêm cũng 4-5 cân, có hôm nó nhảy lên người Tân Uyển khiến cho cậu xém tí nữa là phải bái bai cái thế giới xinh đẹp này rồi.
(*) 1 cân ở Trung = 0,5968 kg ở Việt Nam
Tháng 9 Lục Trung sẽ khai giảng năm học mới.
Đồng phục học sinh là màu xanh trắng, đã được giặt rồi, có mùi bột giặt rất dễ chịu. Trong lòng Tân Uyển có ý nghĩ rằng, muốn Tống Hành nhìn thấy dáng vẻ mặc đồng phục học sinh của cậu.
Nhưng vào ngày 1 tháng 9, Tống Hành không đưa cậu đi mà chỉ nhờ Mao Niệm dẫn cậu đi báo danh, trước khi xuống xe, Mao Niệm có đưa cho cậu một cái đồng hồ đeo tay và nói là quà tựu trường của Tống Hành tặng cho cậu, dặn cậu đeo lên tay trái.
Tân Uyển hơi sững sờ một chút rồi nhận lấy đồng hồ đeo tay — đó là một cái đồng hồ rất trẻ trung, trị giá không hề rẻ. Mất một lúc cậu mới đeo đồng hồ lên, dây đồng hồ rất rộng, che hai vết sẹo dữ tợn kia lại.
Cậu nhớ rất rõ ràng, hôm đó trời không có mưa, thời tiết rất đẹp, mây trắng vô cùng chói sáng, hết thảy đều rất hoàn mỹ, thế nhưng trong lòng cậu lại có một nỗi tiếc nuối khó nói rõ.
————
Tác giả:
Give me some sea stars(?)!! pleaseeeeeeeeeeeeeeeeeeee (Tui dở tiếng anh lắm ó! (hahaha biết sao biển không phải là sea star nhưng mà cũng từa tựa mà!)