Sau khi một đám người ăn cơm xong, Tô Dã Nghi giữ chặt Triệu Duyệt, lén lút nói: “Chúng ta đi uống cà phê đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Triệu Duyệt vốn ngờ vực, tiếp đó thần bí gật đầu: “Tôi hiểu.”
Hai người ngồi xuống trong một quán cà phê gần công ty, Triệu Duyệt chọn ghế sô pha cạnh cửa sổ, sau đó dùng một tư thế cực kỳ táo bạo dựa vào
phía trên, ánh mặt trời xuyên qua đường cái và cửa kính chiếu vào mặt
anh, từ đáy lòng Tô Dã Nghi cảm thấy dáng vẻ của anh thực sự không tệ.
Thu ánh mắt của Tô Dã Nghi vào trong mắt, Triệu Duyệt híp mắt: “Cô thật sự muốn chọn chỗ này thổ lộ với tôi sao?”
Tô Dã Nghi lườm anh, bắt đầu công tác chuẩn bị như thế nào bắt đầu mấy câu giải thích của cô.
Lúc người phục vụ mang cà phê lên, Tô Dã Nghi ấp úng hỏi: “Triệu Duyệt,
bây giờ công việc này, ý tôi nói là công việc ở Phi Cáp, rất quan trọng
đối với anh hả?”
Triệu Duyệt uống một ngụm cà phê, qua một lát mới nói chậm như rùa: “Gần đây, có lẽ rất quan trọng.”
“Hả? Gần đây làm sao thế?”
Triệu Duyệt cười tự giễu: “Chuyện tôi theo đuổi phụ nữ chấn động đến nhà tôi, ba mẹ tôi cảm thấy mất mặt, dùng hết các cách ngăn cản tôi…” Thấy
vẻ mặt có vẻ lo lắng của Tô Dã Nghi, Triệu Duyệt khẩn trương sửa đổi
biểu cảm cực kỳ không đứng đắn tiếp tục nói, “Ai bảo tôi là loại người
si tình như thế cơ chứ, tôi thật sự là thâm tình đến ngay cả bản thân
tôi cũng cảm động rồi.”
Tô Dã Nghi có vẻ suy tư cúi đầu.
Triệu Duyệt thảnh thơi nằm trên sô pha, lười biếng gác chân lên hỏi:
“Sao đột nhiên hỏi tôi cái này? Nghe thấy tôi kiên định tuyên bố tình
yêu thâm tình như vậy, có phải cô tan nát cõi lòng rồi không?”
Tô Dã Nghi “Xuy” anh: “Đừng nói đùa được không, ai quản tuyên bố tình yêu của anh chứ.”
Triệu Duyệt cười “Ha ha”: “Cô hao tổn tâm tư quanh co lòng vòng như vậy… Chẳng lẽ thật sự chỉ là mời tôi uống cà phê?”
Tô Dã Nghi hừ nhẹ một tiếng, lại giống như tình cờ hỏi: “Vậy anh… Về sau còn thường xuyên nghỉ làm nữa không?”
Trong mắt Triệu Duyệt lóe lên ánh sáng, trong thời gian rất ngắn, anh
chỉ cong khóe môi cười nhẹ. Mãi đến khi Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn anh,
anh mới bất chợt đứng thẳng dậy tiến đến trước mặt Tô Dã Nghi, cười kỳ
lạ: “Đới Duy tìm cô rồi hả?”
Trong lòng Tô Dã Nghi “lộp bộp” một cái, theo bản năng lùi về phía sau một chút.
Triệu Duyệt tiến lại càng gần, Tô Dã Nghi lùi lại trên ghế sô pha, sắp
không thể lùi được nữa, Triệu Duyệt lại cứ áp bức nói rất mạnh: “Ba tôi
đi tìm Đới Duy, ông ấy hi vọng thông qua bàn tay của Đới Duy đuổi tôi ra khỏi Phi Cáp để cho tôi cùng đường.”
Nói xong, Triệu Duyệt thở dài trở lại chỗ ngồi vừa rồi, kéo ống tay áo nói: “Rốt cuộc Đới Duy nói với cô thế nào?”
Điểm Tô Dã Nghi chú ý không phải chỗ này, mà là: “Tại sao ba anh muốn bức anh tới đường cùng?”
Triệu Duyệt cười thoải mái: “Bởi vì tôi yêu Trần Bách Mộng muốn chết, có lẽ bọn họ không hi vọng tôi chết.”
Nghe thấy lời nói của anh như vậy, nhìn anh cố ý tươi cười như vậy, Tô
Dã Nghi bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ đau lòng, Triệu Duyệt là một người
như thế này, bình thường không chút đứng đắn, người khác mãi mãi không
biết rốt cuộc anh để ý tới chuyện gì, nếu không phải ngẫu nhiên nghe
thấy cuộc đối thoại của anh và Trần Bách Mộng trong bóng tối ở bãi đỗ
xe, Tô Dã Nghi sẽ cho rằng tình cảm của Triệu Duyệt với Trần Bách Mộng
chỉ là công tử nhà giàu được dịp vui chơi.
Nghĩ tới đây, Tô Dã Nghi cười xán lạn: “Tổng giám không tìm tôi, anh suy nghĩ nhiều quá.” Nói xong lại cảm giác không đủ, bổ sung thêm một câu,
“Là tôi thấy bình thường công việc của anh quá nhẹ nhàng mà tôi lại vất
vả như vậy, trong lòng bất bình mà thôi.”