Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 51: Chương 51: Người đàn bà điên cuồng




Rất nhanh sẽ đến mùa xuân, Hà Tử Nghiệp chỉ có thể ở nhà họ Lâm một buổi chiều liền vội vội vàng vàng trở về thành phố A, nhà anh không như những gia đình khác, thời điểm lễ mừng năm mới chính là lúc bận rộn nhất, cho dù anh có chán ghét như thế nào, cũng không tránh khỏi được các buổi quan hệ xã giao.

Hà Tử Nghiệp vốn muốn mang Lâm Cảnh Nguyệt cùng đi, để cho cô ở trong các buổi tiệc lộ diện, cũng tính toán tốt về sau dành cho hai người. Nhưng Lâm Cảnh Nguyệt lại không muốn để cho cha mẹ mình cô đơn trong dịp mừng năm mới, Hà Tử Nghiệp cũng chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ này, ánh mắt mong đợi của cô thật khiến anh không thể cự tuyệt.

Mùng 8 Lâm Cảnh Nguyệt đi làm, ở nhà cô cùng cha mẹ thư thư phục phục ăn xong bữa cơm đoàn viên, thỉnh thoảng cùng Hà Tử Nghiệp nấu cháo điện thoại, những ngày này cực kỳ thoải mái. Hà Tử Nghiệp đối với cô vẫn cứ như vậy, ban ngày, vì bận rộn xã giao nên ít nghĩ ngợi, nhưng trời vừa tối, đầu óc cứ như chuyến xe quen thuộc khiến anh liền nhớ đến vợ còn của mình. Nếu có cô ở đây, nhất định sẽ vo thành một cục núp ở trong ngực anh, thỉnh thoảng nghịch ngợm khiến cho anh ngứa ngáy da thịt, cũng có khi bị anh chọc tức quá mức sẽ nhe răng cán cho anh một ngụm. Chơi mệt sẽ trở nên ngoan ngoãn, thu lại móng vuốt nho nhỏ của mình, cái miệng nhỏ hồng hồng khẽ giương, cánh mũi xinh xắn hít hít, khiến cho người ta nhịn không được mà hết sức thương yêu. Hà Tử Nghiệp vuốt vị trí trổng ỗng bên cạnh thở dài, lật người, đem gấu bông Đại Hùng của Lâm Cảnh Nguyệt ôm vào trong ngực. Vợ không ở đây thật sự là việc chán ghét nhất rồi!

Đàn ông, đói khát quá lâu tới một mức nào đó sẽ biến thành sói hoang, cũng là sói hoang nguyên một tháng! Những lời này được Hà Tử Nghiệp phát huy hết sức tinh tế, cũng được Lâm Cảnh Nguyệt thể nghiệm vô cùng tinh tế. Lâm Cảnh Nguyệt vừa về tới nhà liền bị anh bày ra tư thế mãnh liệt tấn công hù sợ, có cần phải như vậy không chứ, cô không phải chỉ là về nhà có 7 ngày thôi ư, người này vì sao lại biểu hiện giống như bị bỏ đói 01 năm vậy chứ? Này, đây gọi là hôn sao? Đây rõ ràng chính là cắn đó! Còn nữa, bàn tay kia có cần ra sức lớn như vậy chứ! Lâm Cảnh Nguyệt trong lòng rơi lệ, Diệp Tử nhà cô có phải là ăn trúng cái gì không nên ăn không?!

Cũng khi biết là do Hà Tử Nghiệp dùng sức quá hay là do nguyên nhân gì, lúc anh ăn uống no đủ muốn ôm cô đi ngủ, Lâm Cảnh Nguyệt lại đột nhiên ôm bụng đau đến mức mồ hôi lạnh cũng chảy xuống, dáng vẻ đau đớn vô cùng, khuôn mặt vốn hồng hào cũng trở nên tái nhợt. Hà Tử Nghiệp nhanh chóng nhảy xuống giường, lung tung mặc áo quần muốn mang cô đến bệnh viện. Nhưng Lâm Cảnh Nguyệt lại sống chết bám giường không chịu. Nói giỡn, đến bệnh viện nói thế nào? Nói là lâu quá không gặp mặt nên động tác quá mạnh khiến cô chịu không nổi?! Cô không chịu nổi xấu hổ đâu!

Hà Tử Nghiệp vốn là người cường thế, lúc này lại vừa lo lắng kiêm tự trách, cũng không biết là có phải mình tổn thương cô gái nhỏ hay không, sao có thể để tùy cô được chứ. Cánh tay sắt duối một cái, đem Lâm Cảnh Nguyệt siết vào trong ngực muốn mở cửa xuống lầu. Lâm Cảnh Nguyệt lại quật cường, chết cũng không đi, cũng không để ý bụng đang đau, bắt Hà Tử Nghiệp lại cắn, sửng sốt thoát ra từ trong lòng anh.

Hà Tử Nghiệp đối với hành động ăn vạ của Lâm Cảnh Nguyệt như vậy một chút biện pháp cũng không có. Mắng? Không nỡ được! Đánh? Lại càng không thể! Làm thế nào? Chỉ có thể canh giữ bên giường Lâm Cảnh Nguyệt, gấp đến xoay vòng, một lúc lại hỏi thăm một lần, chỉ sợ sẽ thật có vấn đề gì. Phiền đến mức Lâm Cảnh Nguyệt thật sự muốn đem anh lập tức đuổi đi! Vốn nghĩ, qua một lúc bụng sẽ đỡ đau, lại không ngờ lúc đi vệ sinh cô phát hiện trên quần nhỏ có dính máu. Chính bản thân cô cũng có chút sợ, cũng không dám nói với Hà Tử Nghiệp, chỉ có thể ôm chặt anh, trong lòng tự thôi miên mình: ngủ được sẽ tốt thôi, ngủ được sẽ tốt thôi…Không thể nói, chiêu này đúng là có tác dụng, Lâm Cảnh Nguyệt thật sự ngủ thiếp đi, chỉ là ngủ không yên. Chốc chốc lại lật người, hơi nhíu mày, một lúc lại rên mấy tiếng, khiến cho Hà Tử Nghiệp lo lắng, cả đêm cũng không nhắm mắt, thậm chí chỉ cần Lâm Cảnh Nguyệt lật người anh cũng bị kinh sợ hết nửa ngày.

Cũng may, sáng hôm sau thức dậy, bụng của Lâm Cảnh Nguyệt cũng không có dấu hiệu đau lại, nhưng vết máu nhàn nhạt trên quần nhỏ khiến cho cô cảm thấy lo lắng, nhưng cô cũng không quá quan trọng, chỉ mờ mịt cảnh báo Hà Tử Nghiệp không thể tiếp tục nhưng vậy. Thấy cô gái nhỏ của mình hôm qua đau đến trình độ này Hà Tử Nghiệp dĩ nhiên vội vàng gật đầu đồng ý, cho dù là gì anh cũng không muốn cô gái của mình bị thương.

Ngày đâu tiên đi làm Lâm Cảnh Nguyệt lại dĩ nhiên trốn việc! Bởi vì Hà Tử Nghiệp thực sự cảm thấy sợ, nên không dám để cho cô đi làm, mạnh mẽ ép buộc cô ở lại trong nhà, Lâm Cảnh Nguyệt mặc dù không muốn nhưng vẫn nghe lời anh. Cô cũng có chút sợ, dù sao tình huống như vậy cũng là lần đầu tiên.

Mặc dù lúc đi Hà Tử Nghiệp đã bảo cô nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng một người ở nhà thật sự không có ý vị gì. Lâm Cảnh Nguyệt cúi đầu nhìn qua bụng bằng phẳng của mình, cảm thấy cũng không có nơi nào khó chịu, thu thập một chút liền xuống phố đi dạo. Cô biết mấy ngày nay Hà Tử Nghiệp bận rộn xã giao nhất định không có ăn cơm tử tế, liền muốn đi ra ngoài mua chút đồ khuya về làm anh ăn. Về sau, nhiều năm sau này, Lâm Cảnh Nguyệt đều vì quyết định lúc này của mình mà hối hận không ngừng.

Kể sau lần gặp mặt đó Hàn Mộ Vân cũng không còn đi tìm Lâm Cảnh Nguyệt, hắn biết có kiên trì cũng không còn ý nghĩa, mặc dù nói không biết nguyên nhân, nhưng cô thật sự không thích hắn. Thay vì ở trước mặt cô ganh tỵ, càng khiến hai người càng thêm khúc mắc, ít nhất sau này khi cô nhớ tới hắn, trong đầu cũng sẽ không tràn đầy chán ghét.

Thất tình khiến cho hắn nản lòng thoái chí, nhưng vẫn chưa thể phá hủy hắn, hắn là đàn ông Hàn gia, cho dù mất đi người mình yêu thích, hắn vẫn cần phát triển Hàn gia, cho nên hắn quyết định, chỉ ở lại công ty Hà Tử Nghiệp thêm 01 năm sau đó sẽ trở về tiếp quản công ty nhà mình. Mặc dù mỗi lần cha Hàn cùng hắn nói tới vấn đề này hắn đều mâu thuẫn, hắn thích công trình kỹ thuật, chứ không phải là quản lý, Nhưng hắn biết mình đã hơn 30 tuổi rồi, không thể tiếp tục tùy hứng, trách nhiệm nên gánh thì cũng không thể trốn thoát được.

Hắn không muốn gặp lại Hà Tử Nghiệp, càng không muốn nhìn thấy cảnh anh ta cùng Lâm Cảnh Nguyệt ngọt ngọt ngào ngào, như vậy chỉ có rời đi, đem tất cả nhiệt huyết của chính mình vùi vào công việc mới có thể làm cho mình quên đi tất cả. Hàn Mộ Vân quyết ý, muốn bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, nhưng không đợi hắn chuyển ý chí thành động lực công việc thì trong nhà đã truyền đến một tin như sét đánh giữa trời quang: Trần Mạt Lỵ mang thai! Đã hai tháng!

Hàn Mộ Vân bị tin tức này đả kích cũng mau muốn điên rồi, hai tháng, không thể là giả, là mẹ hắn tự mình cùng cô ta đi kiểm tra. Vì sao giữa bọn họ chỉ một lần lại có hậu quả như thế? Hàn Mộ Vân bất chấp tất cả chạy về nhà chuẩn bị chất vấn Trần Mạt Lỵ, hắn không tin! Hắn không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy! Nhưng vừa về tới nhà, thấy khuôn mặt tươi cười tha thiết hy vọng có cháu trai của mẹ cùng thiệp mừng kết hôn mà cha ném tới trên người hắn, hắn chợt bối rối, giống như khi hắn còn chưa kịp nghĩ gì thì mọi người đã thay hắn chuẩn bị. Mà hắn, là người trong cuộc nhưng cái gì cũng không biết, thậm chí ngay cả ngày mình kết hôn cũng là từ trong miệng cha mình mà biết được!

Nhưng có một việc chắc chắn sẽ không thay đổi, hắn tuyệt đối sẽ không cùng người đàn bà kia kết hôn! Hàn Mộ Vân biểu đạt ý của mình với cha Hàn, cản thận thăm dò có thể hay không đem đứa bé kia hủy đi, lại chỉ có thể nhận được từ cha Hàn 04 chữ: Không có thương lượng! Mặc dù ông cũng không hi vọng Trần Mạt Lỵ làm con dâu mình, nhưng huyết mạch của con trai hiện tại trong bụng người ta! Huống chi đây còn là con gái của anh em ông, dù thế nào ông cũng không thể khiến người ta đem chính cháu ngoại của mình phá bỏ, nói đi nói lại, lần cưới xin nàu của con trai ông đã định rồi!

Khi Hàn Mộ Vân tìm được Trần Mạt Lỵ thì cơ hồ hắn đã nhanh điên rồi, mặc dù ngày tháng không sai, nhưng hắn vẫn không tin đứa bé kia là của mình, nhưng cho dù hắn tra hỏi như thế nào Trần Mạt Lỵ cũng đều bày ra khuôn mặt ngượng ngùng, hơn nữa còn cố gắng muốn hắn sờ đứa bé trong bụng mình. Chăm chú nhìn bụng cô ta, những tâm tình cố gắng đè nén những ngày qua của Hàn Mộ Vân lập tức bạo phát, hắn chỉ vào mặt Trần Mạt Lỵ gầm thét: “Cô chờ xem! Tôi sẽ không lấy cô, vĩnh viễn sẽ không! Người như cô cơ bản không xứng đáng! Không hề xứng!”

Trần Mạt Lỵ không ngờ chuyện đến mức này mà Hàn Mộ Vân vẫn không chịu thỏa hiệp, chẳng lẽ ngay cả đứa bé của mình hắn cũng không cần sao? Ả nhìn dáng vẻ điên cuồng của Hàn Mộ Vân, lửa giận trong lòng cũng bắt đầu cháy rừng rực, ả vì sao lại thương hắn, vì hắn ả có thể làm bất cứ việc gì, nhưng tại sao ngay cả một danh phận hắn cũng không muốn cho ả? Nhất định là con đàn bà kia! Chính là cô ta đả cướp đi hết sự chú ý của Hàn Mộ Vân! Mới khiến cho hắn ngay cả đứa bé ruột thịt của mình cũng không cần!

Ả không thể cứ trơ mắt nhìn người khác cướp đi Hàn Mộ Vân!Không thể! Lần đầu tiên trước sự phẫn nộ của Hàn Mộ Vân ả có thể giữ được tỉnh táo. Ả hiện có đứa bé trong bụng, Hàn Mộ Vân không cưới cũng phải cưới, ả sợ cái gì chứ, chướng ngại trước mắt chỉ có một: tiện nhận Lâm Cảnh Nguyệt! Cô ta đáng chết! Đáng chết!

Lâm Cảnh Nguyệt chỉ đi đến chợ bán thức ăn gần nhà, cô tuy có chút đỉnh đạc nhưng vẫn biết cơ thể quan trọng, cho nên cũng không muốn đi quá xa, cũng không đi dạo quá lâu, chỉ mua vật cần thiết liền xách đồ chuẩn bị về nhà. Chợ bán thức ăn cách nhà cô không xa không gần, chỉ một trạm xe buýt, Lâm Cảnh Nguyệt ước lượng đồ trên tay cũng không quá nặng, cũng chưa từng ngồi xe buýt, đoạn đường này người cực kỳ nhiều, cô không thích cảm giác người người chen chúc.

10 phút lộ trình, Lâm Cảnh Nguyệt xách theo một túi rau dưa, thịt cá các loại đi qua đường cái, về nhà cần rẽ qua một con hẻm nhỏ. Nơi cô ở là khu công nhân, điều kiện tự nhiên không quá tốt, đường lớn không nhiều, hẻm nhỏ cũng không ít, hiện tại là giờ làm việc, trong hẻm cũng vắng vẻ không còn mấy người.

Trái tim Lâm Cảnh Nguyệt chợt đạp loạn, giống như có chuyện gì đó không tốt xảy ra. Cô lắc đầu, muốn đem cảm giác kỳ quái này quên đi, tại sao lại có thể có chuyện gì? Nhất định là cô ngủ không ngon. Nhưng cô vẫn bước nhanh hơn, ra sức mau chóng đi ra khỏi con hẻm. Lâm Cảnh Nguyệt không biết đây chính là bản năng của con người đối với nguy hiểm.

Khi cô sắp ra khỏi đường hẻm, trên đầu lập tức bị chụp vào một khoảng tối, Lâm Cảnh Nguyệt cả kinh trong lòng, đang muốn ngẩng đầu lên, lại bị người dùng khăn tay bịt chặt miệng, chân cô mềm nhũn, trước mắt tối đen như mực, tiếp theo cái gì cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.