Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 52: Chương 52: Một phút nguy hiểm




Lâm Cảnh Nguyệt tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau nhức, trước mắt vẫn tối đen như mực, miệng cũng bị cái gì đó chặn lại. Trong lòng vô cùng khủng hoảng, sợ đến phát run, cô biết là mình đang bị bắt cóc. Nhưng cô cắn răng để cố gắng kiên trì, hôm nay cô nhất định phải dựa vào chính mình!

Bởi vì không xác định ở đây còn có ai khác hay không, cho nên cô chỉ có thể giật nhẹ cơ thể của mình, lúc này mới phát hiện tay chân mình cũng bị trói, dường như cô đang tựa vào nơi giống như cây cột.

Lâm Cảnh Nguyệt không dám manh động, cô ngưng thở, nghiêng tai lắng nghe, đến khi xác nhận rõ không có ai khác cô mới thử dùng sức giãy dụa đôi tay, cố gắng nới lỏng sợi dây, nhưng cô thất vọng, sợi dây trói quá chặt, sức cô không đủ, giãy dụa một hồi khiến cho cô thở hồng hộc, bàn tay cũng bị siết đến đau đớn. Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết? Lâm Cảnh Nguyệt không cam lòng cắn chặt môi dưới, nhanh nghĩ ra biện pháp đi Lâm Cảnh Nguyệt ! Ai biết bọn cướp kia rốt cuộc có ý đồ gì!

Đầu óc của cô nhanh chóng luân chuyển, cố gắng nghĩ đến phương án tự cứu mình, nhưng cô gái yếu mềm, tay chân lại bị trói, mắt cũng không nhìn thấy, đối mặt với hoàn cảnh như vậy cô có thể làm gì đây? Lâm Cảnh Nguyệt có chút tuyệt vọng, cô không biết mình đã từng đắc tội với ai, mà mình cũng không phải là tiểu thư gia tài vạn bạc, bắt cóc người bình thường như cô để làm gì? Không thể đoán ra được nguyên nhân, cho nên khủng hoảng trong lòng càng lớn. Khi Lâm Cảnh Nguyệt đang còn loạn nghĩ chợt nghe tiếng mở cửa, cô giật mình một cái, vội vàng hô hấp chậm lại, không nhúc nhích giống như chưa hề tỉnh lại.

“Sao lại chưa tỉnh?” một giọng nói thô két của đàn ông truyền vài bên tai Lâm Cảnh Nguyệt.

“Nhìn dáng vẻ trắng trẻo nộn nộn, khẳng định vừa nhỏ nhắn vừa xinh đẹp, chậc chậc, cơ thể mềm yếu.” một giọng nói hơi khàn khàn khác vang lên. “Thời gian lâu vậy vẫn chưa tỉnh, nếu không cứ trực tiếp làm việc thôi!” giọng nói khàn khàn trở nên bỉ ổi. Lâm Cảnh Nguyệt giật mình trong lòng, theo bản năng liền muốn lùi về phía sau một chút, nhưng cô chợt sửng sốt trong lòng càng thêm khủng hoảng, không thể lui về phía sau! Không thể để cho bọn họ phát hiện mình đã tỉnh lại!

“Gấp cái gì, mọi người đều ở đây, còn sợ chạy sao?” giọng nói thô két trêu chọc, tiếp theo giống như tiện tay lôi một cái ghế ngồi lên trên, “chậc chậc, không biết cô này sao lại đắc tội với người đàn bà kia, thật là ác độc mà! Như vậy quả thật là muốn phá hủy cô gái này!”

“Sao vậy, còn thương hương tiếc ngọc?” giọng nói khàn khàn có chút đùa giỡn ngược lại.

“Buồn cười, người đẹp đưa tới cửa chẳng lẽ còn đẩy ra ngoài?”

Nghe đến đây, lông măng trên người Lâm Cảnh Nguyệt đều dựng cả lên, cô cắn chặt răng mới có thể làm cho mình không nổi đóa. Lời của hai kẻ này đã ra ràng hành động tiếp theo của họ, mà lúc này cô ngoài có thể giả vờ bất tỉnh để kéo dài thời gian thì đều không thể làm gì được. Không, không thể! Tuyệt đối không thể khiến hai người này được như ý! Mau nghĩ cách đi! Đúng rồi, bọn họ nói đến đàn bà, mình khi nào đắc tội với người đàn bà nào? Lâm Cảnh Nguyệt cố gắng nhớ lại, đúng rồi! Ngoài Trần Mạt Lỵ cô cũng không cùng ai cự cãi qua, nhưng giữa hai người các cô cũng không có hận thù sâu đậm gì, sao cô ta lại dùng phương pháp này đối phó với cô? Hay là do người khác?

Lâm Cảnh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cô đang bị trói, bên cạnh lại có hai kẻ đàn nhìn chằm chằm, ngoài kéo dài thời gian thì không thể làm gì, vì vậy, Lâm Cảnh Nguyệt liền nghiêng đầu tiếp tục bày ra dáng vẻ vô ý thức.

Cô không biết luố này Hà Tử Nghiệp đang ở bên ngoài tìm cô đến sắp điên rồi, Hà Tử Nghiệp mặc dù đi làm, nhưng vẫn có chút không yên lòng cô gái nhỏ ở nhà, sau khi kết thúc buổi họp sáng liền lập tức gọi điện thoại cho cô, nhưng lại nghe được giọng trả lời của hệ thống: số điện thoại quý khách đang gọi đã đóng.

Điện thoại Lâm Cảnh Nguyệt không thể tắt máy, anh biết rõ, cô thường dùng di động lên net, thậm chí có lúc mở máy 24h, sao lại bất chợt tắt máy, huống chi lại vào lúc này. Hà Tử Nghiệp lậ tức liên tưởng đến có phải là cô đau bụng quá nên đi viện rồi. Nhưng ngẫm lại không đúng, tối hôm qua ép buộc thế nào cô cũng không chịu đi, thà chịu đau như vậy, hôm nay khẳng định càng không thể đi rồi. Vậy thì cô có thể đi đâu? Hà Tử Nghiệp càng nghĩ càng lo lắng dứt khoát trực tiếp bỏ việc về nhà, bên trong phòng trống rỗng, không có Lâm Cảnh Nguyệt, điện thoại, ví tiền cũng đều không có ở nhà.

Có lẽ cô đã đi dạo phố rồi nhỉ? Nhưng sao điện thoại lại tắt máy, tối hôm qua anh còn thấy cô sạc điện, nhất định không thể nào là hết pin được! Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Tử Nghiệp lại hồi hộp hơn, có phải đã xảy ra chuyện gì không?!

Môi Hà Tử Nghiệp mím thật chặt, cô gái nhỏ sẽ không thể không hiểu chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không đi đâu mà tắt máy, nhất định có chuyện đã xảy ra! Anh càng nghĩ càng hốt hoảng, trong đầu giả định liên tục những tình huống có thể xuất hiện, khiến cho anh càng thêm rối tung rối mù. Anh nắm chặt qủa đấm, nóng nảy đi quanh phòng khách, Cảnh Nguyệt! Cảnh Nguyệt! Em rốt cuộc ở đâu? Chợt bước chân anh dừng lại, trong đầu chợt nghĩ đến một người, ngoài điểm này sẽ không có nơi nào khả nghi khác.

“Hàn Mộ Vân, anh có gặp Lâm Cảnh Nguyệt không?” Nghĩ liền làm, Hà Tử Nghiệp không chút do dự bấm điện thoại của Hàn Mộ Vân.

“Bạn gái của anh lại hỏi tôi? Bao giờ thì Hà Tử Nghiệp lại vô dụng như vậy!” Nhận được điện thoại của Hà Tử Nghiệp, Hàn Mộ Vân có chút sững sờ, nghe được anh nói hắn liền lên tiếng châm chọc, anh ta đang làm gì đây chứ, muốn khoe khoang sao?

“Hàn Mộ Vân tôi không có thời gian nói nhảm với anh, không thấy Lâm Cảnh Nguyệt, người kia có hành động gì không?”

“Cái gì gọi là không thấy? anh nói rõ cho tôi Hà Tử Nghiệp!” Hàn Mộ Vân ngực nhói một cái, tim đã nhảy đến cổ rồi.

“Chính là ý như anh đang nghĩ, trừ ý đó còn có gì khác nữa, tôi hỏi anh, Trần Mạt Lỵ gần đây có hành động kỳ quái gì không?” Anh cũng biết người đàn bà là một người điên, nếu có thể vì Hàn Mộ Vân mà tới công ty làm khó dễ Lâm Cảnh Nguyệt thì tự nhiên cũng có thể làm ra chuyện khác quá đáng hơn.

“Không có, anh nghi ngờ cô ta? Anh xác định?” Hàn Mộ Vân có chút chần chờ, người kia dù ngu xuẩn, nhưng mà không thù không oán, không! Nghĩ tới đây hô hấp của hắn chợt cứng lại, người đàn bà kia cơ bản không thể dùng suy nghĩ của người bình thường mà đánh giá ả. Hơn nữa, trong lúc bọn họ nói chuyện không ít lần đã nhắc đến Lâm Cảnh Nguyệt. “Đợi chút, Hà Tử Nghiệp, có điểm không đúng.”

“Nói mau!” giống như nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, Hà Tử Nghiệp hận không được lập tức nghe được tin tức từ Hàn Mộ Vân.

Hàn Mộ Vân cũng không so đo giọng điệu của anh, việc nặng việc nhẹ hắn còn phân biệt rõ, hiện tại thời gian khẩn cấp, hắn đem chính chuyện của mình và Trần Mạt Lỵ nói rx ràng tóm tắt: “Trần Mạt Lỵ mang thai, muốn tôi cưới cô ta, tôi không đồng ý. Tâm tình cô ta rất kích động, quan trọng nhất nhất là khi chúng tôi nói chuyện không ít lần cô ta đều nhắc đến Cảnh Nguyệt!”

Bàn tay nắm điện thoại của Hà Tử Nghiệp dần siết chặt, đúng rồi, đây chính là điểm mấu chốt nhất! “Đi điều tra thông tin điện thoại của Trần Mạt Lỵ! Nhanh lên!”

“Được!” lúc này Hàn Mộ Vân cũng không đoái hoài đến khúc mắc giữa hai người, Lâm Cảnh Nguyệt mới là quan trọng nhất.

Lòng Hà Tử Nghiệp nhảy bang bang, giống như có thể nhảy ra khỏi lòng ngực, người đàn bà kia làm gì anh so với ai càng rõ ràng hơn hết, ma túy! Thứ đồ kia không thể đụng đến, cô gái của anh, cô gái nhỏ sạch sẽ của anh! Gân xanh trên trán Hà Tử Nghiệp giật giật, hô hấp cũng nặng nề, nếu chuyện này không phải là hiểu lầm thì chính thật là cùng người đàn bà kia có liên quan! Nếu như cô ta dám đả thương Cảnh Nguyệt, anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không cho cô ta yên ổn!

“Cục trưởng An, có chuyện khẩn cấp muốn anh giúp đỡ một chút…”

“Anh vương, đội hình cảnh gần đây bận việc à…”

Gọi hết điện thoại, Hà Tử Nghiệp nặng nề thở ra một hơi ngã xuống ghế salon, anh bây giờ không thể rối loạn, nói không chừng cô còn đnag chờ anh, anh muốn tỉnh táo! Tỉnh táo! Nhưng làm sao có thể tỉnh táo, đó là cô gái của anh, là người anh nâng niu trong lòng bàn tay! Ngày qua ngày nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mới có thể có cảm giác mình còn đang sống, hàng đêm ôm cô ngủ mới có thể an lòng, lúc này cô có thể đang lọt vào nguy hiểm, anh làm sao mới có thể làm cho cô không bị thương tổn?

Đều là lỗi của anh, rõ ràng biết có tai họa ngầm nhưng không có đề phòng! Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi của anh, tuyệt đối không thể có chuyện! Anh đi tới phòng ngủ, kéo đầu tủ lấy ra một chiếc hộp màu đỏ nhưng vuốt ve nhẹ nhàng, Cảnh Nguyệt, không nên xảy ra chuyện gì, van cầu em, dù là vì tương lai của chúng ta.

Lâm Cảnh Nguyệt duy trì một tư thế thật lâu, coi như cô có thể kiên cường thì cơ thể cũng không chịu nổi, huống chi trong lúc nguy hiểm này bụng lại bắt đầu đau đớn, trán của cô bắt đầu thấm ra mồ hôi hột, Lâm Cảnh Nguyệt cắn răng kiên trì, nhưng không nhịn được xê dịch cơ thể, một động tác nho nhỏ như vậy lại bị hai kẻ đnag canh chừng thấy được.

“!@#$%$, ả này nhất định đã sớm tỉnh!” giọng đàn ông khàn khàn nhổ nước miệng, tức giận níu lấy tóc Lâm Cảnh Nguyệt.

“Còn rất giảo hoạt! À, Mày giả bộ sao!” Hắn vỗ mạnh lên gương mặt của Lâm Cảnh Nguyệt, chốc lát gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Cảnh Nguyệt đã bị vỗ đến đỏ lừ.

Lâm Cảnh Nguyệt giùng giằng muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm của người đàn ông, nhưng cơ bản không chống lại sức lực của hắn, chỉ có thể mặc hắn kéo tóc mình. Da đầu bị kéo đau, trên mặt cũng nóng hừng hực, môi Lâm Cảnh Nguyệt bị lấp kín cũng không thể kêu ra tiếng, mặc dù biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề, càng lộ ra vẻ mềm yếu trước kẻ địch, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà chảy xuống.

“Được rồi, nhanh làm việc, xong xuôi liền rời đi!” giọng đàn ông thô két kéo lại giọng đàn ông khàn khàn, nhìn ăn mặc của cô gái này đoán chừng cũng là người phú quý, hắn cũng không muốn chọc đến người không nên dây vào, thừa dịp bây giờ còn chưa có ai nhận ra ra nhanh làm cho xong việc sau đó lấy tiền rồi rời đi mới là tốt nhất.

“Cũng đúng.” Giọng đàn ông khàn khàn gật đầu một cái, chuyển sang cười thô bỉ với Lâm Cảnh Nguyệt: “Người đẹp, nghe nói bịt mắt nhưng vẫn có cảm giác!”

Lâm Cảnh Nguyệt hoảng sợ ô ô kêu lên, cô biết bọn họ muốn làm gì, không, không thể! Cô dốc sức liều mạng mà lắc đầu, đem cơ thể của mình co thành một cục, lạnh đến phát run, Diệp Tử, Diệp Tử, anh đang ở đâu a?

“Việc này cũng không phải do cô quyết định.” Người đàn ông giọng thô két bắt đầu dao động xấu xa trên người cô, bởi vì cô bị trói nên áo mặc trên người không thể cởi xuống, liền dứt khoát đem áo cô kéo lên phía trên, côi tay vuốt làn da trơn mềm của cô, trong miệng phát ra tiếng than thở: “Làn da cô nàng này thật tốt!” Tiếp theo hắn chuyển sang người đàn ông kia: “Mở camera”

Nỗi sợ trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt đã trở nên kinh khủng, cô liều mạng lui về phía sau, nhưng vẫn không chạy thoát, chỉ có thể bị người đàn ông hung ác đặt ở phía dưới, một tay xé rách áo quần trên người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.