Đền Tội

Chương 3: Chương 3




DEREK ĐI QUA phần mái nhà bằng phẳng. Anh mặc quần jeans, áo thun không cổ, nhưng lại đi chân trần.

“Coi chừng,” tôi nói lớn. “Có miểng chai đấy.”

“Anh thấy rồi. Em cứ đứng yên đó.”

“Không sao. Em sẽ lùi lại và…” Ván gỗ cọt kẹt dưới chân tôi. “Hay là thôi vậy.”

“Em cứ đứng đấy. Gỗ trên này mục rồi. Nếu em không nhúc nhích, họa may nó còn chịu được sức nặng của em.”

“Nhưng khi em rời đi, nó ắt sẽ...”

“Chúng ta sẽ không thử nghiệm giả thuyết đó được chưa?”

Giọng anh không hề gắt gỏng như thường ngày, có nghĩa anh đang cực kỳ lo lắng. Và nếu Derek lo lắng, tốt hơn hết tôi cứ ở yên một chỗ cho lành. Tôi bèn bíu lấy thanh lan can.

“Đừng!” Derek kêu lên “À, ý anh là tốt đấy. Nắm chắc vào, nhưng đừng dồn sức lên nó. Nó bị mục tận gốc rồi.”

Tuyệt thật.

Derek nhìn quanh như thể đang tìm kiếm vật gì. Thế rồi anh cởi phăng áo. Tôi cố không quay mặt đi. Chẳng phải anh trông xấu khi không mặc áo. Trái lại, thật ra thì, chính vì thế tôi mới...Nói tóm lại là, tình bạn khó chuyển hướng hơn khi cả hai cùng ăn mặc tề chỉnh.

Nhẹ nhàng tiến đến gần nhất có thể, Derek thắt nút một góc áo rồi quăng về phía tôi. Khi anh quăng lần thứ hai tôi tóm được.

“Anh sẽ không lôi em lại đây,” anh dặn trước.

Quả là một suy nghĩ thấu đáo, bởi với sức mạnh của người sói, có thể anh sẽ giật áo khỏi tay tôi, còn tôi thì ngã ngửa từ trên mái nhà xuống đất.

“Em hãy níu áo, đu người vào...”

Anh im bặt khi thấy tôi đã làm như thế. Tôi đi qua phần sàn bằng phẳng, rồi thốt nhiên loạng choạng, đầu gối bủn rủn. Derek chộp được cánh tay tôi - bên cánh tay không có vết khâu, băng và vết xước do đạn sượt qua da. Thế rồi tôi từ từ khuỵu xuống.

“Em... em chỉ muốn ngồi một tí,” giọng tôi run rẩy dù tôi không thích thế.

Ngồi bên tôi, Derek đã mặc áo chỉnh tề. Tôi cảm nhận được anh đang nhìn tôi đầy lo lắng, bất an.

“Em... em không sao. Chờ em nghỉ tí đã. Ngồi thế này đã an toàn chưa?”

“Rồi. Mái nhà chỗ này chỉ dốc chừng hai mươi lăm độ, nên...” Thấy vẻ mặt tôi, anh bảo. “An toàn.”

Sương mù dang tan dần. Giờ tôi mới thấy căn nhà này nằm giữa khu đất rộng lớn phủ đầy cây xanh. Con đường đất nối với cửa nhà chạy ngoằn ngoèo dưới rặng cây rậm rạp.

“Ở đây có một hồn ma,” mãi sau tôi lên tiếng.

“Ừ, anh cũng đoán thế.”

“Em... biết mình không nên đi theo, thế nhưng...” Tôi vẫn còn run nên chưa thể giải thích gãy gọn cho anh hiểu.

"Lúc nãy em dừng trước cửa phòng anh, mong anh nghe được tiếng em. Em đoán là anh có nghe thấy?”

“Loáng thoáng thôi. Khi ấy anh đang lơ mơ. Lúc mở mắt ra, anh chưa được tỉnh lắm. Vậy nên đến giờ anh mới lên đây. Anh hơi sốt.”

Giờ tôi cũng đã thấy mặt anh đỏ bừng, hai mắt long lanh.

“Anh đang...?” Tôi ướm hỏi.

“Anh chưa Biến hình. Phải mất thêm ít lâu. Giờ thì anh đã rõ cảm giác khi đó thế nào, và còn lâu thời khắc ấy mới đến. Ít nhất là hai ngày nữa. Tuy nhiên, anh mong là lâu hơn thế.”

“Em tin lần này anh sẽ Biến hình hoàn chỉnh,” tôi nói.

“Ừ, chắc vậy.” Có điều từ cách nói của Derek cho thấy anh ấy không tin tưởng mấy.

Lúc ngồi bên nhau, tôi lén liếc trộm anh. Mới mười sáu, Derek đã cao hơn tôi chừng ba mươi phân. Cơ thể anh cũng săn chắc, vạm vỡ. Derek thường mặc quần áo thùng thình, giấu đi đôi vai rộng và những múi cơ cuồn cuộn. Như thế trông anh sẽ bớt đáng sợ.

Kể từ khi bước vào giai đoạn Biến hình, có vẻ như Đấng tạo hóa đối đãi với Derek tốt hơn. Da anh mịn hẳn. Mái tóc sẫm màu không còn bết dầu, vẫn xòa xuống mặt. Không phải Derek cố tình kiểu cách, chỉ là khá lâu rồi anh ấy chả thèm cắt tóc. Thời gian gần đây, Derek chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện đó.

Tôi cố gắng thư giãn và tận hưởng phong cảnh thiên nhiên còn vấn vít sương mù, nhưng Derek bồn chồn, cựa quậy mãi không yên. Thà anh cứ như bình thường, yêu cầu tôi phải kể hết mọi chuyện, có lẽ tôi sẽ đỡ rối trí hơn.

“Ngôi nhà này có ma,” cuối cùng tôi kể. “Anh ta tự xưng mình là một bán yêu Volo. Loại biết di chuyển đồ vật, mạnh hơn tiến sĩ Davidoff. Chắc là giống như Liz. Anh ta lừa em lên đây, khóa trái cửa rồi ném mấy thứ linh tinh vào người em.”

Derek liền nhìn sang.

“Sau đó em đuổi anh ta đi.”

“Tốt. Nhưng Chloe, ngay từ đầu, đáng lẽ em không nên đi theo anh ta.”

Giọng anh bình tĩnh, ôn tồn, khác xa Derek thường ngày đến độ tôi nhìn anh chằm chằm. Một ý nghĩ rờn rợn xuất hiện trong đầu tôi: Hay người ngồi đây không phải là Derek? Trước khi trốn khỏi phòng thí nghiệm của Hội Edison, tôi từng gặp một bán yêu bị trói buộc ở đó, ả bị khai thác như một nguồn năng lượng. Dù chỉ là hồn ma, nhưng ả có khả năng ám người khác.

Chẳng lẽ giờ Derek cũng bị như thế?

“Gì vậy?” Thấy tôi ngó lom lom, Derek hỏi.

“Anh không sao đấy chứ?”

“À, anh chỉ...” Derek xoa xoa gáy, sau đó vừa xoay vai vừa nhăn mặt. “Mệt. Không còn cảm giác. Thực sự là chẳng cảm thấy gì. Quá là...” Anh vất vả tìm cách diễn đạt.

“Anh đến đây. Được an toàn. Anh vẫn đang thích ứng.”

Điều đó cũng hợp lẽ. Mấy ngày gần đây, bản năng bảo vệ thường thấy ở người sói trong Derek bị kích thích quá độ, buộc anh luôn tỉnh táo và cảnh giác. Khi có người đứng ra che chở cho chúng tôi, anh ấy thấy kỳ cục. Tuy nhiên, không rầy la tôi vì cái tội nhẹ dạ đi theo một con ma vớ vẩn lên tận mái nhà thì thật không giống Derek tẹo nào. Chính vì thế, tôi biết Derek còn mải suy nghĩ chuyện khác.

Khi tôi hỏi chuyện gì khiến anh bận tâm, Derek lúng búng bảo chẳng có gì. Tôi thôi không gặng hỏi, định giải thích thêm về hồn ma nọ thì anh lên tiếng, “Là chuyện Tori. Nghe Tori kể mình đã chạy trốn như thế nào, anh thấy không ổn.”

Đêm qua, lúc người của Edison bắt hụt nhóm chúng tôi, họ tóm được Tori. Tuy nhiên, khi tái tập trung lực lượng truy bắt mối nguy lớn nhất là Derek, họ đã bỏ cô phù thủy nhỏ ở lại chỉ với một tên lính gác. Tori đã dùng bùa trói hắn và trốn thoát.

“Ý anh là họ cố tình để Tori thoát ư?”

“Anh không bảo... Chỉ là... anh không có bằng chứng.”

Ra là thế nên Derek đứng ngồi không yên. Thực ra một linh cảm mơ hồ khiến anh nghi ngờ và không có căn cứ xác thực. Vốn là một thần đồng toán và khoa học tự nhiên, Derek chỉ thích giải quyết những vấn đề có cơ sở lập luận thực tiễn mà thôi.

“Nếu anh cho rằng Tori là do họ cài vào nhóm chúng ta ngay từ đầu thì không phải đâu.” Tôi nhỏ giọng giải thích.

“Em nói anh nghe thôi, đừng nói lại với Tori nhé? Khi Tori giúp em chạy trốn, cô ta chỉ muốn thoát khỏi hội Edison và về nhà với cha mình. Vậy nên Tori gọi điện cho ông ấy. Thay vì đến cứu con, cha Tori cử mẹ cô ta đến, chính là người đã lùng bắt chúng ta trước đó ấy. Tori buồn lắm. Thậm chí là bị sốc. Những cảm xúc ấy sao có thể giả được.”

“Anh không hiểu tại sao Tori tham gia vào vụ này sớm như vậy.”

“Chỉ vì chuyện đêm qua mà anh nghi ngờ ư?”

“Ừ.”

“Liệu có phải Tori định giao nộp chúng ta, đổi lại, cô ta sẽ được quay về với cuộc sống trước đây không? Có thể lắm, chúng ta nên cảnh giác, nhưng em tin lời Tori kể. Trừ phi mẹ Tori đã dặn bọn họ cô ta đang học cách dùng bùa - mà em lại không tin có chuyện đó - nếu thế, bọn họ đã biết hết, còn Tori chỉ ngẫu nhiên bộc phát sức mạnh. Bùa trói của Tori hạ được một tên lính gác. Em từng tận mắt chứng kiến. Tori thậm chí không cần niệm chú. Kiểu như cô ta vừa nghĩ đến thì mọi việc đã xong xuôi.”

“Không cần niệm chú? Không cần tập luyện ư?” Derek lắc đầu. “Đừng nói Simon nghe đấy.”

“Đừng nói Simon nghe chuyện gì mới được?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Hai đứa tôi cùng quay lại và thấy Simon đã bước qua ngưỡng cửa.

“Chuyện Tori dùng bùa phép mà không cần niệm chú,” Derek đáp.

“Thật á?” Simon cất tiếng mắng.

“Anh nói đúng. Đừng kể chuyện ấy với em thì hơn.” Cậu ấy tìm đường đi qua mái nhà.

“Với lại, đừng mách Tori là tớ phải niệm chú và tập hàng tuần mà vẫn chưa ra đâu vào đâu.”

“Tối qua cậu dùng bùa đẩy lùi hay thế còn gì, tôi nói.”

Simon cười toe. “Cảm ơn cậu. Giờ thì cho em mạo muội hỏi, hai người trốn biệt trên này để làm gì thế? Định chọc cho em ghen tị hả?”

Khi nói ra câu ấy, Simon mỉm cười, nhưng Derek đã nhìn lảng đi, miệng làu bàu, “Đương nhiên là không rồi.”

“Ồ, thế ra không phải hai người đang có một chuyến phiêu lưu khác à?” Simon ngồi xuống cạnh tôi, gần đến nỗi cậu ấy chạm vào tôi, tay cậu tì hẳn vào tay tôi.

“Chỗ này quả thực thích hợp để phiêu lưu đấy. Một lan can cũ, vắng vẻ trên mái nhà. Đích thị là vậy phải không? Một lan can ấy?”

“Đúng. Nhưng nó mục rồi, nên tránh xa ra đi,” Derek nói.

“Em biết mà. Vậy, còn chuyện phiêu lưu thì sao?”

“Có tí chút,” tôi đáp.

“Ôi không, lúc nào tớ cũng bỏ lỡ cả. Thôi được, kể từ từ tớ nghe xem nào. Chuyện gì xảy ra thế?”

Tôi bắt đầu kể. Trong lúc chăm chú nghe với vẻ quan tâm và lo lắng, thi thoảng Simon liếc sang anh trai mình. Anh nuôi, tôi đoán hẳn bạn sẽ nói vậy - chỉ cần nhìn thoáng qua, bạn nhất định biết họ không cùng huyết thống. Hơn tôi sáu tháng tuổi, Simon năm nay mười lăm, dáng người thon gọn và khỏe khoắn. Đôi mắt nâu hình quả hạnh, mái tóc vàng được cắt ngắn và vuốt dựng lên. Khi lên năm, Derek về ở với cha con Simon. Dù không cùng máu mủ, họ vẫn vừa là anh em, vừa là bạn thân.

Tôi đem câu chuyện vừa kể với Derek thuật lại cho Simon. Nghe xong, Simon thôi nhìn tôi mà quay sang Derek.

“Chắc em phải ngủ say lắm nên mới không nghe tiếng cậu ấy hét,” cậu ấy nói.

“Ai hét?” Derek thắc mắc.

“Chloe vừa kể anh nghe cô ấy đã đi theo một hồn ma lên mái nhà. Em tưởng anh phải thổi bay cô ấy sang tận Canada rồi chứ?”

“Sáng nay Derek hơi đãng trí,” tôi nói.

“Không thể chỉ ‘hơi’ được. Không phải anh sắp bảo Chloe kể cho kỳ hết ư? Chloe phải nói rõ vì sao mình lại theo hồn ma kia lên tận đây chứ? Em chắc chắn Chloe có lý do hẳn hoi.”

Tôi cười. “Cảm ơn cậu. Đúng là có lý do thật. Đó là hồn ma của một thiếu niên nhưng lại biết về Hội Edison và loạt thí nghiệm của họ.”

“Cái gì?” Derek quay ngoắt lại. Tiếng anh gần giống tiếng sói gầm.

“Chính vì thế em mới đi theo hắn. Biết đâu trước khi chết, hắn cũng từng là một đối tượng thí nghiệm. Và nếu hắn chết ở đây…”

“Thì bọn mình rắc rối to,” Simon tiếp lời.

Tôi gật đầu tán thành. “Lúc ấy em bất giác nghĩ, ‘Thôi chết, chúng ta vừa bị dụ vào bẫy.’”

Simon lắc đầu. “Chú Andrew không thế đâu. Chú ấy là người tốt. Tớ biết chú ấy lâu rồi mà.”

“Nhưng tớ thì không. Thế nên tớ mới thử thăm dò hồn ma nọ. Đúng là hắn không biết chú ấy. Chú Andrew nói nhà này thuộc sở hữu của một người trong nhóm của chú. Người này trước cũng tham gia thí nghiệm của Edison. Nếu hồn ma chết trẻ có dính đến chuyện ấy, chắc mình cũng nên thử tìm hiểu cho biết.”

“Hay chúng ta hỏi chú Andrew…”

Simon vừa mở lời thì Derek cắt ngang. “Chúng ta sẽ tự đi tìm ra câu trả lời.”

Hai anh em họ nhìn thẳng vào mắt nhau. Giây lát sau, Simon làu bàu câu gì đại ý chỉ làm phức tạp hóa vấn đề, nhưng cậu ấy không phản đối Derek. Derek thích chơi trò thám tử cũng được. Đằng nào thì chúng tôi cũng sớm rời khỏi nơi này, quay lại giải cứu những người còn kẹt lại và xóa sổ Hội Edison... hoặc bọn tôi hy vọng thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.