Trước khi Nguyễn Ngộ
Minh đi đến An gia, anh nghĩ có lẽ nên gọi trước cho người bạn nhỏ An
Minh Gia một cú điện thoại,"Ba con có ở đó không?"
"Dạ, không có ở đây."
Nguyễn Ngộ Minh thật ra cũng biết An Diệc Thành sẽ không ở đấy, Tứ ca cùng với lão Bát đã xuất ngoại từ hôm bữa tiệc rồi, bởi vì đại ca không được
phép xuất ngoại, nên phải có người đi chống đỡ thương trường, nói đi thì phải nói lại, kể từ lúc chị dâu mang thai, ngoại trừ xuất hiện tại tổng công ty thì ngay cả cửa nhà, đại ca nhất định cũng không muốn ra khỏi,
thật khó tưởng tượng đại ca lại biến thành bộ dạng của trạch nam. Kỷ
Bách Hiên cũng gọi điện thoại hỏi anh có đi hay không, anh kiên quyết
nói không đi, lão Bát sợ anh giành đi cùng Tứ ca danh tiếng, vì vậy lão
Bát cảm động đến mức nói cũng không nên lời.
Nguyễn Ngộ Minh lái
xe đi tới An gia, người bạn nhỏ An Minh Gia đứng ở cửa biệt thự chờ anh, nơi này có sự đãi ngộ quá cao, Nguyễn Ngộ Minh tỏ vẻ cực kì hết sức hài lòng, sau khi xuống xe, liền xoa mặt Tiểu Gia, chứng tỏ tình cảm yêu
thích của mình, mặc dù trong lòng An Minh Gia không vui, nhưng vẫn cười
đi về phía Nguyễn Ngộ Minh, bọn họ bây giờ là đối tác của nhau, phải
đứng ở cùng một trận tuyến, không thể gây xung đột nội bộ.
Nguyễn Ngộ Minh ôm Tiểu Gia đi vào, cố ý nhíu mày, "Chú cho con biết, ba con
lại dẫn theo dì kia đi dự tiệc, chúng ta phải nhanh chóng tìm được mẹ
con, nếu không con thật sự sắp có mẹ kế rồi."
Tiểu Gia nhướng mày lên, hình như cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, "Chú Thất, làm sao chú biết?"
"Chú Bát của con gọi điện thoại nói cho chú biết." Hơn nữa trong điện thoại
Kỷ Bách Hiên để lộ ra ý không thể tưởng tượng nổi có chuyện như vậy, còn rất vui vẻ, giống như đang cười nhạo anh là không thể nào tìm được mẹ
của Tiểu Gia, điều này khiến Nguyễn Ngộ Minh cực kỳ vô cùng tức giận.
Tiểu Gia lúc này mơ hồ hơi hơi tin một chút.
Nguyễn Ngộ Minh đem Tiểu Gia từ trong lòng ngực thả xuống, để cho bé ngồi ở
ghế sa lon bên kia, anh lấy ra một quyển vở, chuẩn bị nói chuyện cùng
với Tiểu Gia với tư cách như một người đàn ông, "Bây giờ chúng ta thừa
dịp trước khi ba con trở lại, nghiên cứu một chút khả năng tìm ra mẹ
con."
Nghe vào thật là hoành tráng, vì vậy Tiểu Gia gật đầu một cái, nhìn chú Thất cầm bút cùng vở.
Trên cuốn vở Nguyễn Ngộ Minh viết chữ vẽ tranh, dĩ nhiên, anh cũng không
quên giải thích, "Chúng ta trước đây đã phân tích tới điểm này, bây giờ
con cũng hơn bảy tuổi rồi. . . . . . Từ số tuổi có thể thấy, đó chính là lúc ba con mười chín tuổi đã lên chức cha, theo như cách tính người phụ nữ đó phải mang thai chín tháng mười ngày, thì lúc ba con mười tám tuổi đã ở cùng một chỗ với người phụ nữ đó. . . . . . Bây giờ chúng ta lại
xem thời gian con ra đời để suy đoán . . . . . ." Nguyễn Ngộ Minh càng
lúc càng phát hiện ra cảm giác mình có tài điều tra trời phú, anh nhìn
vào điều mình mới vừa viết xuống cau mày, "Nói như vậy, lúc học lớp mười hai ba con đã phải có con. . . . . . Không đúng, thời gian này, mấy
ngày đó vừa vặn là kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học . . . ."
Nguyễn Ngộ Minh nhìn này thời gian, cảm thấy quả thật rất không thích hợp,
chính anh rất hiểu rõ An Diệc Thành, An Diệc Thành làm sao có thể vào
thời điểm kia làm ra chuyện như vậy, vì vậy anh trịnh trọng nhìn Tiểu
Gia, "Con thật sự là con ruột của Tứ ca sao? Có phải là nhặt được hay
không, cho nên con mới không có mẹ."
An Minh Gia dùng sức hung
hăng lắc đầu, "Con là con ruột của ba, con nghe ba và dì Hạ nói chuyện
với nhau rồi, dì Hạ cũng hoài nghi con không phải là con ruột của ba,
nhưng ba nói con chính là con ruột. . . . . ."
Nguyễn Ngộ Minh
suy nghĩ một chút, cũng đúng, nếu như không phải là con ruột, năm đó Tứ
ca làm sao có thể tự nguyện vì Tiểu Gia hy sinh nhiều như vậy, vì vậy
gật gật đầu, bày tỏ tin tưởng theo lời nói của Tiểu Gia, "Vậy được, chú
Thất ngay lập tức sẽ lần theo chi tiết này để đi tìm mẹ của con, hy vọng mẹ con còn tình cảm với ba của con, chú đi điều tra một chút về tình sử của ba con, nhất định sẽ tìm ra mẹ cho con."
Tiểu Gia kiên định gật đầu, " Chú Thất cố gắng lên!"
**********************************
Trình Vũ Phỉ và An Diệc Thành cùng nhau đi ra đại sảnh của bữa tiệc, sau
khi đi ra, An Diệc Thành cũng không chút do dự bỏ rơi tay của cô, "Thật đúng là có trí nhớ lâu."
Trong giọng nói của anh sự tức giận thật ra thì cũng không nhiều, hơn nữa là đối với cô chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép, cô còn không hiểu tại sao anh lại oán giận cô như vậy, từ
lúc nào cô cũng không biết, cô liên tưởng mấy chuyện trước đây rồi sau
này để suy nghĩ tìm cho ra, cũng khá rõ ràng, lần trước chuyện công ty
của cô, anh nhất định cũng biết, cho nên mới nói như vậy, lần đầu tiên
mang đến cho cô phiền phức lớn như vậy, hôm nay còn tự nhiên tiếp tục
xảy ra chuyện tương tự. Cô cảm thấy mình không hề có lỗi, cô cũng không
trêu chọc tới Lê Hoành Diệu, cũng không hiểu vì sự tình gì lại biến
thành cái bộ dạng này.
"Tôi cũng không phải là loại người có thể
làm chuyện đó với người khác." Cô cắn môi, cũng không muốn nói ra tên
gọi loại người phá nát gia đình... Chỉ có chút không hiểu, vì sao cô
không hề làm gì, thì trong mắt người khác cô chính là người làm sai, tất cả đều là lỗi của một mình cô.
An Diệc Thành nhìn cô, vốn là
muốn nói nhưng lời nói lại không thoát ra khỏi miệng, cô cảm thấy mình
không có làm gì sai. Nếu như không muốn gây ra phiền toán, thì không nên gặp mặt Lê Hoành Diệu, hơn nữa nên kiên quyết xử lý triệt để chuyện về
Lê Hoành Diệu, mà cũng không cần phải giống như cách cô nghĩ như vậy,
chỉ cần cô không để không để ý, không hỏi tới, chỉ cần Lê Hoành Diệu
không đến dây dưa với cô, như vậy chuyện coi như đã được giải quyết.
Anh không nhìn cô nữa, mà đi lấy xe.
Cô đứng tại chỗ chờ anh, vẫn tiếp tục đi cùng với anh. Lên xe, một lúc sau anh mới mở miệng nói, "Cảm giác thấy mình rất uất ức?"
Cô cắn
môi, không nói gì, là cảm thấy rất uất ức, hình như mỗi người đều cảm
thấy là lỗi của cô, các đồng nghiệp cũng cảm thấy như vậy, mới vừa rồi
người xem náo nhiệt như thế, ngay cả anh cũng cảm thấy như vậy. . . . .
Khiến cô cũng bắt đầu nhìn lại mình, có thật là mình không làm chuyện
giành giật người đó.
"Tôi không thẹn với lòng."
Anh hình
như nở nụ cười, điện thoại di động lại vang lên, anh cầm điện thoại di
động lên nhìn, là Nguyễn Ngộ Minh gọi điện thoại tới, vì vậy đeo dây
nghe lên.
Trong điện thoại Nguyễn Ngộ Minh cười hì hì nói chuyện, "Tứ ca, nghe nói hôm nay anh dẫn theo một cô gái đẹp đi dự tiệc?"
"Cậu có thể không chú ý tới tôi trong một lúc nào đó không?"
"Dĩ nhiên em không thể, chuyện của Tứ ca, em nhất định chú ý từng giây từng phút." Nguyễn Ngộ Minh cười rộ lên, "Cô gái xinh đẹp kia. . . . . ."
"Nếu như cậu gọi điện thoại tới chỉ là muốn hỏi cái này, vậy tôi chỉ có thể nói với cậu bốn chữ —— không thể trả lời."
Nguyễn Ngộ Minh có chút hiểu rõ cách nói này của Tứ ca, ví dụ như cuộc nói
chuyện hiện tại này, tình tiết xảy ra tiếp theo chính là chuẩn bị cúp
điện thoại, vì vậy cậu ta lập tức nói lại, "Tứ ca, em là nghĩ là nên nói cho anh biết, hôm nay em ở cùng với Tiểu Gia. . . . . . Ừ, anh có thể
đi cùng cô gái xinh đẹp , ừ, hoa ở trước mặt, dưới ánh trăng. . . . . ."
Đáp lại lời của Nguyễn Ngộ Minh chính là hành động trực tiếp cúp máy của An Diệc Thành, Nguyễn Ngộ Minh nhìn điện thoại bị cúp, cười hừ một tiếng:
Tôi dễ dàng bỏ cuộc vậy sao?
Mặc dù An Diệc Thành biểu hiện ra
bên ngoài có chút không thoải mái, thậm chí còn cắt ngang cúp điện
thoại, nhưng Trình Vũ Phỉ vẫn có thể cảm thấy, tâm tình của anh thật ra
cũng không tệ. Nhưng khi nhìn về phía anh vẻ mặt của anh có chút cổ
quái, người khác đã nói chuyện gì khiến anh cảm thấy vui thích như vậy?
An Diệc Thành quay đầu, trông thấy cô đã kịp nhìn ra vẻ mặt của mình, vì vậy nhướng mày.
Anh đổi đường. . . . . . Vốn là chuẩn bị đưa cô
về nhà, bây giờ lại hướng đi về căn biệt thự nhỏ kia nơi bọn họ thường
gặp mặt nhau, cô quay đầu lại, vừa nhìn về ra phía ngoài cửa sổ, điều
này thể hiện cho cái gì, trong lòng cô tự nhiên lại hiểu rất rõ.
Vừa về tới biệt thự, dì giúp việc liền chuẩn bị đi làm cơm, bọn họ thỉnh
thoảng tới đây, còn phần lớn thời gian cũng sẽ không tới, đối với dì
giúp việc tình trạng gặp mặt bất ngờ như thế này đã thành thói quen, chỉ là lúc dì giúp việc chuẩn bị vào phòng bếp thì An Diệc Thành gọi lại dì ấy lại, rồi đẩy Trình Vũ Phỉ về phía phòng bếp, "Cô đi nấu cơm."
Mặc dù cô kinh ngạc với hành động của anh, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của
anh là đi làm cơm, đến khi lấy thức ăn ra khỏi tủ lạnh thì cô bắt đầu tự khinh bỉ chính mình, tại sao cứ nghe lời anh nói đến mức này, anh kêu
cô đi nấu cơm, cô làm liền. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn đàng hoàng
trước nấu cơm, sau lại rửa rau. Khi cô bắt đầu làm hàng loạt động tác
nấu nướng thì An Diệc Thành tựa nửa người vào cửa phòng bếp, đôi tay
khoanh trước ngực nhìn cô, những lúc cô quay đầu lại nhìn anh thì thấy
ánh mắt của anh cũng không có che giấu lãng tránh.
Cô có thể xắc
thức ăn rất khéo, khoai tây thực sự được xắt thành từng lát, từng lát
nhỏ . . . . . . An Diệc Thành nghĩ tới mẹ của mình, hầu như khi xắc thức ăn cũng biết cắt thật nhỏ, anh biết rõ, mẹ cắt được nhỏ như vậy, chỉ là vì khi xào lên nhìn món ăn sẽ nhiều hơn một chút, chính vì vậy cũng sẽ
không bị lãng phí thức ăn.
Cô làm rất thành thạo, động tác trên tay gọn gàng, rửa rau xắc thức ăn, cắt gọn, rang thức ăn rất nhuần nhuyễn.
Kể từ lần trước lúc anh ở nhà cô trông thấy cô đi làm thức ăn, ngay lập
tức anh muốn nhìn cô bận rộn trong phòng bếp như vậy, anh không thể giải thích nổi vì sao lại nghĩ đến chuyện muốn trãi qua loại cảm giác này,
chính là loại cảm giác khiến anh khao khát, giống như có một tảng băng
đã ở trên người anh rất lâu, đột nhiên có một ngày, lại tan ra bởi nhiệt độ bên ngoài, vì vậy anh hết sức muốn được cảm nhận, muốn đi đến gần
hơn nữa.
Lần thứ ba Trình Vũ Phỉ quay đầu lại thì thấy anh vẫn
còn đang nhìn theo mình, nhất thời có chút không hiểu được, ngay sau đó
liền phát hiện nhưng mà mình đang mặc dạ phục nấu cơm, bộ dáng như vậy
nên rất tức cười, nhưng anh cũng không cười.
"Rất đẹp mắt sao?" Cô cuối cùng không nhịn được đành lên tiếng.
"Cô cảm thấy cô rất đẹp mắt?" Anh mở to mắt chờ đợi.
Ngườii này thật khó coi còn định nhìn như vậy bao lâu nữa, cô âm thầm oán
trách. Sau đó cô lại cảm thấy, anh chắc đã nhìn quen mắt một cô gái xinh đẹp như Hạ Tư Tư, dĩ nhiên cảm thấy vóc dáng của mình không ra sao rồi, nghĩ như vậy thậm chí cô thấy có mấy phần tự ti, vì vậy tạm ngừng động
tác xắc thức ăn, thiếu chút nữa cắt vào ngón tay của mình.
Động
tác cô hạ dao, khiến An Diệc Thành nhanh chóng tiến tới, nắm tay của cô
lên, phát hiện chỉ là bị cắt phạm vào móng ngón tay, lại không chút do
dự bỏ rơi tay của cô xuống. Cô vốn không hề cảm giác mình đau lòng,
nhưng hành động kia của anh, khiến cô sửng sốt hai giây, phản ứng của
anh khiến cô cảm thấy đối với việc tay của mình không bị cắt vào, hình
như anh có vẻ rất thất vọng
Cô nhìn anh chằm chằm.
An Diệc Thành cũng cảm thấy không giải thích được, "Chính mình không cẩn thận thì nhìn tôi cái gì."
"Anh xem ra cũng rất tốt đấy!"
Cô buộc miệng nói ra, giống như lúc cùng Tiết Giai Nhu cãi nhau với đối
phương, người động lòng đổi lại là anh, cô đã cảm thấy có chút kỳ cục,
vì vậy cô tiếp tục cầm món ăn lên tiếp tục cắt, không cho phép mình nhìn anh nữa.
Ngược lại anh hơi sững sờ, hình như không nghĩ đến thế mà cô lại nói như vậy.
Cô xắc thức ăn thì anh đi xem xung quanh, cô rang thức ăn thì anh vẫn còn ở đó đứng xem, khiến cô cảm thấy không thoải mái đủ đường, "Anh đi ra
ngoài đi, anh ở đây tôi cảm giác không được tự nhiên."
"Tôi đối với cô có ảnh hưởng lớn tới bao nhiêu? Không hề làm gì cũng có thể khiến cố cảm thấy không thoải mái."
Cô trầm mặc hai giây, tiếp tục rang thức ăn, không có ý định tranh cãi với anh. Nét mặt của cô nhìn giống như hợp với câu nói: "Tôi nhẫn nhịn",
anh nhìn cảm thấy khá thú vị, đã thế còn cố ý dựa dẫm vào cô, vì vậy
thấy mặt cô hơi ửng đỏ.
"Rất nóng sao? Mặt đỏ rần."
"Rang thức ăn dĩ nhiên nóng." Cô tự nhiên mở miệng, chỉ là tốc độ phản ứng quá nhanh.
Anh đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng cô lại đưa món ăn cô mới vừa xào xong
nhờ anh bưng ra ngoài, anh nhận lấy món ăn, vẫn là đem món ăn bưng đến
phòng ăn để trên bàn ăn.
******************
Sau khi ăn
xong, bọn họ chia ra rửa mặt, An Diệc Thành từ phòng tắm đi ra, nghĩ tới câu Nguyễn Ngộ Minh nói "Trước mặt có hoa, dưới có ánh trăng" , nơi này không có hoa, cũng không có trăng, nhưng cũng có thể làm.
Trình
Vũ Phỉ cũng phát hiện, anh hôm nay có điểm là lạ, bởi vì hôm nay anh đặc biệt dịu dàng, khiến người ta cả người vui vẻ, ấm áp . . . . . Cô mở
dây thắt lưng, cô biết rằng hôm nay tâm tình của anh rất tốt.