Edit + Beta: Lam Anh
Tục ngữ nói không sai, đi trên bờ sông, làm gì có đôi giày nào không ướt.
Sau khi đến ở cùng Dịch Tự, Tô Dã Nghi vẫn không thay đổi được thói quen cô đã không còn ở trên lầu của anh nữa. Biểu hiện chủ yếu của việc này là, cô vẫn lớn tiếng nói chuyện video với Mạc Ninh trong phòng như cũ.
Ngày đó, Mạc Ninh tình cờ nhắc tới gần đây cô ấy đang gầy kinh khủng, tùy ý nói câu: “… Kèm thêm, ngực cũng co lại rồi.”
“Đã A còn giảm sao?”
Mạc Ninh gật đầu: “Tớ sắp bằng phẳng giống Chu Nhất Nặc rồi.”
Tô Dã Nghi cười: “Vẫn là của tớ ổn định hơn.”
Mạc Ninh lạnh giọng mỉa mai: “Không phải Dịch Tự thích ngực lớn à?”
Tô Dã Nghi phản bác: “Ai nói!”
“Đàn ông đều thích ngực lớn, nếu anh ta không thích, chỉ có thể chứng minh anh ta…”
“Ai nói anh ấy không là đàn ông!”
“Tớ cũng không nói.”
“…”
Lại qua một lúc lâu, Mạc Ninh giống như rảnh rỗi hỏi: “Các cậu ở chung lâu như vậy, thật sự không xảy ra chuyện lau súng cướp cò gì chứ?”
“Đương nhiên…” Lần này Tô Dã Nghi không nói kiên quyết được như thế, bởi vì trong đầu cô bắt đầu hiện lên một chút chuyện “lau súng cướp cò”.
Thấy dáng vẻ xấu hổ lại mơ màng của Tô Dã Nghi, tinh thần Mạc Ninh tỉnh táo, biết đây là thời điểm trêu chọc Tô Dã Nghi tốt nhất, vì thế cô bắt lấy cơ hội quyết đoán hỏi: “Anh ta biết cậu ngực lớn hay nhỏ rồi à?”
Tô Dã Nghi gật đầu, lần đó cô mặc áo ngủ, khi bị anh giữ ở trên đùi hôn, anh cởi cúc áo ngủ của cô, sau đó…
Sau khi nhận được đáp án, Mạc Ninh tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có biết kích cỡ của anh ta không?”
Tô Dã Nghi lắc đầu, có phần mơ hồ hỏi: “Biết kích cỡ gì của anh ấy?”
Mạc Ninh không trả lời cô, vẫn hỏi: “Vậy khi lau súng cướp cò cậu không chạm vào anh ta?”
“Không.” Tô Dã Nghi trả lời. Trong đầu cô dần dần hiện lên rất nhiều hình ảnh làm cho người ta mặt nóng lên, tim đập mạnh, nhưng mà, cô suy nghĩ thật lâu, đều vẫn là Dịch Tự chạm vào cô, cô thật sự chưa từng chạm lại anh.
Mạc Ninh thở dài: “Thật không thú vị.”
Tô Dã Nghi dần dần hồi phục tinh thần, nghe giọng điệu này của Mạc Ninh, cô có chút không chắc chắn hỏi: “Tớ cũng phải chạm vào anh ấy sao?”
“Đương nhiên. Đây là cơ bản, không thử công dụng trước một chút, nếu sau khi dùng phát hiện dùng không tốt thì làm thế nào?”
Tô Dã Nghi nuốt nước miếng một cái, hơi hoảng sợ nói: “Tớ… Tớ sẽ không… tình dục trước hôn nhân.”
Mạc Ninh nhìn cô cười thần bí: “Ai nói nhất định phải lên gôn chứ?”
Tô Dã Nghi không hiểu: “Vậy là gì?”
“Cậu phải biết rằng, loại đồ nhỏ này, tay đo là được rồi.”
Tô Dã Nghi: “…”
Ngày thứ hai sau “vấn đề kích cỡ”, Tô Dã Nghi tới phòng của Dịch Tự lấy đồ của anh đi giặt, sau đó bị người vốn còn đang cúi đầu làm việc kéo vào trong ngực, trong tay Tô Dã Nghi vẫn mang theo một chiếc áo sơ mi của anh, ánh mắt chớp hồi lâu, sau khi đối diện với con mắt tràn đầy ý cười của Dịch Tự, mặt cô trong nháy mắt ửng hồng, hơi ngượng ngùng hỏi: “Làm… Làm sao vậy?”
Dịch Tự quay đầu đi, một tay đè cô lại, một tay chậm rãi đóng máy tính, giống như không để ý nói: “Hôm nay không cần chat video sao?”
“Hả?” Suy nghĩ một lúc, nghĩ có thể Dịch Tự chỉ chuyện cô và Mạc Ninh chat video, cô ấp úng đáp lại một câu: “Còn… Còn chưa tới giờ.”
Dịch Tự rất hào hứng gật đầu: “Hôm nay định tán gẫu cái gì?”
Tô Dã Nghi có chút không hiểu tại sao Dịch Tự tò mò cái này, một lúc chưa kịp trả lời.
Dịch Tự lại cúi đầu xuống nhìn thẳng cô, hơi nghiêm túc nói: “Vẫn muốn tiếp tục chủ đề ngày hôm qua sao? Tán gẫu kích cỡ của anh?”
Gương mặt ban đầu còn ửng hồng của Tô Dã Nghi trong nháy mắt chuyển thành màu gan heo, cô vùng vẫy muốn đứng dậy từ trên đùi Dịch Tự, bị anh tính toán trước đè lại, sau đó, cái bóng mờ của anh bao phủ xuống, môi của Tô Dã Nghi bị che lại chặt chẽ.
Bị hôn đến khi hoàn toàn quên mình, Tô Dã Nghi mơ hồ cảm giác được có một bàn tay đang lôi kéo tay mình, một đường xuống phía dưới. Cùng lúc đó, bên tai có một giọng nói khàn khàn: “Không được thảo luận với người khác về nó.”
Ban đầu, trong suy nghĩ còn lại của Tô Dã Nghi hoàn toàn không có cách nào phân tích ra “nó” rốt cuộc là chỉ cái gì, nhưng mà, chỉ sau một giây, trái lại chính tay cô đã biết rõ.