Đen Trắng Kết Hợp

Chương 27: Chương 27: Chương 26




“Dã Nghi.” Tiếu Mạt Mạt ôm sách đi về phía Tô Dã Nghi, dùng vẻ mặt nói chuyện phiếm thường ngày nhắc tới, “Buổi tối đi chơi vui vẻ không?”

Tô Dã Nghi gật đầu, ngơ ngác đứng tại chỗ không nói chuyện.

Tiếu Mạt Mạt nghiêng người, để sách trong ngực vào trong xe, sau khi đứng vững, khoác tay lên vai Tô Dã Nghi, giúp cô gạt qua một sợi tóc, mang theo ý cười dịu dàng nói: “Thật kỳ lạ, lần đầu tiên em đến đã lập tức thích em, có thể là rất hợp nhau nhỉ, luôn luôn xem em là em gái, về sau chung đụng với em, thực sự không khiến chị thất vọng, tính cách của em chị cũng rất thích.

“Tạ Bân cũng nói rất kỳ lạ, sao chị lại có thể đối xử tốt với một người xa lạ như thế chứ.”

Lồng ngực Tô Dã Nghi đầy đắng chát, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiếu Mạt Mạt.

Tiếu Mạt Mạt lại cười, nụ cười kia rất chân thành yêu mến: “Em là một cô bé làm cho chị vô cùng dễ chịu.”

Tô Dã Nghi hít mũi một cái: “Chị… Mạt Mạt, chị… Muốn chuyển đi sao?”

Tiếu Mạt Mạt chạm vào mặt cô, gật đầu cười: “Ừ.”

“Vì sao thế? Ở đây không tốt sao?” Nói tới đây, Tô Dã Nghi nhớ tới lời nói của Dịch Tự ngày đó nói với cô, không chắc chắn hỏi, “Là em có chỗ nào làm cho chị không thoải mái hả?”

“Dĩ nhiên không phải, chuyện này không liên quan tới em. Chỉ là…” Nói tới chỗ này, Tiếu Mạt Mạt khẽ quay đầu đi, nhìn trời đêm vô tận, tiếp tục nói, “Nơi này có quá nhiều kỷ niệm giữa chị và anh ấy, ở nơi này… cực kỳ giày vò. Ngồi cũng ngồi không yên ổn, ngủ cũng ngủ không yên tâm, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cách xa anh ấy, cho nên trước giờ không biết cuộc sống một mình là chuyện làm cho người ta khổ sở như thế này.”

Bị ánh mắt nghiêm túc mà tò mò của Tô Dã Nghi nhìn, sau cùng Tiếu Mạt Mạt không nhiều lời, lại quay đầu lại, cười với cô: “Yên tâm, nếu có một ngày chị và Tạ Bân hòa thuận, nhất định sẽ trở lại nơi này.” Nói xong, Tiếu Mạt Mạt dang hai cánh tay ra, cho Tô Dã Nghi một cái ôm tạm biệt to lớn.

Mùi nước hoa trên người Tiếu Mạt Mạt rất dễ chịu, Tô Dã Nghi úp mặt trên vai cô, nghe giọng nói rất nhỏ của cô gần bên tai mình nói: “Cô bé ngốc, buông bỏ Dịch Tự đi.”

Tô Dã Nghi cứng đờ.

Tiếu Mạt Mạt lại vỗ vỗ lưng cô, khẽ nói: “Cứ tiếp tục như vậy sẽ cực kỳ khổ sở.”

Nói xong câu này, Tiếu Mạt Mạt đứng vững lần nữa, quay lưng lại cực nhanh, nhanh chóng mở cửa xe bước lên. Tô Dã Nghi từ sững sờ lấy lại tinh thần, thấy Tiếu Mạt Mạt từ trong xe vẫy tay với cô: “Rất nhanh sẽ gặp lại.” Sau đó, cô quay đầu nhìn người bên cạnh nói một tiếng, “Lái xe đi.”

Sau đó, Tô Dã Nghi cũng chỉ nhìn thấy đuôi xe.

Cô chợt nhớ tới cô còn chưa nói “Tạm biệt”, vì thế theo bản năng đứng tại chỗ kêu to: “Chị Mạt Mạt, tạm biệt.”

Xa cách hình như là một sự việc vô cùng đơn giản, cẩn thận tính toán ra, hiểu biết một người hơn nửa năm, vậy mà xa cách lại là một chuyện không tới một giây đồng hồ, cũng không biết ngày tháng năm nào sẽ gặp lại. Người rời đi có thể tự nhiên xoay người, kẻ ở lại lại phải một mình đối mặt với cảnh còn người mất.

Tô Dã Nghi lập tức muốn khóc.

Đứng nguyên tại chỗ giữa trời, sau khi đợi cho trận khóc kia lui xuống, Tô Dã Nghi mới di chuyển chân, xoay người đi đến hành lang.

Ngẩng đầu, đã nhìn thấy Dịch Tự đứng dựa vào tường ở cửa cầu thang, anh đang nhìn cô.

Trái tim Tô Dã Nghi “đột ngột” nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi Tiếu Mạt Mạt nói với cô. Cũng không biết là sức mạnh kia gợi lên tác dụng thế nào, Tô Dã Nghi lập tức dũng cảm nhìn lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.