Đền Tội

Chương 37: Chương 37




“THẾ NÀO RỒI? Có vẻ cậu và Derek vừa làm lành. Chuyện gì xảy ra thế? Có phải anh ấy làm bộ với cậu không?”

“Làm bộ ư?”

“Cậu biết mà. Kiểu làm bộ làm tịch, trông như chú cún con thảm não. Khiến người ta hối hận, tự cảm thấy mình tệ bạc vì đã trót vung roi.”

“À ra vậy. Thế cách ấy có tác dụng với cả cậu nữa ư?”

Simon khịt mũi: “Đến ba còn phải mủi lòng nữa là. Mỗi lúc như thế, ba và mình đều xiêu lòng, và an ủi: không sao đâu. Nhưng ngay sau đó, cún con lại nhá nát dép lê.”

Tôi bật cười.

Simon thả người xuống ghế: “Vấn đề ở chỗ: cậu biết anh ấy chỉ có ý tốt. Chỉ có điều nếu Derek tưởng anh ấy không xứng đáng với tình cảm của mọi người thì không hay rồi. Chẳng lẽ tụi mình nỡ coi anh ấy là kẻ tự tôn, tự cho mình là cái rốn của vũ trụ ư? (cậu lắc đầu). À mà cậu muốn nói chuyện gì cơ?”

“Tớ có ý này, nhưng… Derek sẽ không muốn nghe đâu.”

“Nói đi mà.”

Tôi nghĩ sao nói vậy. Nghe tôi nói xong, Simon kêu trời.

“Sao, không được à?”

“Được chứ. Nhưng cậu nói đúng – Derek sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Chỉ cần nghe cậu gợi ý, Derek sẽ nghĩ cậu muốn thử lòng anh ấy. Sau đó, anh ấy hoặc cáu tiết hoặc chỉ làm để cậu vui. Nếu thế sẽ chẳng ích lợi gì bởi nếu Derek chỉ muốn làm tụi mình vui, anh ấy sẽ không ở lại.”

Có tiếng hỏi gióng giả: “Ở đâu mới được?”

Hai anh em vội quay ra. Tori từ ngoài đi vào.

Tôi cho nó hay ý tưởng vừa rồi.

Cô bạn góp ý: “Phải hành động ngay khi chúng còn nhắm vào Derek. Sao anh ấy phải phàn nàn chứ? Chúng mình đâu có bảo Derek phải biến đi chỗ khác – anh ấy chỉ giấu mặt khoảng vài tiếng để chúng tưởng Derek đã đi mất rồi (Nó ngồi xuống ghế sofa). Tớ ủng hộ cậu, nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì.”

“Có chứ. Cậu đã là một phần của kế hoạch rồi. Ta nên bắt đầu hành xử theo cách của cậu đi.”

Tôi đưa mắt cho Simon.

Cậu ấy nhún vai: “Chắc phải vậy thôi.”

Tori thốt lên: “Trời, tự nhiên tớ thành nhân vật quan trọng thế không biết.”

“Mình tin cậu sẽ không đâm sau lưng chỉ để thấy khoái trong lòng. Nhưng nếu đó là mối quan tâm hàng đầu của cậu? Xin nói trước là tớ sẽ không thèm quay đầu lại nhìn đâu.”

Tori duỗi thẳng chân: “Hóa ra mình vừa được nâng cấp từ hiện thân của quỉ dữ lên một kẻ khốn nạn tầm thường. Thế cũng tốt chán. Giờ ai sẽ là người đem chuyện này ra bàn với Derek đây?”

“Chẳng ai cả. Rắc rối chính ở đó. Anh ấy sẽ không làm thế đâu. Ngay cả nghe gợi ý đến…”

“Các em muốn anh lánh mặt ư? (giọng ồm ồm từ ngoài cửa vọng vào khiến cả ba đứa đồng loạt ngẩng lên nhìn. Là Derek). Giả vờ như anh đã bỏ trốn chứ gì? Có phải mọi người muốn thế không?”

Simon đáp: “Vâng.”

“Chloe? Đúng vậy không em?”

“Tụi em không muốn anh liên quan đến vụ này. Đêm qua, ai bị Andrew đánh thuốc mê? Mọi con mắt của chúng đều đổ dồn vào ai? Anh Derek, chúng muốn anh phải chết, và em tin chúng sẽ không có động thái gì trừ khi anh hành động trước.”

Anh nhìn xoáy vào mắt tôi như thể anh muốn tìm kiếm điều gì trong đó. Nhất định anh đã tìm thấy thứ anh cần nên mới gật đầu.

“Phải, em nói đúng. Chúng ta cần chúng lơ là. Nếu anh còn, chuyện đó sẽ không bao giờ có.”

Dù không mong đó là lý do chính, nhưng tôi vẫn phải chấp nhận.

***

Nhóm quyết định tốt nhất Derek nên ở trên gác xép. Anh có thể dễ dàng nhảy qua cửa sổ trên đó. Vì thế gác xép an toàn hơn tầng hầm. Bẩn hơn, nhưng an toàn hơn.

Trong khi Simon giúp Derek gom góp thức ăn và chăn ấm, tôi ra ngoài gọi hồn Liz.

Tôi bảo bạn: “Cho tớ hỏi cậu có lên được gác xép không thế?”

“Biết ngay thế nào cậu cũng hỏi câu đấy. Tớ lên được mái nhà này, vào gác xép được này. Riêng tầng hầm thì hơi khó khăn hơn một chút.”

Tôi kể bạn nghe kế hoạch bảo vệ Derek.

Liz cười, nói đùa: “Sợ anh ấy ở một mình buồn nên cậu định nhờ tớ làm anh ấy vui chứ gì. Tụi tớ sẽ chơi cờ ca rô bằng cách vạch ô lên mặt phẳng phủi bụi (thấy tôi nghiêm mặt, Liz thôi không cười nữa). Vậy ra đó không phải thứ cậu không cần.”

“Tớ lo cho Derek. Anh ấy không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.”

“Vậy nên Derek cần một hồn ma làm vệ sĩ?”

Tôi gật: “Chăm sóc anh ấy hộ tớ với. Tớ xin cậu đấy.”

“Đồng ý.”

***

Sau đó, tụi tôi thả Andrew và bảo hắn là: Derek cho rằng nếu anh ra đi, mọi người sẽ được an toàn hơn. Ba đứa cố cản, nhưng anh đã lẻn vào rừng. Derek bảo anh sẽ trốn ở đó cho tới khi tìm được đường đi thật xa nhà này.

Ba đứa không cho Andrew biết ba đứa còn lại cũng đang muốn đi khỏi đây. Hắn tưởng ba anh em sẽ theo kế hoạch của hắn.

Lúc cả nhà dùng điểm tâm, bà Margaret xuất hiện. Tụi tôi phát hiện thêm một lợi điểm khi vắng mặt Derek – ba đứa có cớ để im lặng và bồn chồn.

Cả nhà vừa ăn xong thì chuông cửa reo. Cả ba đều giật nẩy tỏi. Simon tuột tay để muỗng canh rơi loảng xoảng xuống tô.

Tôi lên tiếng: “Chắc Derek không nhấn chuông cửa đâu nhỉ?”

Simon xô ghế đứng dậy: “Biết đâu được đấy. Để tớ ra mở cho.”

Tôi biết Simon đang nghĩ gì – cậu ấy đang hi vọng. Cậu mong ba mình đến tìm con. Khó có khả năng chú Bae đến cửa nhà giam có con mình mà nhấn chuông, nhưng tôi vẫn đi theo cậu ấy bởi đó là cách duy nhất lánh mặt Andrew và Margaret.

Tôi ra đến cửa đúng lúc Simon giật cửa mở toang. Là chị Gwen!

“Chào hai em (chị gượng cười, tay giơ cao chiếc hộp giấy). Lần này không có bánh rán donuts – chị rút kinh nghiệm rồi – nhưng chị mua ít bánh muffin ngon lắm. Em ăn được bánh ấy chứ?”

Simon đáp: “Vâng, tất nhiên là được ạ.”

Simon lùi lại cho chị vào. Cậu đưa mắt cho tôi thật nhanh, rõ ràng thay cho câu hỏi: “Ả đến đây làm gì vậy?”

Tôi lắp bắp: “Bấy lâu nay chú Andrew th… thử liên lạc với chị mà không được.”

“Chị biết. Công việc mà. Chắc em cũng biết rồi (tiếng cười gượng gạo nghe nhạt thếch). Mà không, chắc tụi em còn bé chưa hiểu đâu. Thế hóa lại hay. Cứ vui đi khi còn có thể bởi sự thật là… (chị ghé sát lại rỉ tai tôi) làm người lớn khổ lắm. Nhưng giờ chị đã ở đây và sẵn sàng hành động. Chú Andrew có nhắn hôm nay tụi mình sẽ đi Buffalo phải không?”

Tôi gật.

“Tốt. Vậy chị đến vừa kịp lúc. Thôi vào ăn mấy cái bánh muffin này đi. Ngon cực kỳ.”

***

Đưa Gwen vào bếp xong, tôi theo dõi phản ứng của Andrew và Margaret. Cả hai đều ngạc nhiên. Andrew ngạc nhiên nhưng dễ chịu. Còn Margaret không được thế. Tuy không tức giận, nhưng bà có vẻ khó chịu với cô gái trẻ đỏng đảnh, làm việc tùy hứng.

Họ vào phòng khách. Ba đứa tôi tìm cớ bỏ đi.

Tori nhận xét: “Ả nói dối đấy. Có đãng trí đến mấy cũng không thể bỏ qua hàng chục cuộc gọi khẩn. Sau đó lại chạy ào vào nhà mang theo bánh muffin hương việt quất như thể không có chuyện gì xảy ra.”

Simon đoán: “Lão Russell sai ả đến do thám đấy. Lão ta âm mưu gì thế nhỉ?”

Tôi bảo hai bạn: “Đừng thèm để ý. Họ có định làm gì thì tụi mình cũng sắp đi khỏi đây. Chỉ cần từ nay đến lúc ra khỏi nhà, nhớ để mắt đến ả là được. Tớ sẽ đi nhờ Liz ra ngoài tìm đường trốn an toàn cho tụi mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.