Đèn Cũ Bến Mới

Chương 11: Chương 11




Người mà Phương Ý Xuyên nhìn thấy đầu tiên ở trong đám đông chính là Tân Uyển.

Tháng 9 phải huấn luyện quân sự, thời tiết khô nóng, sân thể thao của Lục Trung vừa được tân trang lại, màu sắc tươi sáng, trong không khí vẫn còn mùi nhựa đọng lại. Vừa mới tựu trường cho nên mọi người vẫn chưa quen biết với nhau, tiếng nói chuyện thưa thớt, ai cũng tìm chủ đề để nói.

Tân Uyển đứng ở hàng thứ hai từ dưới lên trên, còn Phương Ý Xuyên ở hàng cuối cùng, đủ để nhìn thấy cái gáy của Tân Uyển.

Trắng sáng thon thả, đường cong rất sạch sẽ.

Điều đầu tiên thu hút cậu nhất chính là Tân Uyển đeo đồng hồ, huấn luyện quân sự không cho phép đeo trang sức, tất nhiên đồng hồ đeo tay cũng là một trong số “đồ cấm“. Thế mà lần này giáo viên và huấn luyện viên lại mắt nhắm mắt mở, không có tới tới dạy dỗ Tân Uyển. Phương Ý Xuyên nhìn chằm chằm cái đồng hồ, bực bội một hồi.

Huấn luyện viên là một cô gái, giọng rất to, lúc nghỉ ngơi cô nói: “Có ai muốn lên biểu diễn tiết mục gì không! Rất hiếm khi có cơ hội để thể hiện bản thân đó, đừng bỏ lỡ nha!”

Không ít người hưởng ứng theo, không khí náo nhiệt hẳn lên, rất nhanh sau đó mọi người tụ tập lại với nhau tạo thành từng vòng nhỏ.

Phương Ý Xuyên không đủ can đảm để nói chuyện với Tân Uyển, vì thế chỉ đành phải trơ mắt nhìn cậu nói chuyện với những người xung quanh.

Tân Uyển tràn đầy sức sống, lúc cười lên còn có má lúm đồng tiền nữa, nhưng mà nói chuyện thì hơi chậm một chút, tựa như là đôi khi không hiểu ý người ta. Phương Ý Xuyên để ý được thỉnh thoảng cậu im lặng, điều đó trông cậu có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Huấn luyện quân sự kết thúc sớm, ông trời mở mắt, trút xuống một cơn mưa to.

Ai nấy cũng đều bỏ chạy vào trong phòng học, ồn ào ầm ĩ, Phương Ý Xuyên khi không lại bốc đồng, cởi áo khoác quân sự rộng thùng thình ra, chạy lên trước mấy bước rồi che lên đầu của cậu và Tân Uyển.

Đối với ánh mắt ngạc nhiên của Tân Uyển, Phương Ý Xuyên chỉ đành phải dùng giọng lớn để che giấu nỗi căng thẳng: “Đi mau, mưa lớn lắm!”

Vận mệnh rất vụng về và có chủ ý, Tân Uyển cười cảm ơn với cậu, và từ đó bọn họ trở thành bạn với nhau. Cả hai cậu đều học lớp 10A7, Phương Ý Xuyên được voi đòi tiên, đổi chỗ ngồi chung bàn với Tân Uyển.

Thật ra mà nói thì Tân Uyển rất ít có chung đề tài với những bạn học ở trong lớp, cậu cứ như vừa mới gia nhập thời đại internet sau khi bị cô lập khỏi thế giới này vậy, nói cậu là 3G thì đã là khen cậu rồi. Sau mấy ngày trôi qua thì Tân Uyển không gia nhập mấy cuộc trò chuyện nữa, càng ngày càng trở nên yên lặng.

Khi đi học cậu luôn nằm trên bàn viết cái gì đó, giáo viên cũng không để ý tới.

Phương Ý Xuyên nhìn lén cậu viết, trên trang giấy 400 chữ thông thường chỉ có câu mở đầu, viết rằng “Gửi anh”, phía sau là dấu hai chấm, giống như là một lá thư nhưng mà không ghi rõ tên.

Ngày tựu trường thứ 5, Tân Uyển hiếm khi chủ động nói chuyện với Phương Ý Xuyên, là về phòng học, âm thanh rất nhẹ nhàng, hỏi: “Cậu biết lớp 11A8 ở đâu không?”

Phương Ý Xuyên hơi bất ngờ: “Cậu quen với các anh chị lớp trên hả?”

Tân Uyển nói lí nhí, dáng vẻ ngượng ngùng: “Cậu dẫn tớ đến lớp 11A8 được không?”

Tiết Số học kết thúc, tiếng chuông tan học cũng vang lên, Phương Ý Xuyên dẫn cậu đi lên tầng lầu của lớp 11, đi tới phòng của A8 nhưng Tân Uyển chỉ đeo balo đứng ở ngoài cửa lớp.

“Chẳng phải cậu muốn tìm ai à?” Phương Ý Xuyên hỏi cậu.

“Tớ sẽ đợi.” Tân Uyển ngước mắt nhìn Phương Ý Xuyên, muốn nói nhưng lại thôi, sau đó dừng mắt ở trước cửa lớp A8, “Cậu đi trước đi.”

Tân Uyển không cần Phương Ý Xuyên cùng đợi với cậu nhưng Phương Ý Xuyên vẫn một mực đứng chờ cùng cậu. Học sinh lớp A8 đã về hết, trường học náo nhiệt trở nên vắng tanh, chỉ còn lại vài học sinh ở lại trực nhật.

“Đừng đợi nữa, trường sắp đóng cổng rồi đó.” Phương Ý Xuyên vỗ lên vai cậu, khuyên nhủ, “Nếu cậu muốn tìm ai thì ngày mai để tớ hỏi thăm bạn tớ cho, cậu đứng chờ như vậy không có hiệu quả gì đâu.”

Phương Ý Xuyên nhớ rất rõ câu trả lời của Tân Uyển ngày hôm đó, cậu vừa mơ màng vừa đau thương mà nói rằng: “Tớ không biết.”

Hôm đó trời âm u, phù hợp với cảm giác mà Tân Uyển đem lại cho Phương Ý Xuyên.

Như sương mù chưa tan vào đầu thu, cơn mưa vẫn chưa trút xuống, là một khung hình với những vòng tròn mờ ảo, không biết rằng sau khi mở ra thì trăng có tròn hay không, đất có rộng hay không, ánh đèn có sáng hay không.

— Loại cảm giác thần bí này đủ để mê hoặc người khác.

Hai người họ đi dọc trên con đường lát đá về phía cổng trường, Phương Ý Xuyên nói rất nhiều, vừa luyên thuyên vừa nói đùa, Tân Uyển hợp tác cười theo nhưng àm niềm vui ấy cũng chỉ qua loa.

Vừa bước tới cổng trường, Phương Ý Xuyên vẫn chưa muốn tách ra thì bỗng dưng nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen. Cửa xe mở ra, Tân Uyển dường như là rất vui vẻ, giơ tay lên cao vẫy vẫy, kêu: “Anh!”

Người đàn ông ấy còn rất trẻ, vóc dáng cao ráo. Họ hàng ư? Mà ngoại hình đâu có giống nhau, nhưng cả hai đều rất sáng sủa, đẹp trai. Tống Hành cầm balo của Tân Uyển. Trước khi Tân Uyển đi thì không biết Phương Ý Xuyên lấy dũng cảm từ đâu ra, kéo cậu lại nói: “Sau này tan học cậu đợi tớ nhé, tụi mình đi chung.”

Tân Uyển ngẩn người một lát rồi gật đầu: “Được”, rồi cười lên và nói: “Ngày mai gặp lại!”

Phương Ý Xuyên bất giác bật cười, đứng ngây ra một chỗ, dường như bầu trời trên đầu đã quang đãng, chim hót líu lo, chân ngâm trong suối xuân, mùa xuân loáng thoáng đến gần, từ tận đáy lòng đang mong đợi ngày mai.

Tân Uyển không ngờ Tống Hành sẽ đến đón cậu, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay.

Trước giờ toàn là Mao Niệm đến đón cậu, nhưng Mao Niệm không có nói chuyện nhiều với cậu, Tân Uyển hỏi xa hỏi gần về mấy chuyện liên quan tới Tống Hành nhưng cô cũng không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu. Sau đó cậu không cần Mao Niệm đưa đón nữa, tự ngồi xe buýt cũng nhanh thôi.

Vẫn là những suy nghĩ mâu thuẫn như trước kia, cậu rất muốn nhìn thấy Tống Hành, vô cùng muốn, nhưng giữa hai người có một bức tường thủy tinh ngăn cách, trong suốt, cậu không thể trèo qua như bức tường ở bệnh viện.

“Sao hôm nay anh lại tới đón em?” Tân Uyển không giấu được cảm xúc vui vẻ, giọng nói cao hơn ngày thường một chút, “Nếu anh tới đón thì đáng ra phải nói với em trước chứ, vậy thì em đã đi ra sớm để anh không phải đợi em như vậy rồi.”

Tống Hành nói: “Không đợi lâu lắm.”

“Thật ra nếu anh bận thì không cần phải đến đón em đâu, em có thể tự về nhà được mà.”

Tống Hành “ừ” một tiếng, điều này khiến Tân Uyển cảm thấy hơi hụt hẫng.

Trên đường về nhà, Tân Uyển thản nhiên ngắm anh — Đã rất lâu rồi cậu chưa nhìn thấy Tống Hành. Vẫn đẹp mắt quá chừng, mắt anh hai mí, đuôi mắt hơi mở, những đường nét trên khuôn mặt anh đều toát lên vẻ gọn gàng sạch sẽ, sống mũi cao cũng rất ưa nhìn, cánh tay có cơ bắp nhưng cũng không quá khoa trương, còn có đường gân xanh nổi lên.

Một người như vậy sao lại là đồng tính được chứ?

Ở trong ấn tượng của cậu, người đồng tính luôn là kiểu mỏng manh yếu đuối, còn Tống Hành như thế kia không giống chút nào hết.

Bỗng nhiên Tống Hành hỏi: “Sao không để Mao Niệm đón cậu tan học?”

“À, là do em cảm thấy chị ấy bận rộn nhiều việc lắm rồi, hơn nữa là mỗi lần tới đón thì xe rất nổi bật, khoa trương quá thôi.” Tân Uyển vì nói dối mà thấy hơi chột dạ, cúi đầu xuống.

“Vậy cậu về nhà bằng cách nào” Tống Hành ngừng lại, “Đi với bạn học kia à?”

Tân Uyển không nhận ra khoảng lặng ngắn ngủi ấy của anh, nói: “Không phải ạ, em về bằng xe buýt.”

Trong xe đang bật kênh tin tức rất khô khan, sau khi đọc xong tin cải cách chính sách thì nữ phát thanh viên tiếp tục cất giọng: “Một trung tâm điều trị đồng tính luyến ái bất hợp pháp vừa bị điều tra ra ở thành phố Tây Loan—”

Tân Uyển vừa nghe thấy “Đồng tính luyến ái” xong thì muốn nghe cho kĩ chút nhưng Tống Hành đã đưa tay tắt, chuyển sang kênh âm nhạc.

Xe đi tới làn đường dành cho người đi bộ, học sinh tiểu học vừa mới tan trường đang nháo nhào ào ra nên đành phải tạm thời dừng lại. Tân Uyển tựa lưng lên ghế cảm thấy hơi chán, thừa dịp xe ngừng nên cậu bèn duỗi cổ tay ra ngắm, nói: “Anh nhìn nè!”

Đồng hồ trên cổ tay đã được tháo ra, làn da bị phơi đen trong quá trình huấn luyện quân sự bỗng chốc xuất hiện dấu vết của chiếc đồng hồ, trắng bóc, Tân Uyển nói: “Nhìn nè, giống bánh Oreo siêu bự phải không anh?”

Cậu cứ như là phát hiện ra thứ gì đó phi thường lắm, nở nụ cười rất đáng yêu, Tống Hành nghiêng đầu nhìn cậu, phát hiện rằng hóa khi khi một người nào đó vui vẻ thì ánh mắt cũng phát sáng lên. Tân Uyển thấy anh không cười thì lúng túng rụt tay lại, giọng điệu hờn dỗi: “Rám nắng hết rồi.”

Bỗng nhiên cậu cảm thấy trên đầu hơi nằng nặng, Tống Hành đang đưa tay xoa đầu cậu, thản nhiên nói: “Giống.”

Tân Uyển nghe được tiếng tim đập, gò má nóng lên một cách khó hiểu.

Học sinh tiểu học chậm rãi băng qua đường, nhưng cây bạch dương ngoài cửa xe bắt đầu lui về phía sau. Quãng đường còn lại Tân Uyển chìm đắm trong sự hoảng loạn, rõ ràng bàn tay ấy đã rời khỏi đỉnh đầu nhưng mà cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ vẫn còn tồn tại.

Đến snl, cậu vội vàng xuống xe, thậm chí còn quên cả balo — điệu bộ hệt như tội phạm đang lẩn trốn.

Tống Hành nghiêng người lấy balo ở hàng ghế phía sau, balo vẫn chưa kéo hết khóa, đồ vật từ bên trong rơi ra ngoài. Có một tờ giấy rơi xuống dưới thảm xe, dù không cố tình nhìn lén nhưng những con chữ trên đó vẫn cứ xâm chiếm tầm mắt của anh.

“Gửi anh:

Hôm nay tiếng ve kêu rộn ràng, trời nhiều mây, không biết có mưa hay không, mỗi khi trời mưa thì tiếng ve cũng sẽ nhỏ hơn nhiều.

Nhưng em mong rằng ngày mai trời nắng đẹp, như vậy thì những chú ve sầu sẽ không còn chỗ nào để đi, mỗi lần tiếng ve vang lên, em luôn có ảo giác rằng sẽ được thấy anh.

Muốn gặp anh.”

Thư tình. Thư tình này gửi cho ai?

Có phải là người mình thích hay không?

Tống Hành vô thức cau mày, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng rất nhanh đã bị anh bóp tắt. Anh đã nghĩ quá nhiều rồi, ngay cả bản thân cũng cho rằng là do tự mình đa tình.

Tống Hành thông qua kiếng xe nhìn thấy được bóng lưng của Tân Uyển, cao gầy tựa như cây bạch dương. Tân Uyển là kiểu người rất dễ mến, nhất là khi cậu cười lên.

Tựa như là một giấc mơ, bức thư tình này khiến cho anh nhận ra rằng Tân Uyển đã thật sự bước sang một khởi đầu mới, thoát khỏi kiếp ve sầu ở trong quá khứ, cậu sẽ viết thư tình cho một “Tống Hành” thứ hai, sẽ có người ôm cậu, sẽ có người hôn cậu, và cũng sẽ có người yêu cậu.

Không cần phải nhắc lại quá khứ của anh và cậu, tự bản thân Tân Uyển vẫn còn một con đường dài để đi.

Hơn nữa — quên đi là tốt nhất, níu kéo quá khứ mới là điều ngu xuẩn.

Tống Hành gấp bức thư tình bỏ vào trong balo, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đóng cửa xe lại.

———

Tác giả:

Bình luận một chút đi mò!! (biểu cảm nhăn nhó) (mãnh nam nũng nịu)

Tui cảm thấy bộ này được viết tốt hơn nhiều so với những bộ trước ó, ngoại trừ lặp từ ra thì cũng tạm được mà ha (tui tự tin vậy á), há, không tệ thật mà (cảm thán)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.