Liên hoan chào đón
lãnh đạo mới vốn là một bữa cơm thường lệ. Đới Duy hình như rất vui với
việc tạo dựng một bầu không khí ở toàn trung tâm, vì thế sau bữa cơm,
anh ta vẫn cố chấp khuyến khích mọi người đi hát karaoke.
Ngại vì là đích thân lãnh đạo mời, toàn trung tâm từ trên xuống dưới năm mươi người, trái lại đều ngay ngắn chỉnh tề theo kịp Đới Duy bước vào
một KTV gần công ty.
Tô Dã Nghi là “Tiểu Ca Thần” ở tổ điện ảnh, vừa mới ngồi xuống, Chúc Lỵ
đã khuyến khích cô đứng ra thể hiện, còn nói đùa giống như đề nghị: “Nếu như cô hát giành được sự yêu thích của lãnh đạo, không chừng có hi vọng chuyển thành nhân viên chính thức rồi.”
Phạm Giai uống nước trái cây không mặn không nhạt nói một câu: “Không phải cô ấy chỉ biết hát Mạc Văn Úy thôi sao?”
Tô Dã Nghi lườm cô: “Tôi còn biết hát Tôn Yến Tư.”
Phạm Giai gật đầu: “Vậy sao?”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Những người khác… Tôi chưa từng nghe.” Mạc Văn Úy
và Tôn Yến Tư đều là ca sĩ Tô Dã Nghi vẫn cực kỳ thích từ cấp 2 đến đến
cấp 3, ở phương diện hứng thú yêu thích, cô là một người dốc lòng nhất.
Sau khi lên đại học, cô biết Dịch Tự, nghe anh đàn dương cầm, cô bắt đầu thích nghe nhạc piano, đối với các ca khúc quen thuộc lại ít để ý tới…
Ý nghĩ kéo dài đến Dịch Tự, tinh thần Tô Dã Nghi lại dao động rồi.
Tinh thần Tô Dã Nghi dao động chỉ một chút, đề tài của Chúc Lỵ bọn họ đã thay đổi rầm rộ đến khả năng thực tế mua nhà cưới rồi. Lục Tiểu Mẫn
buồn lo nói: “Tuần trước tôi cùng chồng đi Mã Gia Bảo xem căn hộ, nhà ở
tầng năm cũ kỹ, đoán chừng là xây vào cuối những năm 80, sáu mươi mét
vuông, chỉ một giá --- 150 vạn.”
Chúc Lỵ cười: “Cho nên dạo này, loại người có nhà như chị ra ngoài bị chặt ngang rồi.”
Phạm Giai: “Mỗi tháng còn bốn ngàn tiền thuê nhà, cô cảm thấy tôi hạnh
phúc hơn các cô à? Tại thời điểm các người đi dạo tìm các loại đồ vật
quý giá tích trữ, tôi hình như chỉ có thể trơ mắt nhìn các người thôi?”
Lục Tiểu Mẫn: “Vẫn là chị Lỵ kiêu ngạo hơn nha… Phụ nữ Bắc Kinh, ở nhà
ba mẹ, ăn cơm ba mẹ, tùy tiện tìm một người môn đăng hộ đối, cái gì cũng không buồn, cãi nhau với chồng, còn có thể chạy về nhà mẹ.”
Chúc Lỵ than thở: “Thời gian đó quả thực rất đẹp, nhưng quan trọng là,
em phải cho chị người đàn ông môn đăng hộ đối nha, dạo này, tìm đàn ông
còn khó hơn cả kiếm tiền nữa?”
Vì vậy ba người cùng nhau than thở.
Tô Dã Nghi tốt bụng an ủi: “Nào có khó khăn như vậy chứ!”
Sau khi lời này qua đi, sau con mắt đồng loạt nhìn về phía cô, Chúc Lỵ
mở miệng trước: “Không khó? Vậy cô giúp tôi làm cho Dịch Tự đến đây đi?”
Lục Tiểu Mẫn: “Không khó? Vậy cô giúp tôi mua một căn hộ ở Tứ Hoàn dưới một trăm vạn đi?”
Phạm Giai giả bộ người tốt: “Được rồi được rồi, bắt nạt một kẻ lâu như
thế chưa chuyển thành nhân viên chính thức lại chưa từng nói yêu đương…
Các người không biết xấu hổ à?”
Tô Dã Nghi buồn bực nói tiếp: “Đúng vậy, tôi không có được giống như các cô.”
Bốn người lại đồng thời rơi vào im lặng. Chúc Lỵ mắt tinh, thấy người ở
bàn trà kế tiếp bàn thứ nhất, vội cười nói: “Chào tổng giám.”
Ba người còn lại nhao nhao dời mắt, nghiêm mặt nói: “Chào tổng giám.”
Đới Duy tay đút trong túi quần, đứng ở chỗ khuất sáng một lúc lâu, cười
nói: “Sao đều câu nệ như vậy?” Vừa nói xong, anh ta liền đi tới ghế sa
lon, ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi không để lại dấu vết dịch sang bên cạnh một chút khoảng cách, quay đầu đi nhìn Phạm Giai, Phạm Giai nháy mắt với cô --- Tô Dã Nghi
nhìn không hiểu đó là ý tứ gì.d/đl'qđ
“Cô gọi là?”
“Tôi tên là Tô Dã Nghi.”
Đới Duy gật đầu