Đền Tội

Chương 38: Chương 38




SẮP RA ĐẾN CẦU THANG, tôi bị Simon gọi lại. Cậu thì thào: “Nhờ cậu mang một thứ cho Derek với. Nó trong phòng anh ấy.”

Hai chúng tôi lên lầu. Lấy ba lô đang giấu kỹ ra, Simon xé một tờ trong tập. Hí hoáy vẽ xong, cậu gấp lại cẩn thận rồi đưa cho tôi: “Cứ đưa cho Derek. Nhớ bảo anh ấy là sẽ không sao đâu.”

“‘Không sao’ là sao?”

Simo nhìn xuống và nhún vai: “Anh ấy sẽ hiểu thôi (giây lát sau, cậu ngẩng lên, gượng cười). Giờ thì làm ngay đi.”

Simon đưa tôi đến chân cầu thang dẫn lên gác xép và mái nhà.

“Chloe đâu? Simon đâu rồi?”

Tiếng bà Margaret từ dưới nhà vọng lên.

Simon kêu trời. Cậu đưa mắt cho tôi.

“Cậu đi một mình được không? Nếu tớ không nhờ được Liz ra ngoài ngay, nhóm mình sẽ chẳng bao giờ thoát được đâu.”

Simon gật đầu. Tôi trốn vào phòng gần nhất và đóng cửa lại, còn Simon nói lớn: “Cháu xuống ngay đây.”

“Bà cần cả hai cháu.”

Gót giày của bà ta gõ trên cầu thang hòa nhịp với bước chân thình thịch, nặng nề của Simon đang chạy nhanh về phía bà. Tôi dán mình vào cửa, lắng nghe.

Bà ta hạnh họe: “Cháu có thấy Chloe đâu không?”

“À, dạ không ạ. Chloe chắc đã tìm chỗ yên tĩnh để viết truyện. Bà đã ra phòng sưởi nắng phía sau nhà chưa ạ? Chloe thích…”

“Để bà ra đó tìm. Cháu xuống tầng hầm giúp Tori mang thêm ghế vào bếp chuẩn bị ăn đi.”

“Ăn trưa ư? Chúng ta mới ăn sáng xong. Với lại trong bếp có nhiều ghế lắm…”

“Không đủ. Cả nhóm sẽ đến họp ở đây để bàn những khâu cuối cùng của kế hoạch. Vì Andrew đã ra sân bay đón họ, nên bà cần các cháu giúp mang ghế lên ngay.”

“Tori làm được mà…”

“Bà đang bảo cháu đấy, Simon.”

“Đành vậy (cậu vờ nói lớn để tôi cũng nghe). Cháu sẽ xuống tầng hầm lấy ghế. Nhưng cháu không muốn làm phiền Chloe đâu. Ghế còn to hơn cả người, bạn ấy sao vác được ạ.”

Sau khi bảo cậu đi ngay, bà lão khó tính còn dặn sẽ xuống tận nơi xem cậu có làm thật hay không. Tiếng giày đế mềm của Simon bực bội dậm thình thịch suốt dọc đường xuống cầu thang. Sau đó, bà Margaret gọi Gwen. Tôi nghe tiếng chị từ dưới lầu thưa lên.

Khi gặp Gwen giữa đường, bà lão bảo chị: “Bà cần nói chuyện với Chloe. Bà có mang cho bé cuốn sách viết về thuật gọi hồn. Simon nói con bé ở trên này. Cháu tìm Chloe đằng trước, còn bà tìm ở đằng sau nhé.”

Simon nói có lẽ tôi trong phòng sưởi nắng… ở tầng nhà chính.

Nhìn xuống tay cầm ở cửa, tôi thấy khóa cửa có sẵn một chiếc chìa kiểu cổ. Tôi hết sức khẽ khàng khi xoay chìa ấy.

Tôi nhìn quanh. Tôi đang ở trong một phòng ngủ bỏ không. Trong này không có tủ tường, nhưng có một tủ đứng bằng gỗ dùng để treo quần áo đủ chỗ cho tôi trốn vào trong. Lúc đi về phía ấy, tiếng giày đế mềm của tôi nghiến ken két trên nền nhà. Tôi đã tính đến chuyện tháo giày nhưng sàn nhà bẩn quá. Với lại tôi chỉ sợ đạp phải cây đinh rỉ rồi kêu lên oai oái khiến cả nhà đổ xô đến.

Tôi đi nhanh hơn về phía tủ. Đi được nửa đường, tôi dừng phắt lại sau khi nghe tiếng ‘thịch’. Tôi ngẩng lên. Derek ư?

Tôi nghe ngóng. Im lặng. Tôi nhón chân đi thêm một bước. Và một bước nữa.

“Chloe đấy à?”

Tiếng chị Gwen hỏi nhỏ ngay ngoài cửa. Tôi sững người.

“Chloe hả em? Em có trên đây không? (rồi chị hạ giọng, nói qua hơi thở). Cầu trời em có trên này. Chloe ơi!”

Tôi nhìn tủ quần áo. Tôi đứng xa thế sao nghe tiếng chị thì thào được.

“Chloe? Chị biết em ở đây mà.”

Tôi nhìn quanh. Cạnh tôi có một bàn trang điểm phủ khăn che bụi. Bước giật lùi sát tủ, tôi khom người trốn sau nó.

Ngốc quá, cửa khóa cơ mà. Gwen vào sao được.

Mặc kệ. Nếu họ tìm được tôi trốn trong phòng khóa trái cửa, họ sẽ nghi ngay. Tụi tôi không thể để điều đó xảy ra. Đáng lẽ tôi nên đi với Simon từ nãy.

Giọng chị Gwen nghe như chị đang đứng trong phòng: “Chloe, chị xin em đấy.”

Mi chỉ khéo tưởng tượng.

Gwen lại lào thào: “Sao tôi lại quay về đây chứ? Lúc ấy tôi nghĩ gì thế không biết (rồi chị nói lớn hơn). Em đây rồi. Ơn trời.”

Tim tôi đập như muốn vỡ trong lồng ngực. Tôi nhìn chằm chằm bàn trang điểm. Nhưng tôi trốn rất kỹ kia mà. Khăn phủ bụi rũ xuống nền nhà, thậm chí che kín cả bàn chân tôi.

Ả bắt nọn đấy. Gwen không nhìn thấy tôi đâu. Ả không thể nào…

Gwen bước đến ngay trước mặt tôi. Mái tóc ngắn bù xù, mặt tái nhợt với lớp phấn trang điểm loang lổ, hai mắt trợn tròn.

“Đi thôi, Chloe. Nhanh lên!”

Tôi đứng dậy: “E… em đang tìm…”

“Thôi bỏ đi. Em phải tìm Simon và Tori ngay. Em có biết hai đứa đâu không?”

“Dưới tầng hầm, nhưng…”

“Khẩn trương lên chứ! (vừa định chạm vào tôi, chị rụt tay và lùi lại). Em phải báo nguy cho họ.”

“Về chuyện gì mới được?”

Chị lắc đầu: “Cứ đi đã nào.”

Chị vẫy tôi ra cửa. Cầm nắm cửa, tôi xoay nhẹ. Nó khựng lại.

Khóa rồi. Cửa vẫn khóa từ đầu đến giờ.

“Mở đi, Chloe. Chị xin em đấy.”

Tôi sờ vào người chị. Gwen lùi ngay lại, nhưng không kịp. Ngón tay tôi chạm vào cánh tay… và xuyên qua người chị. Tôi vụt đưa tay che miệng.

“Đừng la lên, Chloe. Chị xin em, đừng, đừng có kêu.”

Tôi gật.

Lạy Trời! Gwen là ma. Chị ấy chết rồi.

Không thể nào. Cách đây một phút, tôi còn nghe tiếng chân chị đi dọc hành lang tìm tôi cơ mà. Và cũng từ đó tôi không nghe tiếng chân chị nữa.

Tôi nhớ Margaret bảo: Simon bảo con bé trên này. Cháu tìm ở đầu hành lang kia nhé. Bà tìm ở đầu này hành lang.

Rồi tiếng ‘thịch’. Tiếng thân người đổ vật xuống.

Bà Margaret giết chị Gwen ư? Làm gì có chuyện đó. Hoàn toàn bất khả thi.

Phải rồi, trên đường đi tìm mi, chị ấy bị trượt chân ngã gãy cổ.

Tôi khó nhọc nuốt xuống và nói nhỏ: “Mụ Margaret.”

Gwen lẩm bẩm: “Đã biết Margaret không vừa, nhưng có vẻ mụ độc ác hơn chị tưởng gấp nhiều lần. Ngay từ đầu, chị đã thấy chờn chợn bởi những điều mắt thấy tai nghe. Chị… nghe người ta nói rất nhiều. Về mụ Margaret và lão Russell. Chị đã không muốn dính vào. Nhưng có muốn tránh cũng không được. Chị phải quay lại vì tưởng sẽ báo động được cho Andrew, giúp chú bảo vệ các em. Nhưng rõ là ý tồi. Đáng lẽ ngay cả báo động cũng không nên làm.”

Tôi chạy vội ra cửa: “Anh Derek.”

Chị Gwen đứng chắn trước mặt tôi: “Chỗ cậu ấy có an toàn không?”

Tôi đi xuyên qua người chị.

“Chloe, chỗ Derek có an toàn không? Bởi nếu chỗ đó an toàn, em cứ để Derek ở đó. Em phải báo động cho Simon và Tori. Em nói mụ Margaret sai chúng…”

“Xuống tầng hầm lấy ghế. Chiều cả nhóm chuyên gia sẽ đến đây.”

“Chẳng có ai đến đâu.”

Tôi cuống cuồng chạy ra cửa. Tôi thì mở khóa, còn chị đi xuyên tường.

Tôi bảo nhỏ: “Cẩn thận chứ. Mụ Margaret…”

“Sẽ nhìn thấy chị. Chị biết.”

Gwen trở lại vẫy tôi ra, sau đó ra hiệu cho tôi tạt ngay vào phòng bên cạnh để chờ. Cứ như thế, chị Gwen dò đường, còn tôi chạy vào hết phòng này đến phòng khác cho đến khi đến được cầu thang sau nhà.

Tuy chị bảo sao, tôi làm vậy nhưng đầu óc tôi rối như mớ bòng bong trong cơn hoảng sợ tột cùng. Tôi quanh quẩn với suy nghĩ: chị Gwen thì chết, giờ Simon và Tori dưới tầng hầm, còn Derek trên gác xép. Về phần mình, liệu việc mình đang làm có đúng đắn không? Liệu mình có kịp báo đọng cho hai bạn không? Và lạy Trời, việc gì đang xảy ra vậy nè?

Lúc tôi gần đến chân cầu thang, chị Gwen ra hiệu cho tôi trốn. Nhủi luôn xuống gầm giường, tôi phải bịt kín miệng, mũi để khỏi hít phải bụi.

Gót giày mụ Margaret nện mạnh trên nền gạch ngoài hành lang. Đừng, đừng, đừng – có thế chứ! Vừa đi thẳng xuống tầng nhà chính, mụ và gọi tên một người: Russell. Lão Russell cũng ở đây ư?

Thôi chết, tôi phải báo động cho Derek. Tôi phải lên gác…

Nếu biết Simon đang gặp nguy, anh sẽ chạy thẳng xuống tầng hầm và bị chúng giết ngay lập tức. Tốt hơn anh nên ở nguyên chỗ cũ và tưởng mọi chuyện vẫn tốt đẹp.

Mở bừng mắt, tôi hít vào thở ra cho đến khi nhịp tim loạn xạ chậm lại. Chị Gwen thám thính và thấy không có ai, nên tôi vội ra cầu thang dành cho người hầu.

Nhờ chị Gwen canh chừng, tôi xuống tận chân cầu thang. Đứng từ đây, tôi có thể thấy cửa tầng hầm hé mở. Tôi lắng nghe tiếng Simon và Tori – lần đầu tiên trong đời, tôi mong mỏi được nghe tiếng cãi nhau vặt của họ. Nhưng thay vào đó, tôi chỉ nghe tiếng mụ Margaret và lão Russell thì thầm vọng ra từ sau một cánh cửa… nếu qua được cánh cửa ấy, tôi sẽ đến tầng hầm.

Chị Gwen dẫn tôi tiến lên, chầm chậm từng bước một. Tôi lắng tai nghe xem chúng có ngưng nói chuyện hay có tiếng bước chân không, nhưng chúng vẫn tiếp tục nói.

Khi chỉ cách cửa khoảng một mét, tôi nghe tiếng gót giày cao gót của mụ Margaret nện xuống nền nhà lát gỗ cứng.

Tôi nhìn về phía hầm nhà, nhưng cửa đó quá xa. Quay ngoắt lại, tôi mở cách cửa gần nhất.

Chị Gwen kêu khẽ: “Đừng!”

Tôi quay lại. Chị rối rít vẫy tôi ra. Sau đó chị biến mất lúc đang vung tay giữa chừng. Sững lại một giây đủ để nghe tiếng mụ Margaret xoay nắm cửa, tôi vội quay người tìm chỗ trốn. Nhưng tôi phải khựng lại. Phía bên kia bàn nước có Andrew đang đứng nhìn.

Hắn nhíu mày, đăm đăm ngó tôi.

“Chloe đấy ư?”

Andrew nhắc tên tôi thật chậm và rành rọt như thể hắn không tin ở mắt tôi.

Mụ Margaret lên tiếng: “Chờ đã. Hình như tôi nghe có tiếng người.”

Andrew trợn mắt. Hắn ra hiệu cho tôi đến bên, ra dấu cho tôi trốn xuống bàn nước – bàn dài và vững chãi nên sẽ không ai nhìn thấy tôi. Sau một thoáng chần chừ, tôi chạy đến đó. Một bên giày tôi dẫm phải thứ gì đó nên trượt dài. Dù tôi cố giữ thăng bằng, nhưng chân kia cũng trượt nốt. Sàn nhà trơn như đổ mỡ khiến tôi ngã nhào xuống bàn, hai tay đập mạnh lên mặt bàn, đầu gối thúc vào cạnh bàn đau điếng.

“Chloe đây này.”

Từ sau ngưỡng cửa vọng vào tiếng mụ Margaret lạnh như băng.

Ngóc đầu lên, tôi thấy lão Russell dang cầm xi lanh đến gần. Tôi chuồi ra sau, cuống cuồng trườn sang cạnh kia của bàn.

Tôi nhìn lên: “Chú Andrew đấy ư? Cứu cháu…”

Andrew biến đâu mất.

Mũi kim tiêm xọc vào bắp đùi tôi. Lúc đá Russell, tôi nghe tiếng hắn kêu lên vì bị chân tôi đạp trúng. Căn phòng xoay tròn, chao đảo. Chớp mắt lia lịa, tôi cố gắng tỉnh táo. Lúc cố đứng dậy, rời khỏi bàn, tay tôi mềm oặt, khuỵu xuống khiến tôi ngã lắn xuống bên kia bàn.

Ngã lên vật gì mềm mềm, tôi lăn khỏi nó và rơi trúng vũng chất lỏng còn âm ấm. Ráng tập trung, tôi giơ tay lên nhìn. Máu. Tôi đang nằm trong vũng máu.

Tôi cố đứng dậy nhưng cơ bắp không chịu vâng lời, đành lại ngã quị xuống. Trước khi hôn mê, thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt Andrew chỉ cách mặt tôi vài xăng ti mét. Cặp mắt trợn trừng, vô hồn ngó thẳng vào mắt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.