Lần này, khi Trình Vũ Phỉ về đến nhà, cô đã phát hiện em trai mình đã có mặt ở đó từ lúc nào, bọn họ giống như đã rất lâu không có gặp mặt, Trình Gia Đống vốn có kế
hoạch đến phi trường đi đón chị mình trở lại, nhưng vì chị vẫn chưa nói
thời gian chính xác, nên cậu chỉ có thể ở trong nhà đợi. Trình Gia Đống
thấy chị mình về, liền đón tiếp, quan sát bề ngoài xinh đẹp của chị một
phen, "Chị nên đi du lịch nhiều hơn, bây giờ ngay cả khí chất trên người cũng thay đổi."
"Đã trở nên thế nào?"
"Điềm tĩnh hơn rất
nhiều." Trình Gia Đống sờ sờ đầu của mình, chưa nói tới chuyện trước
kia, khi đó cậu cảm thấy chị mình thỉnh thoảng sầu lo thỉnh thoảng cảm
xúc lại quá bình tĩnh khiến người ta nghĩ rằng đối với cuộc sống này chị ấy không còn bất kỳ mong đợi nào, nên tâm trạng của chị như bây giờ
thật sự là rất tốt.
Trình Vũ Phỉ cười, ngay sau đó lắc đầu, đúng
là Trình Gia Đống, cả lúc đánh giá cũng không để ở trong lòng. Trình Gia Đống nhẹ nhàng đỡ chị mình ngồi xuống,"Chị, hôm nay em nấu cơm, bộc lộ
tài năng cho chị thấy."
"Em làm được không đó?"
"Có cái gì em lại không làm được?" Trình Gia Đống tràn đầy tự tin, "Chị ngồi chờ ăn cơm là được."
Trình Gia Đống đã sớm mua sẵn thức ăn, chỉ còn chờ chị ấy về thì cậu sẽ đi
làm cơm, bây giờ cậu đã biết chị ấy vì cậu mà có thể trưởng thành hơn
vì em trai mà phải trả giá nhiều, bây giờ đã đến lúc cậu nên che chở cho chị mình rồi, khi nhà bọn họ đang ở giai đoạn khó khăn nhất, khi cậu
vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận những biến cố đầy bi kịch của gia đình mình, thì chị ấy vừa chấp nhận vừa ở bên cạnh cậu giải thích cho cậu
hiểu, hơn nữa trong nhiều năm như vậy chị vẫn chăm sóc cậu, trên cái thế giới này không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với người khác cả đời,
cho dù là cha mẹ của mình đi nữa, phải hiểu được rằng mình cần quý
trọng họ, hơn nữa phải biết trả ơn. Bây giờ, đây là lúc cậu nên trả ơn
chị mình.
Trình Gia Đống đi tới nhà bếp thì đột nhiên quay đầu lại, "Chị, về sau chị không cần gửi tiền sinh hoạt cho em nữa."
Trình Vũ Phỉ cau mày, cô đang định cầm lên ly nước lọc thì bỗng ngẩn người
ra, bây giờ cũng không còn vui mừng, cô nhìn về phía em trai mình.
"Tại vì em thấy chính em có thể làm ra tiền, cũng có thể nuôi sống chính
mình được rồi." Trình Gia Đống cười cười, ngay sau đó lại sợ chị mình
suy nghĩ nhiều, lại nói thêm một câu, "Em muốn rèn luyện mình nhiều hơn, làm thêm nhiều công việc, như vậy sau này đồi với chuyện tìm việc làm
sẽ có kinh nghiệm hơn."
Trình Vũ Phỉ vốn muốn phản đối lại, lời
nói đã đến khóe miệng, thì lại gật đầu chấp nhận. Trước kia cô từng nói, lúc đi học đại học, phải có một kế hoạch hợp lý, như vậy là có thể
tránh khỏi chuyện ngỡ ngàng và không thích ứng kịp lúc đang tìm công
việc. Tiết Giai Nhu lúc ấy ra sức bác bỏ lời của cô, nói mỗi lứa tuổi
khác nhau thì nên làm những chuyện khác biệt chút xíu, khi còn bé không
nên buồn lo, khi học trung học nên vừa học tập vừa tránh né người nhà
vui đùa yêu sớm một chút, về phần đại học, nếu có thể yêu thì nên yêu
ngay, cần đi du lịch thì nên đi du lịch, đem những chuyện mình muốn làm
cũng nên làm ngay, bởi vì, cho dù sau này có muốn làm thì có thể sẽ bị
công việc hoặc là chuyện khác trói buộc.
Bây giờ Trình Vũ Phỉ lại cảm thấy, thật ra thì cho dù là làm cách nào đi nữa, chỉ cần là thích
hợp với mình, đều được. Hoàn cảnh gia đình khác biệt, nhất định sẽ có sự lựa chọn khác biệt, chỉ cần mình cảm thấy thoải mái, mặc kệ là đi ra
ngoài du lịch hay tìm việc làm thêm, cũng nên được tôn trọng, không có
cách sống nào là tuyệt đối tốt hoặc là tuyệt đối xấu, chỉ là nó có thích hợp với mình hay không.
Cô tôn trọng lựa chọn của em trai mình,
dù là cô không muốn để cho em ấy vất vả nhiều, nhưng nếu như khổ cực có
thể làm cho cậu ấy thấy bản thân mình có giá trị, hơn nữa để cho em ấy
thấy cách làm của mình không thua thiệt với ai, đối với em ấy mà nói, so với bất kì điều gì cũng là đều là chuyện tốt.
Trong phòng bếp
tỏa ra mùi dầu mỡ cùng những âm thanh nấu nướng vang ra, rốt cuộc khi
nghe được những tiếng đó đã khiến lòng cô có một chút cảm giác thõa mãn, cô đứng dậy, đi về phía bếp, cô không có ý định giúp một tay, chỉ là
nhìn em trai làm món ăn xào kỹ món ăn bưng ra phía ngoài bàn ăn, món ăn
cũng rất ra hình dạng, chỉ là xào hơi chín quá một chút, có lẽ là sợ
không quen tay.
Cô mang ra một bàn đầy những món thì không nhịn được, còn khen cậu ấy, "Làm ngon lắm, rất có tài bẩm sinh."
Trình Gia Đống hất cằm lên, "Tất nhiên, cũng không biết em là ai sao."
Lần này, cô thật sự cười vui vẻ.
Hai chị em cùng nhau ngồi ở bên bàn ăn, ăn cơm, hai món mặn một món canh.
Xem ra chỉ cần nhìn thấy những thức ăn này, đều có cảm giác hài lòng
không nói nên lời, loại cảm giác đó thật ấm áp hạnh phúc tràn đầy ở
chung quanh. Trình Gia Đống còn đích thân vì chị lấy thêm cơm, cầm chén
đưa đến trước mặt chị mình, "Nếm thử tài nấu nướng của em đi."
"Ừ." Cô làm ra bộ dáng đánh giá món ăn ngon, thật đúng là khiến cho Trình Gia Đống hơi khẩn trương.
"Như thế nào?"
"Không tệ không tệ, có tương lai làm đầu bếp."
Trình Gia Đống hài lòng, lúc này mới cùng ăn cơm. Trình Gia Đống hỏi cô đã
ngắm nhìn được những gì, cô suy nghĩ một chút, nói cũng không đến những
khu vực có phong cảnh nổi tiếng, chỉ thấy được phòng ốc bên đó có điểm
đặc sắc, giống như nơi nào đều là núi, sau đó nơi nào cũng đều là phòng
ốc, phòng ốc lại không nằm trên cùng mặt bằng, ban đêm ngọn đèn tỏa sáng tầng tầng lớp lớp, đẹp không sao tả xiết. Trình Gia Đống nghe trong
lòng lại muốn được tới đó, cậu cười nói về sau cũng nhất định phải đi
nơi kia ngắm nhìn một chút, để xem rốt cuộc là có đẹp đến vậy hay không.
Sau khi ăn xong, Trình Gia Đống còn chủ động đi rửa chén, tiếp đó chị em
bọn họ hai người nói chuyện với nhau, ngồi trên ghế sa lon xem ti vi.
Trình Vũ Phỉ hỏi em mình về cuộc sống gần đây, Trình Gia Đống cũng đều
đều trả lời lại, thấy như thế, cô vẫn rất hài lòng, không phải đối với
những chuyện cậu ấy làm, chỉ là thái độ hiện tại của cậu ấy, rõ ràng
thực tế như vậy, nhưng cô cũng hiểu được thái độ hăng hái đi về phía
trước của em mình.
"Chị, chỉ có một mình chị đi du lịch?" Trình Gia Đống giống như vô tình hỏi.
"Ừ, sao vậy?"
"Chị, chị nói thật đi, có phải chị đi cùng bạn trai hay không ?" Trình Gia Đống còn chớp chớp mắt.
Cô cau mày, "Tại sao em hỏi như thế?"
"Tại vì có mấy lần em trở về, lại phát hiện chị không có ở đây nữa. . . . . . Cho nên. . . . . . Chỉ là."
"Không có." Cô quả quyết bác bỏ.
Trình Gia Đống còn muốn cãi lại, nhưng lại thấy hình như chị thật sự không
muốn nói đề tài này nữa, đành phải thôi. Trình Vũ Phỉ quả thật không
muốn nhắc tới, chính cô còn không hiểu rõ cô cùng với An Diệc Thành như
thế này được coi là cái gì, trong khoảng thời gian ngắn lúc ở bên ngoài, cô còn có thể miễn cưỡng an ủi mình không muốn nhiều như vậy, sau đó
sống chung hòa bình với An Diệc Thành, khi trở lại thành phố An Xuyên
thì không thể tiếp tục, rốt cuộc quan hệ của bọn họ được coi là quan hệ
gì ?
Cô không biết, vì vậy cũng không muốn nói, càng không muốn để cho người khác biết.
*************************************
Trở về mấy ngày, Trình Vũ Phỉ làm chỉ có một việc, đó chính là không ngừng
quăng sơ yếu lý lịch, cô thật sự không thể nào không đi tìm một công
việc khác. Chỉ là lúc này cô lại hỏi mình, trước đó cô từ chức, đến tột
cùng là bởi vì An Diệc Thành yêu cầu, hay là tận sâu trong nội tâm của
cô thật sự đối với cái đó công ty cũng có vài oán hận, chỉ là không có
ngoại lực tác động, cô hình như cũng không muốn tự đi suy tư về những
thứ kia, nên khi có một lý do thích hợp, ngay lập tức cô có thể đưa ra
quyết định để giải quyết. Nếu như cô thật sự như vậy, chỉ ưa thích một
phần công việc đó, thì cô cũng sẽ không ở lại dù chỉ là thời gian ngắn,
cô từ chức ngay tức thì, ngay cả cũng phản kháng chưa từng có.
Lúc Trình Vũ Phỉ nhận được cú điện thoại đầu tiên đi phỏng vấn, thì cùng
lúc cô cũng nhận được điện thoại của An Diệc Thành, muốn cô chuẩn bị một chút, anh muốn dẫn cô đến một bữa tiệc.
Cô mới nghe qua chỉ cảm
thấy mờ mịt, một lúc lâu mới phản ứng được, cô từng có chút kinh nghiệm
trãi qua các buổi tiệc rượu, chỉ là số lần không nhiều lắm, nhưng cũng
biết cần phải làm những việc gì, vì vậy lập tức đi chuẩn bị, nhưng mà lễ phục của cô thật sự không nhiều lắm, vì thế cô phải cố ý đi mua một bộ
lễ phục.
An Diệc Thành cho xe dừng lại ở chung cư của cô thì cô
cũng đã chuẩn bị xong, trong chuyện về thời gian cô không quan niệm
kiểu trễ giờ, như vậy thật không tốt cô rất tuân thủ thời gian, đem
toàn bộ mọi chuyện trước mắt làm xong, sau đó chờ đến lúc đi, mặc dù làm như vậy là cẩn thận, nhưng lại lãng phí thời gian của mình quá nhiều.
Cô ngồi vào trong xe của anh thì suy nghĩ rất nhiều, cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi, chỉ là cuối cùng cũng không nói gì. Anh cứ như vậy mang cô đi ra ngoài, không phải giới thiệu người rõ với người khác sao? Vậy nếu
quả thật anh có bạn thân là con gái, chẳng lẽ sẽ không vì thế mà ghen. . . . . . Trong lòng cô mơ hồ đang mong đợi, chẳng lẽ truyền thông báo
chí nói về việc của anh cùng với Hạ Tư Tư, cũng chỉ là một cách suy
đoán, cùng với sự thật thì không hề đúng?
Với ý nghĩ này, có thể khiến cô rất an lòng.
Cô theo An Diệc Thành cùng tiến vào trong hội trường, cô có thể nhận thấy
được những người này đối xử với An Diệc Thành rất khách khí, vì vậy dính dáng với cô cũng có khách khí, hơn nữa lại dùng ánh mắt vô cùng nghi
hoặc và kỳ quái quan sát cô. An Diệc Thành rất ít mang bạn gái xuất hiện ở những trường hợp này, người khác sẽ vì chút nguyên nhân nào đó cho dù không muốn dẫn theo bạn gái cũng sẽ dẫn theo một người, anh thì khác,
cho dù anh không mang theo, người khác cũng sẽ không nói gì, làm việc có chút thuận theo ý thích của anh.
Cô bắt đầu có chút không thoải
mái đối với những thứ kia ánh mắt quan sát kia, ngay sau đó lại thản
nhiên nghênh đón. An Diệc Thành phát hiện thay đổi của cô, khóe miệng
hơi cong lên, cô thuộc dạng người không hề nóng vội, một khi đã tập
trung tinh thần, sẽ rất khó thoát ra tâm trạng đó, nhưng khiến cho cô
căng thẳng như vậy, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
"Căng thẳng?" Anh hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh.
"Không có. . . . . . Chỉ là có một chút không kịp thích ứng."
Anh rất hiểu gật đầu một cái, "Cô cũng không cần làm gì cả. . . . . ."
Cô suy nghĩ một chút, có thể đã không phải như vậy, người khác căn bản sẽ
không để ý cô thế nào, bọn họ chỉ để ý người đàn ông đang đi bên cạnh
cô, như thế cô có thể đem mình trở thành không khí, hơn nữa không còn là một loại gánh nặng nào đó.
Một lát sau, lại có người đi về phía
này, nhìn dáng dấp có vẻ rất thân quen với An Diệc Thành, hơn nữa xem
ánh mắt của bọn họ, chắc là có chuyện muốn nói riêng với nhau, cô chỉ
rất chủ động nói mình đi lên xem phía trước xem một chút, An Diệc Thành
gật đầu, vì vậy xoay người cùng với người kia đi qua một bên. Cô nhìn
bóng lưng anh, sau đó tự mình cũng đi tới một bên, cố gắng đi về phía
trong góc, tuyệt đối không hi vọng mình bị chú ý.
Nhưng phải
khẳng định một điều cô đã đắc tội với Thượng Đế rồi, bởi khẩn cầu của cô bị Thượng Đế phớt lờ, lúc cô đang chuẩn bị cầm lên một quả nhỏ màu đỏ ở phía bên kia bàn, cô muốn biết loại trái này là gì thì Lê Hoành Diệu
lại đứng ngay ở trước mặt cô, hơn nữa vẻ mặt của anh ta lại hết sức vô
cùng bi thương, khiến cô hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi.
"Trình Vũ Phỉ, sao em lại trở thành thế này?" Lê Hoành Diệu càng nói càng cảm thấy đau lòng.
Theo bản năng, Trình Vũ Phỉ cách xa người đàn ông một bước, bởi vì người đàn ông này khiến cô gặp nhiều tai tiếng, vì vậy đối với anh ta cô cũng
không còn cảm tình tốt.
Lê Hoành Diệu lắc đầu, "Anh đã nói rồi
anh sẽ chỉ vì em mà ly hôn, đến lúc đó anh sẽ lấy em... tại sao em lại
không chịu chờ anh? Lại đi làm người tình cho người khác . . . . . Em
như vậy, thật là …thật là làm cho người ta thất vọng."
Người
tình. . . . . .so ra cũng giống như tiểu tam phá nát gia đình anh ta, cô vẫn cảm thấy cho dù không kết hôn với đàn ông đôi khi thân phận người
tình cũng tương đối dễ nghe, lần đầu tiên cảm thấy, hai chữ người tình
này, cũng không phải là đến mức khó nghe như vậy.
Cô hoàn toàn
không muốn có chút nào quan hệ nào với người đàn ông này, cô gặp rủi ro
có lẽ sẽ khiến anh ta có cảm giác muốn cứu giúp mà thôi. Cô còn nhớ rõ
lúc đầu khi nhà cô gặp chuyện không mai thì anh ta lựa chọn từ hôn rồi
dẫn cưới người khác, quả thực, cô chưa bao giờ ôm lấy bất cứ hy vọng nào đối với người đàn ông này, nhưng khi mình lâm vào thời điểm khốn khổ
nhất vẫn bị bỏ rơi thì một chút khó chịu đó cô mãi mãi không quên được, dù là cô vẫn tự nói với mình, vừa hay, dù sao cô cũng không muốn gả cho anh ta.
Nếu như một người đã bỏ mặc cô ở một thời điểm khó khăn
nhất, như vậy không cần nói gì cho dù về sau cô có trở thành người thế
nào đi nữa, cô cũng không tiếp nhận bất cứ lời tốt đẹp nào của người
này.
"Ừ, bởi vì anh mà tôi tỉnh ngộ ra, tôi tình nguyện làm người tình cho người khác cũng không muốn ở cùng với anh." Cô nói xong cũng
muốn rời đi ngay.
Vẻ mặt thương xót của Lê Hoành Diệu lúc này đã
được thay vào bởi một gương mặt bừng tỉnh hiểu ra, "Vũ Phỉ, em là vì để
cho tôi không ly hôn, để cho tôi không bị người khác phỉ nhổ, mới làm
như vậy. . . . . ."
Thật là đủ rồi, trên mặt cô không còn kiên nhẫn nữa, đã rõ ràng như vậy vẫn không nhìn ra sao?
Cô còn chưa kịp trả lời lại Lê Hồng Diệu thì Bạch Khinh Nhu vợ của Lê Hồng Diệu đi tới, trên mặt Bạch Khinh Nhu hiện lên sự nổi giận đùng đùng,
"Trình Vũ Phỉ, cô thật đúng là đàn bà không biết xấu hổ, trước kia sau
lưng tôi quyến rũ chồng tôi, bây giờ lại trước mặt tôi quyến rũ người
đàn ông của tôi . . . . . Trên cái thế giới này tại sao có thể có loại
đàn bà đê tiện như vậy."
Ngay lúc đó Lê Hoành Diệu bộc phát tức giận, nhìn về phía vợ của mình hầm hừ nói, "Cô câm miệng cho tôi."
Bạch Khinh Nhu vừa tức giận vừa khó chịu, "Cũng đúng, bây giờ đàn ông chính
là thích ngươi loại đàn bà đê tiện này, như vậy mới xứng được với bản
tính đê tiện từ trong xương của bọn họ . . ."
Trình Vũ Phỉ cười,
cũng không thèm nhìn tới Lê Hoành Diệu, chỉ là nhìn chằm chằm Bạch Khinh Nhu , "Lê phu nhân, mời bà trông coi chồng của bà tốt hơn, chồng bà tự
mình đa tình đã mang đến cho tôi sự quẫy nhiễu rất lớn, bà cũng đã nói,
tôi cũng trẻ tuổi xinh đẹp, đã như vậy, làm sao lại để ý đến người đàn
ông như thế. . . . . ."
Bạch Khinh Nhu càng thêm nổi giận, loại
đàn bà đáng chán ghét thế này lại châm chọc mình không quản được chồng
của mình, cô ta cái gì cũng không lo được rồi, cũng không cần biết nơi
này có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ làm chuyện cười, cô ta chỉ muốn
cho đôi cẩu nam nữ kia cực kỳ khổ sở, cô ta đang chuẩn bị tiến lên thì
tay lại bị người khác nắm được.
An Diệc Thành nắm tay Bạch Khinh
Nhu đang chuẩn bị liều mạng trút sự phẫn nộ của mình lên Trình Vũ Phỉ,
sau đó tay vung, Bạch Khinh Nhu liền lui về phía sau hai bước.. Anh
khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Khinh Nhu và Lê Hoành Diệu, "Thật ra là
tôi không cảm thấy người phụ nữ của tôi cần phải đi quyến rũ chồng của
người khác để chứng minh sức quyến rũ của cô ấy."
Anh sâu kín nói ra những lời này, lập tức đi tới trước mặt Trình Vũ Phỉ, hoàn toàn
không để ý tới ánh mắt của những người bên cạnh, dẫn cô đi.