Triệu Duyệt thần bí xuất hiện ở công ty lần nữa.
Lần này anh xuất hiện khiến cho mọi người mạnh mẽ gắng sức vây xem
nguyên nhân sáng sớm anh đã sử dụng phương tiện đi xe tới công ty.
Chúc Lỵ giống như trở thành một ông lão kể chuyện, hình dung sống động
như thật: “… Đáng tiếc đôi mắt tôi mọc trên mặt tôi, bằng không, nếu bản thân tôi có thể thấy được vẻ mặt của tôi ngay lúc đó, tôi nhất định sẽ
ấn tượng sâu sắc cả đời.”
“Vị này chính là nhân viên tai to mặt lớn nhất kênh của chúng ta, thậm
chí là lớn nhất toàn bộ công ty, năng lực ngài Tổng giám đốc mạng Phi
Cáp đều không thể so được với xuất thân của anh ta, đúng là, tôi lại có
thể thấy anh ta ở trên tàu điện ngầm, tôi lại có thể thấy Triệu Duyệt ở
trên tàu điện ngầm!”
Triệu Duyệt ném cái gối ôm qua đánh cô, Chúc Lỵ đón được, quăng đi, tiếp tục nói: “Các người chưa chắc đã chân thật nhìn thấy, vẻ mặt bé nhỏ của Triệu công tử khi bị chen lấn trên tàu điện ngầm kia, đủ mọi màu sắc
trẻ con chân thật…”
Tô Dã Nghi dùng ánh mắt thông cảm nhìn Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt nhận thấy ánh mắt của cô, trên mặt càng khổ não, chuyển ghế
dựa lướt qua phía cô, tạm thời rời xa trung tâm câu chuyện.
Tô Dã Nghi cẩn thận dè dặt hỏi: “Anh thật sự… Bị người nhà anh đuổi ra khỏi nhà rồi hả?”
Triệu Duyệt bĩu môi, uất ức gật đầu: “Xe của tôi bị tịch thu, nhiều căn hộ ở Nhị Tam Hoàn cũng bị tịch thu rồi.”
“Anh… Vậy bây giờ anh ở chỗ nào?”
“Theo ba mẹ ở nhà của bọn họ.”
Tô Dã Nghi: “Vậy cũng không tệ nha, không tính là bị đuổi khỏi nhà.”
Triệu Duyệt: “Cô có thể hiểu được sự đau khổ của một người đàn ông không nhà không xe không?”
Tô Dã Nghi lườm anh: “Có cái gì đau khổ? Anh sống vui vẻ như vậy!”
Triệu Duyệt chìa ra ngón trỏ, lắc lắc, nói: “Ở Bắc Kinh, đàn ông không
nhà không xe có thể xem như không có năng lực lại còn không được chào
đón.”
Sau khi nghe thấy “Không có năng lực”, Tô Dã Nghi che mặt.
Triệu Duyệt: “Sao cô đỏ mặt rồi hả? Chưa từng nghe qua không có năng lực à?”
Tô Dã Nghi: “…” Không phải cô không thể tiếp nhận đề tài “Không có năng
lực” này, chỉ là cho tới bây giờ cô còn chưa từng thảo luận đề tài này
với đàn ông…
Triệu Duyệt bị vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Dã Nghi chọc đến cười nhẹ,
đang muốn vươn tay ra sờ đầu Tô Dã Nghi, đột nhiên nghe thấy một hồi âm
thanh “Khụ khụ” quái dị. Hình như ngay lúc này, Triệu Duyệt mới ý thức
được Chúc Lỵ nói chuyện phiếm bên kia đã sớm kết thúc. Kinh ngạc ngẩng
đầu nhìn lên, trước tiên nhìn thấy một bóng dáng cao ngất đứng ở trước
mặt mình.d;đ'l;q'đ
Tô Dã Nghi phản ứng nhanh hơn kêu lên: “Tổng giám, chào buổi sáng.”
Đới Duy không có biểu cảm liếc mắt nhìn qua Triệu Duyệt một cái: “Sáng
sớm đi làm, cực kỳ rảnh rỗi sao? Chuyên đề đổi mới chưa? Trang đầu đổi
mới chưa? Tin tức phát ra chưa? Phỏng vấn làm chưa?”
Tô Dã Nghi nhanh chóng xoay người, lại dùng lực đẩy Triệu Duyệt một
phen, Triệu Duyệt cả người cả ghế theo đó bị đẩy ra khỏi ô vuông của Tô
Dã Nghi.
Đới Duy lại không rời đi nhanh, mà khụ khụ lần thứ hai, nghiêm mặt nói: “Tô Dã Nghi, tới văn phòng của tôi một chuyến.”
Tô Dã Nghi khó tin xoay người, chỉ nhìn thấy bóng lưng Đới Duy xoay người rời đi.
Văn phòng của Đới Duy và Hàn Kha rõ ràng là cùng một cái, nhưng phong
cách bài trí văn phòng của hai người lại khác xa nhau. Lúc trước Hàn Kha ở đây, văn phòng còn có thể đặt một vài thú nhồi bông, các loại đồ
trang sức nhẹ nhàng, mà bây giờ, gần như trong văn phòng của Đới Duy tất cả đều là các loại tạp chí, ngoại trừ bàn làm việc, trên giá sách đều
xếp một chồng thật dày, ngay cả trên bàn trà tiếp khách cũng tầng tầng
lớp lớp tạp chí thời trang.
Tô Dã Nghi không khỏi nghĩ, nói cho cùng Đới Duy vẫn có thật nhiều yêu thương đối với cái ngành nghề “Thời trang” này nha.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sát đất rất tốt, tỏa sáng vào trong phòng,
nhìn rất ấm áp. Giọng điệu của Đới Duy lại tùy ý trái ngược với tối hôm
đó: “Quá trình chuyển thành nhân viên chính thức của cô bị gián đoạn như thế nào?”
Cũng may Tô Dã Nghi không phải