Edit + Beta: Lam Anh
Dịch Tự bắt đầu hơi để ý đến Tô Dã Nghi, khi nhìn thấy cô tâm tình sẽ tốt, thích ăn đồ ăn cô làm, thậm chí sẵn lòng ngồi nghe cô lải nhải lảm nhảm hỏi một số chuyện cực kỳ đơn giản mà không thấy phiền…
Cảm giác này cực kỳ lạ lẫm, khi anh đang hưởng thụ, trong cuộc sống của Tô Dã Nghi xuất hiện một người đối với Dịch Tự mà nói chính là khách không mời mà đến.
Đới Duy.
Tám chuyện bát quái cũng không phải chỉ phụ nữ mới có thể làm, trên thực tế, bộ phận kỹ thuật có rất nhiều đồng nghiệp khi đang làm việc đã từng nói đến người này, một người không có liên quan đến mình, mặc dù từng nghe rất nhiều chuyện của anh ta, Dịch Tự lại chỉ nhớ rõ đại khái đó là tên đàn ông thích lừa gạt phụ nữ.
Đới Duy xuất hiện khiến Dịch Tự lần đầu tiên cảm thấy lo lắng. Thẳng thắn mà nói, anh không quen với cảm giác lo lắng này. Nhưng cảm giác không hay ho này giống như một chút cũng không phải do anh kiểm soát.
Làm cho anh đau đầu nhất chính là, một ngày Đới Duy không biến mất, cảm giác lo lắng vẫn liên tục ảnh hưởng đến anh. Gần tối hôm đó, anh từ công ty đi ra, lúc trơ mắt nhìn thấy Tô Dã Nghi trên xe Đới Duy, sự lo lắng luôn ảnh hưởng tới anh đột nhiên leo thang, lúc ấy anh đã nghĩ, anh thật sự nên kéo cô xuống từ chiếc xe đó…
Chờ đến khi xe đi rất xa, Dịch Tự mới nhấc bước một lần nữa, anh cười tự giễu, có phải anh quản quá nhiều chuyện rồi không? Nếu cô không muốn, thì anh kéo cô xuống còn có ý nghĩa gì, nếu cô đồng ý, cô muốn ngồi xe người nào có liên quan gì đến anh?
Sau đó, anh bắt đầu cố gắng che giấu nỗi lo âu đang không ngừng chạy lên trên.
Mãi đến khi hôm đó về nhà nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch ngồi trong xe Đới Duy của Tô Dã Nghi, không biết là lí do gì khiến cho anh dừng bước chân…
Anh càng không biết tại sao anh ném một hòn đá tới xe Đới Duy…
Nhưng anh biết tại sao anh hôn cô, bởi vì anh muốn.
Sau đó, anh muốn làm rất nhiều chuyện với Tô Dã Nghi. Khi cô đề xuất xem phim để báo đáp anh, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là… anh muốn đi cùng cô.
Anh thích nhìn thấy cô xấu hổ, đỏ mặt, lúng ta lúng túng…
Vẻ mặt mờ mịt và ngây thơ của cô khiến anh luôn không nhịn được… Muốn sờ đầu cô, nhéo mặt cô, sau đó, hôn cô.
Anh cảm thấy suy nghĩ của mình cũng sắp đuổi kịp một tên biến thái rồi. Nhưng mà, không tự chủ được, không thể khống chế, không có dấu hiệu… Anh trở nên thích cô như thế.
Trước kia anh cũng không thường xuyên phân tích suy nghĩ của mình, trên thực tế, trước kia anh cũng không biết mình có cảm giác gì đáng lấy ra để phân tích và suy ngẫm. Nhưng mà, từ khi Tô Dã Nghi từ từ tiến vào trong cuộc sống của anh, anh phát hiện, anh cũng bắt đầu có rất nhiều suy nghĩ… suy nghĩ về cô.
Không phải không nghĩ đến, có lẽ vì một mình ở Bắc Kinh, công việc bận rộn, tâm hồn quá trống trải, sinh lý cũng cô quạnh… Nhưng anh chỉ dùng một giả thiết liền phủ nhận suy nghĩ này.
Nếu người này không phải Tô Dã Nghi, mà là bất kỳ một người nào đó đã từng bày tỏ tình cảm với anh…
Sau khi ở cùng một chỗ, một lần kia Tô Dã Nghi cãi nhau với anh, đó là lần xích mích kịch liệt nhất của bọn họ. Thậm chí Tô Dã Nghi không chút do dự nói lời chia tay.
Cô nói: “Em mệt lắm, em không muốn nghi ngờ, yêu anh quá vất vả, em cũng không muốn yêu nữa. Có lẽ cô gái ngu dốt ngốc nghếch như em nên đi tìm người đàn ông không thông minh như thế, may mà chúng ta còn chưa kết hôn, cũng không cần gánh vác trách nhiệm gì đó với hai bên. Em biết mình nặng mấy cân mấy lạng, không có em, anh sẽ tìm được người tốt hơn.”
Lần đầu tiên cô nói chuyện dứt khoát như thế, hơn nữa ánh mắt đều cực kỳ kiên quyết. Sự kiên quyết này khiến Dịch Tự cảm thấy đáng sợ.
Thậm chí cô còn thu dọn hành lý, anh đứng ở ngoài cửa lẳng lặng nhìn cô bận rộn, cô luôn thích khóc nhè vậy mà lần đó lại không khóc.
Anh có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang buộc chặt từng khúc, đột ngột căng, đột ngột lỏng, quấn lấy anh. Mãi đến khi cảm giác đau này rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, anh xông tới, giữ lấy tay cô, anh nhớ rõ ràng, lúc ấy giọng nói của anh đều đã run rẩy: “Đừng đi.”
Sau đó, anh thấy khuôn mặt cô tràn đầy nước mắt.
Một lần đó, là lần đầu tiên Dịch Tự phát hiện, nói ra so với giấu ở trong lòng hiệu quả tốt hơn một chút. Bởi vì, giấu ở trong lòng chỉ có bản thân biết, còn nói ra làm cô vui vẻ.
Cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ.
Sau khi ở cùng nhau hơn một năm, có một lần Tô Dã Nghi lỡ miệng nói ra với anh, lúc học năm hai cô đã từng gọi điện thoại thổ lộ với anh. Về sau, anh biết kể từ đó Tô Dã Nghi liền thích anh.
Nói thật ra, Dịch Tự cũng không nhớ rõ chuyện này. Trong đại học mặc dù anh không thường tham dự hoạt động nhiều người, cũng không thường ra ngoài giao lưu với người khác, nhưng người theo đuổi anh cũng rất nhiều. Gọi điện thoại thổ lộ giống Tô Dã Nghi cũng rất nhiều, nói cách khác, lúc học đại học, Dịch Tự không có bất kỳ ấn tượng gì đối với cô.
Tô Dã Nghi hỏi anh: “Nếu như ở đại học anh đã biết em, nhớ rõ em, chúng ta còn có thể ở chung một chỗ sao?”
Lúc ấy anh không trả lời cô, bởi vì anh biết đáp án của mình là “Sẽ không”.
Nếu anh đã sớm biết cô, như thế khi biết cô ở chung với anh, anh sẽ lựa chọn rời đi. Bởi vì anh sợ phiền toái, anh sẽ nghĩ cảm giác ở cùng người mến mộ chính là một chuyện phiền phức bao nhiêu.
Nhưng mà, nếu thực sự gặp phải tình huống như vậy, anh nghĩ, có lẽ cả đời anh cũng không có cách nào yêu một người như vậy.