Một lát sau cô ăn xong, lại đưa mắt nhìn anh, "Anh không ăn thật sao? Đồ ăn thực sự rất ngon."
Anh lắc đầu, không định tiếp tục cầm đũa nữa.
Cô cũng không lên tiếng khuyên anh nữa, tự chính mình đem từng món ăn ăn
sạch, bụng hình như cũng vì vậy mà thay đổi tròn lên, cô mong sao đây
chỉ là ảo giác. Cô ăn không được nhiều lắm, dùng khăn giấy chùi miệng
thì anh đi lấy giấy tính tiền. Cô nghiêng đầu, nhìn động tác trả tiền
của anh, trong lòng mềm mại vài phần, lúc cô và Tiết Giai Nhu cùng nhau
đi ra ngoài ăn cơm, thấy những cặp tình nhân lúc trả tiền thì rất là
ghen tỵ, thời điểm đó học sinh nam trả tiền lại rất có sức hấp dẫn. Con
gái như hai người bọn họ, thấy vậy thật là ước ao ghen tị.
Anh
thanh toán tiền xong, cô cũng đã đứng dậy, bọn họ tiếp tục đi về phía
trước, cô phát hiện mình rất ưa thích loại cảm giác này, dù là sắc mặt
của anh vẫn như cũ không tốt lắm, cho dù bọn họ bây giờ ở bên nhau cũng
không được coi là rất vui vẻ, nhưng cô vẫn còn tham lam khoảng thời
gian này.
Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ dùng bỗng nhiên cô lập tức chạy vào, mua thứ gì đó ra ngoài, anh chỉ liếc mắt nhìn, hình như
là một món đồ rất trong suốt. Sau khi cô ra ngoài, ngay lập tức hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không biết đang làm gì. Cô đi thẳng tới một
cái góc nhỏ, anh cũng đi tới, còn chưa kịp hỏi cô muốn làm cái gì, chỉ
thấy cô cởi giày của mình ra, nhanh chóng đem thứ mới mua kia xé ra dính ở trên gót giầy . . . . . .
Anh nhướng mày, khó trách mới vừa rồi lại như vậy, ở trên đường không biết xấu hổ làm chuyện như vậy.
"Làm cái gì vậy?" Anh nhìn động tác tay của cô.
"Giầy có chút đau chân, rất đau, dán miếng đệm lên gót sẽ đỡ đau hơn.."
"Giầy đi không thích hợp tại sao còn muốn mua?"
"Không phải là không thích hợp, chỉ là có chút đau chân."
"Đó chính là không thích hợp. . . . . ."
Cô mặc kệ dán miếng đệm lên gót giầy, cảm giác thoải mái hơn, tâm tình
cũng khá hơn, chỉ là vẫn chưa phải muốn giải thích với anh. Đàn ông
không hiểu chuyện của phụ nữ nhiều lắm, đàn ông vĩnh viễn sẽ không biết
nỗi khổ sở của phụ nữ khi mang giày cao gót, cũng sẽ không biết mỗi
tháng có “mấy ngày đó” phải chịu đau nhức khó chịu biết bao nhiêu. . . . . . Về phần đau chân vì đi giầy, chỉ sợ bọn họ cũng không hiểu vấn đề
không nằm ở chỗ có thích hợp hay không.
Bọn họ tiếp tục đi về
phía trước, đã đến lúc cần phải đi về nhưng không phải là con đường lúc
nãy bọn họ đi, mà là một con đường xa lạ, " Như thế này chúng ta có thể
trở lại khách sạn được không?"
" Vẫn có thể."
"Vẫn được?"
Anh không nói gì nữa, cách bố cục thành phố như vẫn luôn là như vậy, luôn
là vô số hình lập phương tạo thành, có thể từ vô số con đường tìm được
điểm lấy làm mục tiêu, chỉ cần phán đoán chuẩn xác đường là có thể đến
được nơi mình muốn.
Đi một lát, Trình vũ Phỉ đã nhận ra ngay, bọn họ cũng nhanh chóng đến khách sạn, thật đúng là con đường này.
"Ý nói đau chân là rất đau phải không?" Anh đột nhiên mở miệng, mới vừa
rồi cô còn đi đoạn đường dài như vậy, hơn nữa anh cũng không có thấy cô
có nửa điểm khó chịu.
"Anh nói cái gì?"
"Không có gì."
Cô còn muốn hỏi, có thể thấy được anh không có vẻ muốn nói chuyện, vì vậy cũng thôi.
Trở lại khách sạn, bọn họ chia ra đi tắm, chỉ là hôm nay ai cũng không có ý định làm khó nhau. Trình Vũ Phỉ dường như đã quá buồn ngủ, còn An Diệc
Thành thì lại không ngủ được, hình như đã lâu lắm rồi anh không có loại
cảm giác này, vào lúc đi công tác mà còn có thể nhàn nhã như vậy, đổi
lại trước kia, quả thật nghĩ cũng không dám suy nghĩ nhiều. Anh quay đầu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ, giấc ngủ của cô hình như vẫn rất tốt, rất dễ dàng ngủ, thật ra thì giấc ngủ của anh cũng không kém, điều kiện
tiên quyết là mỗi ngày anh phải bận rộn không có thời gian trống, một
khi hơi rảnh rỗi, đều không cho phép dễ dàng ngủ thiếp đi.
Có lẽ
là do khoảng thơi gian trước kia đã được nuôi thành thói quen, không dễ
ngủ, lại dễ tỉnh. Khi đó mỗi ngày trong đầu điều lóe lên chính là tiền
tiền tiền, mới bắt đầu thì chỉ không dám nghĩ tương lai, càng về sau,
ngay cả nghĩ về chuyện mỗi ngày cũng không dám nghĩ.
Cô lại ngủ được ngon lành như vậy, hận cô ư, hận sao?
*******************************************
Mấy ngày nay, An Minh Gia ở nhà cùng với chú Thất, Nguyễn Ngộ Minh đặc biệt thích Tiểu Gia, cũng không còn cách nào khác, mấy anh em bọn họ có quá
ít con nít, bắt đầu với Tứ ca và Tam ca, hết lần này tới lần khác Tam ca cố tình để đứa bé ở bên nước ngoài, ngay cả chính Tam ca quanh năm suốt tháng cũng không nhìn thấy được mấy lần, huống chi người nhà của bọn
họ, vì vậy Nguyễn Ngộ Minh chỉ có thể ở gần tiếp xúc nhiều với Tiểu Gia, có thể thích cũng chỉ có Tiểu Gia, dĩ nhiên, anh tuyệt đối không nghĩ
theo hướng là do bất đắc dĩ mới thích. . . . . .
"Tiểu Gia, con
không muốn tìm mẹ mình à?" Ở chỗ An Diệc Thành Nguyễn Ngộ Minh không tìm ra được chút thông tin nào, vì vậy muốn moi chút thông tin ở Tiểu Gia.
Tiểu Gia nghĩ đến lời ba đã nói, là mẹ ghét bỏ ba, mẹ là một phụ nữ giàu có
đáng ghét, bé không cần người mẹ như vậy, không muốn mẹ đáng ghét trở về với ba ba, bé mặc dù rất muốn mẹ, nhưng bé yêu ba hơn, là ba đã nuôi
dưỡng mình lớn lên.
Nhóc con suy nghĩ một lát, lắc đầu một cái.
Ánh mắt Nguyễn Ngộ Minh trừng lên, hoàn toàn không ngờ Tiểu Gia sẽ có phản
ứng như vậy, "Mẹ của con sinh con ra phải rất khổ sở, bà khổ cực sinh
con như thế ... vậy mà con vẫn không muốn tìm mẹ?"
"Sinh con phải rất khổ sở sao? Không phải là con sẽ ở trong bụng chui ra sao?" Tiểu
Gia nháy nháy mắt, bộ dáng đơn thuần ngây thơ cực kì vô tội.
Nguyễn Ngộ Minh lấy tay sờ sờ đầu Tiểu Gia, "Đương nhiên sẽ rất khổ sở. . . .
. Từ trong bụng chui đi ra, con xem thân người con lớn thế này mà chui
ra, ở trên bụng mẹ phải cắt một vết cắt dài hơn . . . . ."
Tiểu Gia suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, vậy hẳn là sẽ rất đau, "Nhưng mà, mẹ lại không yêu con."
"Nói bậy, nếu như mẹ con không thương con, thì sao lại sinh con ra? Sinh con khổ sở như vậy, nhưng vẫn lựa chọn sanh ra con, nhất định là bởi vì mẹ
rất thích rất thích con."
"Có thật là như vậy không?"
Nguyễn Ngộ Minh dùng sức gật đầu, còn Tiểu Gia thì không ngừng nháy mắt.
"Tiểu Gia, chúng ta phải nỗ lực tìm ra mẹ con, nếu không ba con cũng bị người đàn bà khác cướp đi." Nguyễn Ngộ Minh thở dài, cố ý nói như vậy, "Chúng ta không thể để ba của con bị người đàn bà khác cướp đi trước khi tìm
ra mẹ con, nếu không thì con sẽ có mẹ kế, số phận đứa bé có mẹ kế sẽ
đáng thương nhiều lắm . . . . ."
"Ba sẽ không chịu để người đàn
bà khác cướp đi, con đã nghiên cứu qua, ba hình như không thích dì Hạ,
không có ý định cưới dì ấy." Tiểu Gia rất tự tin, bé đều đã hỏi ba nhiều lần, hơn nữa ba nói nếu như muốn cưới dì Hạ, thì đã cưới từ trước, chứ
sẽ không chờ đến bây giờ, bé không ghét dì Hạ, bởi vì dì Hạ đối xử với
bé thật tốt, nhưng bé vẫn giữ suy nghĩ muốn mẹ của mình.
"Không
phải dì Hạ của con." Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu, "Ba của con lần này đi
công tác, dẫn theo một người dì xinh đẹp khác, không phải là dì Hạ con
vừa nói . . .."
Tiểu Gia mở to hai mắt, không thể tin được.
Nguyễn Ngộ Minh cảm thấy cơ hội này khó có được, "Cho nên chúng ta phải cùng nhau cố gắng, tìm ra mẹ của con, biết không?"
Tiểu Gia gật đầu.
Nguyễn Ngộ Minh ôm Tiểu Gia lên, dịu dàng hỏi, "Tiểu Gia con nói cho chú Thất
biết, ba con có nói qua với con về chuyện của mẹ hay không?"
"Ba
không thích nói về mẹ, con hỏi cũng không nói con biết, nhưng lần trước
con lại hỏi. . . . . . Ba có nét mặt rất quái lạ, ba nói là do ba quá
nghèo, không lo lắng cho mẹ được nên con mới không có mẹ. . . . . ."
Tiểu Gia không hoàn toàn hiểu hết ý kia, nhưng khi đó vẻ mặt của ba thật sự rất đau buồn, khiến cho bé nhìn cũng cảm thấy thật là khổ sở.
Nguyễn Ngộ Minh một tay ôm Tiểu Gia, một tay sờ lên cằm, đây là ý gì đây? Ghét bỏ Tứ ca nghèo nàn, gia đình người phụ nữ đó gia điều kiện cũng không
hề tệ, nhưng như vậy chắc chắn đã có lỗi ở chỗ nào đó, địa vị Tứ ca bây
giờ, nếu như người phụ nữ kia thật sự yêu người giàu có mà ngại kẻ nghèo thì bây giờ cũng nên xuất hiện tại trước mặt Tứ ca đoạt lại quyền nuôi
dưỡng Tiểu Gia mới đúng, dù sao có thể nhờ vào đó vớt một nắm tài sản,
nhưng lại không có. . . . . .
"Chú Thất, có thật là chú có thể giúp con tìm ra mẹ không?"
"Chú Thất nhất định sẽ giúp con, sẽ không để cho Tiểu Gia của chúng ta trở thành đứa bé không có mẹ."
"Được, con tin tưởng chú Thất."
"Vậy bắt đầu từ bây giờ chúng ta hợp tác." Nguyễn Ngộ Minh đưa ngón tay cái
ra, cùng ngón tay phải của Tiểu Gia cái ấn xuống một cái, đây chính là
con dấu, đóng dấu đó coi như bọn họ cùng cẩn thận ước định chung rồi,
"Về sau chỉ cần ba con nói về chuyện của mẹ con, con phải nói ngay cho
chú Thất biết."
Tiểu Gia gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.
*******************************************
Sáng sớm ngày thứ hai An Diệc Thành cùng Trình Vũ Phỉ đã lên máy bay trở lại thành phố An Xuyên, ngồi ở trên máy bay, cô nghĩ tới mấy ngày nay cô
cùng An Diệc Thành ở chung một chỗ, không tính là đặc biệt tốt, nhưng
cũng không quá tệ, thậm chí còn khiến cô thấy có mấy phần lưu luyến, chỉ là cô biết, sau khi trở lại thành phố An Xuyên, giữa bọn họ cũng không
còn như vậy, anh có một đứa con trai, hơn nữa còn có scandal với bạn gái Hạ Tư Tư. . . . . .
Máy bay hạ cánh, bọn họ đi ra đại sảnh phi
trường, anh hình như không có ý che giấu chút nào, điều này làm cho cô
không thể không nhắc nhở anh, "Anh không phải sợ truyền thông chụp ảnh
chúng ta sao?"
Chụp ảnh anh đi cùng với người khác rồi sẽ ra sao?
"Không có lệnh của tôi, ai dám chụp tôi?" An Diệc Thành nhàn nhạt nói ra những lời này.
Anh cho phép? Như vậy những hình giữa anh và Hạ Tư Tư kia đâu rồi, còn bị
truyền thông nhắc tới qua báo chí, nói như vậy, những thứ kia đều là do
anh cho phép?
Hạ Tư Tư ở cùng một chỗ với anh, chính xác là anh đã
ngầm cho phép, dù sao đối với Hạ Tư Tư đề tài này khiến công chúng thảo
luận, gia tăng sự nổi tiếng cho cô. Khi sự việc xảy ra, anh không nói
gì, nếu Hạ Tư Tư cần, anh cũng làm như cá thuận nước giong thuyền, huống chi anh đối với Hạ Tư Tư là sự cảm kích bởi cô đã từng giúp đỡ anh
nhiều chuyện. Dù là trong quá khứ Hạ Tư Tư không vì anh làm mấy chuyện
này, anh cũng đều vì Hạ Tư Tư mà làm những việc này, một phụ nữ có thể
nhiều năm như vậy vẫn câu nệ cho anh, mặc dù anh không cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm gì, nhưng cũng có mấy phần lộ vẻ xúc động.
An
Diệc Thành chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng biết Trình Vũ Phỉ đang suy nghĩ gì, nhưng do dự hai giây, anh vẫn không định giải thích điều gì với cô.
Cô đi theo phía sau anh, sau đó lên xe của anh.
Trở lại thành phố An Xuyên, đối với cô chính là trở lại thực tế, có rất
nhiều chuyện đều cần suy tính. . . . . . Cô đã chưa từng lo lắng cuộc
sống của mình, nghĩ tới lúc đợi anh chủ động khiến mình rời đi, cô nhất
định sẽ làm theo kỳ vọng của em trai cô, tìm một người đàn ông bình
thường đi thẳng tới chuyện kết hôn cùng sống chết với nhau, trải qua
cuộc sống trên cái thế giới này giống như vô số người phụ nữ khác.
Cô không thích nghĩ sự việc quá bi quan, vì vậy lại tự an ủi mình, thật ra thì hiện tại cũng tốt, coi như trời cao giúp cô hoàn thành những mộng
mơ thời thiếu nữ, cho dù là dưới hình thức nào đi nữa cô rốt cuộc cũng
đã ở bên anh, cho nên cô ít nghĩ đến những chuyện không vui kia, vì thế
nào đi nữa cuối cùng bọn họ rồi sẽ phải chia ly.
Chia ly? Hai chữ này cô nghĩ sẽ không khiến cho cô cảm thấy có chút mùi vị riêng biệt, nhưng đúng là có một mùi vị nhàn nhạt.
Tác giả có lời muốn nói: về chuyện Tiết Giai Nhu củng cố bàn phím. . . . . .
Một ngày nào đó, Tiết Giai Nhu nghèo phải đánh chữ lốc cốc lanh canh, cô vừa uống nước vừa xem phim . . . . .
Sau đó bi kịch xảy ra, bình nước uống của cô bị ngã, nước đổ xuống trên bàn phím. . . .
.ý nghĩ đầu tiên của Tiết Giai Nhu: mẹ kiếp, nước mắc thế này, mình
không dám uống nhiều, phải uống từng hớp, kết quả lại bị đổ. . . . . .
Sau đó, tiếp tục xem phim,. . . . . .
Phải qua ngày thứ hai, cô mới nhớ tới, a, bàn phím trong giống như giả bộ bị vô nước, nhưng là, có thể cứ sử dụng như thường ngày. . . . . . Kết quả là, chuyện này làm gì có thể xảy ra. . . . . .
Bàn phím bày tỏ: Tôi rất kiên cường, đừng lo lắng cho tôi.
Tiết Giai Nhu: Éc. . . . . . Tôi hình như không nghĩ đến cậu luôn!