Khi Trình Vũ Phỉ tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, cô ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh lại , cảm
giác thật tốt, cũng không cần phải suy nghĩ về mấy chuyện muộn phiền của công việc, chỉ cần muốn ngủ là có thể đi ngủ ngay lập tức, nhớ mới nghĩ đến gần đây cô cảm thấy mình có phần rất tự do, vào lúc này mới thấy
hết sự tốt đẹp của nó, An Diệc Thành đã rời đi, chắc đã đi làm.
Cô vẫn còn ở do dự bây giờ có nên rời giường hay không, thì có điện thoại
của Tiết Giai Nhu gọi tới, ý nghĩ đầu tiên của cô là hiện giờ Tiết Giai
Nhu nhất định là mới rời giường, cho tới bây giờ Tiết Giai Nhu đều là
ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, làm cho người ta không thể không muốn ước ao ghen tị với số mệnh tốt đẹp của Tiết Giai Nhu.
"Trình Vũ Phỉ, bạn thật đúng là không nghe lời tôi, lại đi cùng với An Diệc Thành, tôi nên bái phục bạn có bản lĩnh hay là nên nói trước vì bạn im lặng như
vậy bạn sẽ bị An Diệc Thành chơi đùa đến một mảnh vụn cũng không còn?"
Tiết Giai Nhu thật sự tức giận, đã nói sớm cho Trình Vũ Phỉ rồi, nên tìm một người đàn ông tốt sống qua ngày, những năm trước đây một người đầy
đau khổ cay đắng mang theo Trình Gia Đống, hiện tại Trình Gia Đống đã
trưởng thành, thì nên suy tính chuyện của mình, nhưng cô cũng không làm, giống như có người cầm sợi dây trói lại cô trên người của An Diệc
Thành.
Đột nhiên nghe được Tiết Giai nhu nói như vậy, cô cảm thấy mình tâm bị thứ gì hung hăng đánh vào một cái, Tiết Giai Nhu biết?
"Mình. . . . . ." Cô cảm thấy giải thích của mình, nghe vào giống như là đang
che giấu, nói là vì bảo vệ em trai mình cô bị buộc ở chung một chỗ với
An Diệc Thành? Nói mình hoàn toàn không có lỗi? Chính cô cũng không hoàn toàn tin là vì vậy, tâm tình của cô, chính cô nhất hiểu, mà cô cũng
không muốn để cho Tiết Giai Nhu biết An Diệc Thành đã làm những chuyện
kia, cô thà rằng sẽ để Tiết Giai Nhu nghĩ rằng cô muốn ở cùng với anh. . . . . .
"Được rồi, bạn cũng đừng giải thích." Tiết Giai Nhu có
nghe hay không nghe những lời kia cũng đều như nhau, "Nói đi, bạn rốt
cuộc là muốn thế nào?"
"Không biết, cứ như vậy đi!"
"Cứ
như vậy đi!" Tiết Giai Nhu lặp lại lời của cô..., "Trình Vũ Phỉ, đầu
tiên, bạn rốt cuộc có biết bạn người đàn ông mà bạn đang đối mặt là ai
hay không, là An Diệc Thành, người mà bây giờ Cố Trường Dạ tin tưởng
nhất, cuối cùng thì Cố Trường Dạ cũng biết được thôi. . . . . . Đến lúc đó anh ta sẽ bỏ rơi bạn ngay lập tức, bạn khóc cũng không có cách nào
khóc được."
"Mình hiểu biết rõ người mình phải đối mặt là ai, coi như bạn nói chuyện đó sẽ xảy ra, vậy cứ cho là sẽ xảy ra đi, dù sao
mình cũng không khống chế được."
"Trình Vũ Phỉ, bạn tỉnh táo đi,
bạn bây giờ hai mươi sáu tuổi, không phải mười sáu tuổi, lúc bạn mười
sáu tuổi có thể bất chấp hậu quả cùng một người đàn ông ở chung một chỗ, nhưng bạn hai mươi sáu tuổi, chẳng lẽ còn muốn bắt chính bạn phải đánh
cược với cuộc sống một ván sao?" Tiết Giai Nhu đem mình tóc vân vê xoa
nhẹ lại, hận không thấy được Trình Vũ Phỉ đứng ngay trước mặt, lập tức
sẽ cầm thứ gì đó đập cô ấy, làm sao lại để đầu óc cứng đờ như vậy chứ,
hết lần này tới lần khác thế nào cũng lại là An Diệc Thành không thể
khác sao. . . . . .
"Mình hiểu rõ, cũng biết rất rõ. . . . . ."
Cô ôm điện thoại di động, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, cắn môi, cũng không
nói ra được nữa.
Những lời đó quá mức kiểu cách, kiểu cách tới
mức khiến cô không muốn nói nữa. Đúng vậy , cô yêu người thiếu niên kia, chỉ là chuyện thời còn niên thiếu, nhưng đến khi sau nhiều năm như vậy, cô và anh lại gặp nhau, thậm chí là dùng luôn cách ở chung một chỗ,
loại cảm giác nhiều năm mong mỏi nay đó nay đã trở thành sự thật, khiến
cô không cách nào phủ nhận đành lừa gạt mình, cô thích loại cảm giác
này. . . . . . Cô cảm thấy mình có nguyện ý vì cảm giác như thế bỏ ra
bất cứ giá nào, chỉ cần không làm tổn hại người thân của mình, cô có thể không ngừng cố gắng như thế .
Năm đó phổ biến một thời hiệu cầm
đồ số tám, các bạn học ở đây đều giúp nhau hỏi đối phương, sẵn lòng lấy
cái gì để đổi lấy điều mình mong muốn nhất. . . . . . lúc ấy cô chỉ có
duy nhất ý nghĩ là làm sao cô có thể lấy tất cả mọi thứ trên người mình
để đổi lấy được tình yêu chân thật với An Diệc Thành, cô yêu chính là cố chấp như vậy, cố chấp đến tận xương tủy.
Cô nghĩ mình đàng hoàng sống được, điều kiện quyết định làm việc đó là đừng cho cô cơ hội, đừng để cô nhìn thấy cơ hội khiến cô có thể thực hiện giấc mộng từ thời còn
trẻ kia. Nếu như không có một chút cơ hội, cô sẽ buông tha, đi qua cuộc
sống của mình, nếu như có cơ hội, cho dù là một chút như vậy, cô lập tức muốn tóm chặt lấy. . . . . .
Giọng nói của cô như lộ ra có mấy phần đáng thương, Tiết Giai Nhu nghe, muốn nói rất nhiều nhưng cũng không nói ra được nữa.
Trình Vũ Phỉ vẫn rất hâm mộ Tiết Giai Nhu, vui sướng như vậy cuộc sống rất
thoải mái, không phải ai cũng có thể được như vậy, cần có tính nết của
bản thân, hoàn cảnh gia đình, cha mẹ yêu thương, các phương diện tổng
hợp mới có thể đạt được cuộc sống như thế. Trình Vũ Phỉ tự mình biết, cô không làm được, rất sớm trước kia cũng biết, vì vậy cô thích Tiết Giai
Nhu quả quyết, thích Tiết Giai Nhu vô tình, thậm chí thích Tiết Giai
Nhu lười biếng. . . . . .
Nhưng còn cô thì, vĩnh viễn cũng không thể đi qua một cuộc sống như thế.
Tiết Giai Nhu hơi mím môi, "An Diệc Thành với Hạ Tư Tư. . . . ."
Đều là bạn học thời đại học, khi đó, trong trường học chuyện An Diệc Thành
với Hạ Tư Tư không ít người ở đây đều truyền tai chuyện đó, Tiết Giai
Nhu không tin, Trình Vũ Phỉ lại không biết.
"Bọn họ, cũng không
giống như những gì truyền thông nói tới ." Trải qua bữa tiệc lần này, cô cũng tin tưởng một điểm này, hơn nữa cô bằng lòng tin tưởng là An Diệc
Thành không phải là loại người kia, dù là cô biết rằng đó là khoảng thời gian rất dài, cô muốn nghĩ anh phải đặc biệt hư, như vậy mình mà có thể toàn thân mà lui, nhưng lại, không làm được, vì vậy dứt khoát chịu
đựng.
"Được rồi, tùy bạn." Tiết Giai Nhu cũng không muốn nói khuyên nữa những gì rồi, "Về sau lúc khóc thì đừng tìm mình."
"Ừ, nhất định không làm phiền bạn."
"Bạn. . . . . ." Tiết Giai Nhu nghe hết sức buồn bực.
Trình Vũ Phỉ vẫn đang suy nghĩ, Tiết Giai Nhu làm sao lại biết chuyện này xảy ra, Tiết Giai Nhu không thích xem tạp chí lá cải, bình thường lại rất
không thích đi ra ngoài . . . . . Huống chi bữa tiệc hôm qua, Tiết Giai
Nhu cũng không tham gia.
"Tiết Giai Nhu."
"Hả?"
"Bạn và từ Triệu Luân làm hòa với nhau rồi hả ?"
Không phải chỉ có thê thông qua Từ Triệu Luân mới biết sao ?
"Không có." Tiết Giai Nhu cúp điện thoại ngay lập tức.
Trình Vũ Phỉ nhìn mình điện thoại nở nụ cười, nếu quả thật không có, Tiết
Giai Nhu nhất định sẽ không cúp điện thoại liền như vậy.
*****************************************
An Minh Gia cảm giác mình là càng tới càng thích chú Thất rồi, chú và
những người lớn kia rất khác nhau, chú không coi mình là một đứa trẻ làm cái gì cũng không biết, mà đối xử giống như bạn bè của mình, rất tôn
trọng. Ví dụ như bây giờ, Nguyễn Ngộ Minh lại đến nói với An Minh Gia
thành quả nghiên cứu của mình, hơn nữa Nguyễn Ngộ Minh cũng cảm thấy,
mình và Tiểu Gia rất có duyên, thật có cảm giác hiểu nhau không cần nói
ra.
Tiểu Gia ngồi đàng hoàng, chờ chú Thất tự nói với mình kết
quả nghiên cứu, bé đặc biệt nghĩ chú Thất trực tiếp tự nói với mình, mẹ
của bé là ai, nhưng ba thường nói cho bé biết, làm người phải có được
tính kiên nhẫn, như vậy mới dễ dàng lấy được vật mình muốn hơn.
Nguyễn Ngộ Minh lại lấy quyển vở lúc ra trước anh viết chữ vẽ tranh ra, đưa
tới trước mặt Tiểu Gia, "Chú Thất đi điều tra qua rồi, hơn nữa điều tra
rất rõ ràng kĩ lưỡng, trong quá khứ ba của con chính là học sinh có phẩm chất ưu tú, phần học tập cá nhân rất tốt, thời điểm học đại học trừ
việc làm thêm ra cũng chỉ có làm thêm. . . . . . Chỉ là khi đó cũng là
lúc con nên ra đời, tạm thời bỏ qua không nói. Lúc ba con học cấp ba,
khi đó trong lòng là các bạn học ba con chính là thiên tài, trong lòng
thầy giáo tuyệt đối rất thích những học sinh ưu tú. . . . . . Nhưng quá
ưu tú, lại sớm vô duyên trong tình yêu." Nguyễn Ngộ Minh suy nghĩ một
chút, Tiểu Gia còn nhỏ tuổi, không hiểu lắm, vì vậy tức tốc giải thích
thêm, "Nghĩa là trong quá khứ ba con không có bạn gái, thời đại học
không có bạn gái, lúc học cấp ba vẫn không có bạn gái. . . . . ."
Gương mặt Tiểu Gia cũng bắt đầu mặt ủ mày ê rồi, vậy bé là từ đâu tới? Chẳng
lẽ giống như nòng nọc nhỏ cứ như vậy tìm mẹ? Có thể coi là giơ bảng hiệu đi hỏi ai là mẹ của bé, mẹ của bé chắc có thể cũng quên mất tướng mạo
của bé.
Tiểu Gia còn là nhìn chằm chằm Nguyễn Ngộ Minh, hình như muốn biết những tiến triển khác.
Nguyễn Ngộ Minh lại lấy vở ra vẽ linh tinh , " Ngược lại ở thời điểm học lớp
mười hai ba con có đi dạy thêm cho rất nhiều học sinh, trong đó có bảy
nữ sinh, bốn học sinh trung học, cái này loại bỏ trước, chú khẳng định
đối với nữ sinh nhỏ như vậy ba con không xuống tay. . . . . . Ừ, chỉ còn sót ba học sinh cùng học lớp mười hai, chú đều chia ra điều tra qua
rồi, họ cũng như nguyện thi đậu đại học, hơn nữa theo thời gian đi báo
danh bình thường, cũng không còn cơ hội sinh con. . . . . ."
Tiểu Gia quyệt miệng, "Ba của con sẽ không cùng học sinh của ba sinh ra con!"
"Chú cũng là nghĩ như vậy." Nguyễn Ngộ Minh cất xong vở cùng bút, "Nhưng ba
con vừa không có yêu sớm, sau đó ba của con cũng không xảy ra chút
chuyện gì với nữ học sinh học thêm, vậy thì con từ nơi nào ra ngoài?"
Tiểu Gia cũng suy nghĩ chỗ này, vậy mình từ đâu tới?
Nguyễn Ngộ Minh suy tư hồi lâu, rốt cuộc nghĩ ra kết quả, "Căn cứ vào quan sát của chú . . . . . Con có thể là từ trong kẽ đá chui ra ngoài. . . . .
."
Tiểu Gia nhìn anh, ngay tức khắc con ngươi của bé cũng đều
quên chuyển động, chú Thất nghiên cứu lâu như vậy, lại chứng minh mình
là con cháu đời sau của Tôn Ngộ Không . . . . . .
Nguyễn Ngộ
Minh xoa xoa đầu, Tiểu Gia "Chuyện thật sự có nhiều thử thách, đừng nản chí, chú Thất nhất định sẽ giúp con tìm được mẹ. . . . . ."
Nguyễn Ngộ Minh càng nghĩ càng hưng phấn, quá dễ dàng tìm được cũng không khoa học, chính là muốn tràn đầy loại cảm giác huyền bí này, sau đó vị trinh thám bậc thầy này đi điều tra kết quả. . . . . .
Nguyễn Ngộ Minh đang hưng phấn đến trên mặt cười cũng không che giấu được thì Hạ Tư Tư
từ bên ngoài đi vào, lúc cô đi quay phim ở bên ngoài đã mua khá nhiều đồ chơi cho Tiểu Gia, vừa vặn đúng lúc đưa tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Ngộ Minh ngồi chung một chỗ với Tiểu Gia, theo bản năng liền cau mày, "Tiểu Gia, ba của con đâu?"
"Ba con đi làm rồi." Tiểu Gia đối với hạ cần cù cười cười, "Dì Hạ tới."
Hạ Tư Tư quả thật thích đứa bé này, vì vậy lập tức tự mình lấy ra mấy món
đồ chơi đã mua ra, Tiểu Gia vừa nhìn thấy nhiều món đồ chơi như vậy,
trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng , "Cám ơn dì Hạ."
Nguyễn Ngộ Minh
nhìn thẳng bĩu môi, Hạ Tư tư tâm lý, anh em bọn họ ai mà có thể không
biết mấy chuyện này, năm xưa thật đúng là tưởng rằng Tứ ca cùng cô Hạ
tiểu thư này có cái gì đó không thể nói chuyện tình cảm được,ban đầu bọn họ còn nể mặt vị tiểu thư Hạ này, theo thời gian trôi qua rồi cũng
biết, giữa Tứ ca với Hạ Tư Tư tuyệt đối không có gì tình cảm riêng tư.
Nguyễn Ngộ Minh nhìn động tác của Hạ Tư Tư chỉ cảm thấy buồn cười, coi như cô
ấy lấy lòng Tiểu Gia vậy, ở trong mắt Tứ ca cũng giống vậy, không đùa.
Hạ Tư Tư thấy Tiểu Gia rất ưa thích mình mua món đồ chơi, tâm tình cũng
khá hơn, tính toán đưa Tiểu Gia đi chơi, chỉ là trong phòng nhiều cái
chướng mắt người, vì vậy cũng không chút khách khí, "Tiểu Gia, về sau ít chơi cùng chú Thất của con."
"Tại sao?" Tiểu Gia không hiểu.
"Chú Thất của con rất bận, con chơi với chú nhiều như vậy, sẽ làm trễ nãi
rất nhiều việc của chú." Hạ Tư Tư sờ sờ đầu Tiểu Gia, cũng nhớ những ai
đang nắm quyền "Hoàng Thành" , ở đây vị Nguyễn Ngộ Minh này đứng thứ
hai, Tiểu Gia thông minh đáng yêu như vậy, nhưng lại ở cùng Nguyễn Ngộ
Minh ngốc nghếch kia lâu vậy, ngộ nhỡ ảnh hưởng trí thông minh sẽ không
tốt.
Nguyễn Ngộ Minh cười hì hì, "Chú Thất không có việc gì, tùy
thời điểm có thể đến chơi với Tiểu Gia, ngược lại Hạ tiểu thư đây mới
thật sự là trong lúc cấp bách vẫn bớt chút thời gian đến thăm Tiểu Gia. . . . . . Người khác không biết còn tưởng rằng cô có ý đồ sâu kín nào
đó!"
"Tôi có mưu tính hay không cũng không nhọc công anh để tâm." Hạ Tư Tư liếc Nguyễn Ngộ Minh một cái, tiếp tục chơi cùng Tiểu Gia.
Tiểu Gia không ghét Hạ Tư Tư, vì vậy tiếp tục chơi cùng với Hạ Tư Tư.
Nguyễn Ngộ Minh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bọn họ, nghĩ tới nếu mình tìm
được mẹ cho Tiểu Gia, đến lúc đó Hạ Tư Tư sẽ có thái độ thật là đáng
giá với sự mong đợi của người khác.
Vì chuyện này, anh cũng phải giúp Tiểu Gia tìm được mẹ.