LÚC TRƯỚC, bốn đứa đều chắc mẩm Liz sẽ giúp do thám, tìm đường trốn an toàn cho mọi người. Nhưng giờ, tụi tôi phải xử lý bùa chú và các kiểu chuông báo động công nghệ cao - những thứ hồn ma không khởi động được. Tụi tôi cũng phải tính đến khả năng chu vi quanh nhà đã bị ‘khóa’ chặt.
Ngoài ra cũng phải tính đến chuyện ban ngày ‘khóa’ sẽ nới lỏng, bởi khi đó đã có Andrew, Margaret và hai người mới đến canh chừng tụi tôi. Đó mới chính là lúc nên trốn ra.
Từ nay đến khi đó, tụi tôi phải tương kế tựu kế với chúng. Adrew từng lợi dụng tụi tôi; giờ tụi tôi sẽ lợi dụng hắn. Tuy nhiên, làm thế có nghĩa phải thả hắn ra. Dù cố moi óc nghĩ một kế không phải thả Andrew, nhưng quả thực tụi tôi không còn cách nào khác. Để trốn ra, tụi tôi phải làm chúng tin trong nhà không có gì bất thường. Để làm thế, Andrew phải ở đúng những chỗ chúng nghĩ hắn nên ở đó.
Tất nhiên, tụi tôi không cho hắn cùng tham gia thực hiện kế hoạch của nhóm. Cứ để hắn dưới tầng hầm cho đến sáng, sau đó Andrew sẽ được thông báo là: nhóm đã quyết định muốn hạ Edison chỉ có cách làm theo kế hoạch của Andrew.
Sáng ra, khi Margaret và hai người kia tới, họ sẽ thấy tụi tôi sốt sắng đòi đi. Vì thế, tụi tôi hi vọng họ mất cảnh giác. Đến lúc đó, tôi sẽ nhờ Liz ra ngoài tìm hộ đường đi an toàn.
Nếu kế hoạch đó thất bại, tụi tôi sẽ chống trả để thoát ra. Sau đó, tụi tôi sẽ gọi điện cho chú Bae.
Gần sáu giờ, bốn đứa mới bàn xong. Thế có nghĩa khoảng hai tiếng nữa, Margaret mới đến. Tori vẫn làm việc trên máy tính xách tay của Andrew. Cho đến giờ, tụi tôi không mong biết thêm điều gì từ máy ấy, nhưng nhờ nó, Tori có việc để làm. Hai anh em Simon canh chừng Andrew. Thế cũng đủ khiến họ bận rộn. Vậy còn tôi thì sao? Tôi cảm thấy lạc lõng. Vừa sợ hãi, hoang mang và bồn chồn. Và đau khổ. Tôi cố không nghĩ đến Derek nhưng vô vọng.
Tìm được tập giấy và cây viết, tôi ra thềm chuyển cuộc đi dạo trong rừng hồi tối thành một cảnh phim. Từ hồi đặt chân đến Nhà Lyle đến giờ, tôi có viết lách gì được đâu. Còn bây giờ, tôi rất cần một lối thoát tư tưởng.
Cửa bật mở lúc tôi mới phác qua dàn ý. Ngước nhìn lên, tôi đã thấy bóng Derek lừng lững.
Tôi cố giữ nét mặt bình thản: “Gì vậy?”
“Cho em này (anh chìa một máy quay video kiểu cũ, cỡ 8mm). Anh tìm thấy dưới lầu. Nó bị hỏng, nhưng chắc anh sửa được.”
Máy quay video ư? Tôi biết dùng nó vào việc gì đây? Ghi hình cuộc đào thoát vĩ đại của nhóm chắc? Tuy nhiên, tôi không nói ra vì biết đó không phải ý định của Derek. Đây là một món quà, một cách để nói: “Anh sai rồi, anh xin lỗi.”
Ánh mắt anh cầu xin tôi cầm máy. Thì cầm đi. Tha thứ cho anh đi. Quên chuyện vừa xảy ra là xong. Bắt đầu lại từ đầu. Đó chính là điều tôi muốn làm - nhận quà, mỉm cười để thấy mắt anh lấp lánh cười, và rồi…
Tôi cầm máy quay và đặt lên bàn.
Derek nhìn quanh: “Ở đây lạnh thế em. Máy sưởi còn dùng được không? (anh đến bên sờ thử). Không ấm lắm. Để anh đi lấy chăn.”
“Em không cần…”
“Chờ chút xíu.”
Anh đi ngay. Một phút sau trở lại, anh đưa tôi tấm chăn gấp cẩn thận. Tôi ôm chăn vào lòng. Anh nhìn quanh rồi đi ngang qua phòng ngồi xuống sofa.
Sau giây lát im lặng, anh đề nghị: “Sao em không sang đây? Thoải mái hơn ngồi ghế tựa. Lại ấm hơn nữa, và gần lò sưởi hơn.”
“Em ngồi đây cũng được.”
“Mỗi người một góc phòng thế này, khó nói chuyện lắm.”
Dù Derek có ngồi yên vẫn thừa chỗ cho tôi, nhưng anh vẫn dịch ra đầu ghế. Anh duỗi cánh tay, gác lên phần tựa lưng. Derek mỉm cười và dù anh không cố ý, nó vẫn làm con tim tôi thoáng xốn xang.
Anh ấy hối lỗi kìa, Chloe. Derek cực kỳ dễ thương. Đừng chỉ vì chuyện vừa rồi mà trở nên khó chịu thế chứ. Với lại, đừng làm hỏng chuyện tình cảm giữa hai đứa. Cứ lại đó đi đã. Cho anh ấy cơ hội và ngươi sẽ nhanh chóng quên tất cả thôi.
Và đó chính là nguyên nhân khiến tôi ngồi lại, không đi. Tôi không muốn nhanh chóng quên đi tất cả để rồi ngay sau đó, Derek sẽ lại leo tót lên mái nhà, đặt sự sống còn của anh vào vòng nguy hiểm.
Cuối cùng tôi bảo anh: “Anh không phải làm vậy đâu.”
“Làm gì cơ? (câu hỏi quá ngây thơ, nhưng ánh nhìn kia có hạ xuống đôi chút). Anh xin lỗi. Chloe, đó là điều anh muốn nói. Rằng anh xin lỗi em.”
“Xin lỗi vì cái gì mới được?”
Anh ngơ ngác nhìn lên: “Vì làm em giận đó.”
Tôi không nói không rằng, chỉ đứng dậy bỏ đi. Tôi đến tận cửa Derek mới bước đến sau lưng và chạm vào khuỷu tay tôi. Tôi không ngoái đầu nhìn lại. Quả thực tôi không dám. Nhưng tôi có dừng lại nghe anh nói.
“Khi em đi, anh có bực thật. Nhưng anh không bực vì việc em làm ngốc nghếch, hay anh cho rằng em không cẩn thận.”
“Chỉ vì lúc đó anh quá lo cho em.”
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm vì tôi hiểu lòng anh: “Ừ.”
Tôi quay lại: “Vì anh nghĩ rằng em xứng đáng được anh lo lắng, quan tâm.”
Một ngón tay Derek đỡ dưới cằm tôi: “Đương nhiên anh nghĩ vậy rồi.”
“Nhưng còn anh thì không.”
Anh há miệng. Và ngậm lại.
“Anh Derek, vấn đề chính ở đó. Anh không cho tụi em lo lắng cho anh vì anh nghĩ mình không xứng đáng được thế. Nhưng ngược lại mới đúng. Anh hoàn toàn xứng đáng.”
Tôi kiễng chân, vòng tay ôm cổ Derek và vít đầu anh xuống. Khi môi chạm môi, lần đầu tiên tôi ngất ngây… đó chính là cảm giác tôi không có với Simon, là cảm giác tôi hằng ao ước.
Derek ôm ngang eo tôi, kéo sát lại…
Có tiếng chân Simon dậm thình thịch ngoài hành lang. Hai đứa hốt hoảng buông nhau ra.
“Vậy mà nó suốt ngày trách anh xuất hiện không đúng lúc (Derek càu nhàu rồi hỏi rõ to). Có chuyện gì thế?”
Simon nói lúc vào cửa: “Andrew bảo muốn đi vệ sinh. Em thấy gớm quá đi, nhưng…”
“Không sao. Để đó anh lo. Chloe, muốn đi với anh…”
“Em cần nói chuyện với Simon.”
Ánh mắt anh nhìn tôi rất lạ, nhưng chỉ thoáng qua. Như thể anh không ghen, chỉ hơi chạnh lòng khi thấy tôi không đứng phắt dậy và lập tức đi cùng anh.
“Chuyện quan trọng mà. Anh nên gọi Tori. Nó sẽ giúp anh đối phó với Andrew.”
Anh gật đầu và đi ra.