Tiểu Gia lên xe, đầu nhỏ vẫn ngoái lại nhìn hướng Trình Vũ Phỉ, sau đó vẫy
tay một cái, thật lâu mới từ từ ngồi xuống ngay ngắn. Tiểu Gia cúi thấp
đầu, chờ ba dạy dỗ mình, sau đó bé cũng đem mình "hối cãi" tự kiểm điểm
một lần, về sau không thể không xin phép trước mà đã bỏ nhà đi, không
được tùy tiện chạy loạn, bé biết không thấy bé, ba nhất định là đi khắp
nơi tìm mình, cuối cùng cùng gọi điện thoại cho dì Trình hỏi vị trí của
bé. Nhưng mà trên mặt dì Trình đều nở nụ cười, như vậy rõ ràng ba không
tức giận với dì Trình.
Tiểu Gia đợi một lúc lâu, kết quả một chút phản ứng của ba cũng không có, lúc này bé mới lại ngẩng đầu lên, nhìn
An Diệc Thành, "Ba, con xin lỗi."
An Diệc Thành vừa lái xe vừa quét mắt nhìn con trai, lại tiếp tục nhìn về phía trước.
Tiểu Gia bặm môi, "Lần sau nhất định con không loạn chạy."
Ở phía trước đèn xanh đã bật thành đèn đỏ, sau đó xe dừng lại, An Diệc
Thành mới quay đầu nhìn con trai, "Buổi trưa con ăn cái gì?"
Tiểu Gia trợn to hai mắt nhìn cha mình, sau đó mới duỗi ngón tay ra đếm, có
ớt xanh xào thịt hầm, có ớt xanh xắt mỏng, có nấm hương bầm. . . . . .
Tiểu Gia nói chi tiết từng cái xong, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.
"Con rất vui vẻ?" Phía trước đèn xanh bật lên, An Diệc Thành tiếp tục lái xe.
"Dạ." Tiểu Gia gật đầu một cái, "Dì Trình đối xử với con rất tốt."
An Diệc Thành gõ gõ tay lái, khóe miệng có một nét cười, "Cái này con cũng biết?"
"Con có thể cảm nhận được!" Tiểu Gia tự nhiên trả lời.
Có thể cảm nhận, anh nắm tay lái tay, càng ngày càng gấp, cho đến gân xanh nhảy loạn.
Anh nhớ rõ cái ngày kia, anh từ trường học về nhà, còn chưa kịp mở cửa, chỉ nghe thấy âm thanh bên trong truyền ra.
"Đây đều là do con trai của bà làm ra chuyện tốt, muốn phá hủy cả đời con
gái của tôi, tôi nói cho các người biết, nghèo thì nghèo cũng nên có
chút khí phách, muốn với tay cao đến nhà chúng tôi, chỉ là ý nghĩ thôi
cũng đừng nên nghĩ tới, đừng tưởng rằng lừa con gái của tôi là có thể
dựa được vào nhà tôi . . . . ."
" Hôm nay tôi đem thẳng đến chỗ
này, đứa bé này nuôi hay không nuôi tùy cho các người, tôi đã hết lòng
quan tâm giúp đỡ rồi. Ngày sau cũng đừng mang đứa bé này tới uy hiếp con gái tôi, chỉ cần mấy người dám xuất hiện ở trước mặt con gái tôi, tôi
lập tức có biện pháp khiến các người sống không nổi. Từ nay về sau, con
trai bà phải vĩnh viễn không được xuất hiện trong cuộc sống của con gái
tôi, nếu không tôi sẽ kiện con bà tội cưỡng gian. . . . . ."
"Các người nuôi hay không nuôi sống đứa bé này với tôi không chút liên quan, tôi đưa đứa bé, đã coi như là nhân từ lắm rồi, không trách các người
phá hủy đời con gái của tôi, là đã nương tay quá nhiều rồi. . . . . ."
"A, chớ có trưng ra bộ dáng không cam chịu đó, cho rằng tôi sẽ cầm tiền đập vào nhà bà sao? Nghĩ khá lắm. . . . . . Ít ra chủ nhà đánh giá tôi, thì cũng nên nhìn lại mình một chút mình là loại người gì."
. . . . . .
Một chuỗi lời nói kích thích thần kinh An Diệc Thành, khiến cho anh cũng
hoài nghi là mình đi nhầm cửa rồi, nhưng anh lấy ra cái chìa khóa, cửa
đã mở sẵn, anh hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn
thấy mẹ của mình trong đó gần lả đi trên ghế ngồi không một tiếng động
khóc thút thít, hốc mắt đỏ như vậy, khiến hắn trong nháy mắt trừng mắt
về phía người đàn bà vẫn còn đứng đó nói chuyện, hắn biết người đàn bà này, là mẹ của Trình Vũ Phỉ.
"A, cậu về đúng lúc thật tốt quá,
An Diệc Thành, hôm nay tôi đưa đứa bé này tới đây, chỉ là phía nhà tôi
không muốn đứa bé nhỏ như vậy phải mất đi tánh mạng mà thôi, đừng
nghĩ mượn cơ hội này uy hiếp tôi. . . . . ."
" Bà Trần à, nhà tôi nhỏ lắm, chắc không chứa nổi bà."
Bà Trình vẻ mặt trầm xuống, khóe miệng cười suýt nữa bật ra thành tiếng, "A. . . . "
Lúc này, mẹ An Diệc Thành lại đột nhiên đứng lên, bà kéo con trai của mình
qua, gần như là đã dùng hết tất cả sức lực "Tiểu Thành, con nói đi, nói rằng đứa bé này và con không có quan hệ gì, con của mẹ tuyệt đối sẽ
không làm những chuyện như vậy. . . . . ." Mẹ An trừng mắt về phía mẹ
Trình, "Chính con gái bà không biết kiềm chế, ít trút tội lên trên
người con tôi . . . . ."
Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . . An
Diệc Thành chỉ cảm thấy trong đầu có đồ vật gì đó giống như bị nổ tung,
đứa bé, đứa bé của anh?
Anh lùi lại hai bước, thấy được ở một bên để chiếc nôi, nôi rất tinh xảo, để trong căn phòng trần trụi này thật
sự không hợp. Anh gần như lảo đảo đi tới, thấy được đứa bé bình yên nhắm mắt lại ngủ.
Đêm hôm ấy, anh rất tỉnh táo, thậm chí nghĩ tới,
cho dù là như vậy cũng không có quan hệ, lần đầu tiên anh không muốn cân nhắc quá nhiều chuyện thực tế, nhờ vào đứa bé mà có ý định muốn cho cô
gái kia một tương lai.
Nhưng sáng ngày hôm đó, vẫn không thấy cô, anh suy đoán trong lòng của cô, thậm chí vẫn còn hoảng loạn, cho nên
anh đi đến Trình gia, muốn tìm cô, khi đó anh mới phát hiện, thật ra thì chuyện về cô anh biết quá ít như vậy, nhưng không hề gì, anh định dùng
tương lai có thời gian từ từ tìm hiểu rõ ràng nhau.
Đó là một căn nhà rất tinh xảo là biệt thự nhỏ, nếu là lúc trước, anh sẽ cân nhắc
nhiều hơn, thế nhưng sau đêm xảy ra chuyện, anh không có ý định trốn
tránh, anh có thể dùng cả đời sau này vì cô mà tạo ra cuộc sống thoải
mái, anh cũng muốn chịu trách nhiệm với cô. Sau đó anh từng ngày từng
ngày đứng chờ đợi, chỉ là chờ đến khi mẹ Trình mẫu sỉ nhục, anh vẫn
không một lần nhìn thấy mặt cô, ngày đó lại một ngày chờ đợi, đổi lấy
cho anh là sự thất vọng. Thậm chí anh rất hoài nghi, cô là công chúa
trong tòa thành, công chúa yêu một người, công chúa có thể làm việc đó
mà không hề chùn bước, bởi vì cô còn có đường lui, cô còn có tòa thành
bảo vệ cô, còn anh làm việc đó mà không chùn bước, vậy nếu không có
đường lui, thì không có tư cách thay đổi. . . . . .
Cô đến tột cùng là lấy tâm tình gì làm mà làm nên chuyện kia, giống như là một cách kết thúc sao?
Anh cảm giác mình hành động vừa tức cười mà vừa buồn cười.
Có lần Hạ Tư Tư đi tìm anh, cô nguyện ý giúp toàn bộ chi phí đưa anh ra
nước ngoài học, hơn nữa lại cho mẹ anh một cuộc sống an nhàn, thậm chí
vì nghĩ đến lòng tự trọng của anh, Hạ Tư Tư nói số tiền này đều là cho
anh mượn, về sau bất cứ khi nào anh cũng có thể trả lại, hơn nữa vì cảm kích anh nhiều hơn lợi nhuận nên cũng không tính lãi.
Hấp dẫn đến mức nào, khiến người khác động lòng cỡ nào.
Chỉ là suy nghĩ một chút, về sau mẹ anh không cần phải đi ra ngoài đến từng thùng rác đưa tay tùy ý tìm kiếm có thể tìm được đồ bỏ đi, nghĩ đến mẫu thân có thể không cần khổ cực như vậy, nghĩ đến cuộc đời của anh sẽ
không phải căng thẳng không để mình gục ngã, anh đều cảm thấy lời đề
nghị đó của Hạ Tư Tư thật sự là quá tốt đẹp.
Nhưng rồi cuối cùng, anh từ chối, bởi vì anh không muốn phụ lòng cô gái kia.
Anh nghĩ anh muốn gặp cô gái kia trong tương lai.
Vậy mà, anh vẫn không đủ kiên định, anh không đến được tương lai, lúc mẹ
Trình trách cứ anh từng câu, thực lòng bắt đầu hoài nghi mình, anh có
thể thành công ư, cái thế giới này thật sự là không có chia giai cấp hay không?
Còn cô, cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa trong cuộc sống của anh.
Vì vậy, anh cũng không có chờ đợi, ngày qua ngày, anh đi đại học, vẫn như
cũ mỗi đêm đi làm, khiến công việc của mình lu bù lên, nhưng trong lòng
có một ý chí sôi sục hùng dũng kích động, anh nhất định phải thành công.
Anh đang bận rộn vượt qua mỗi một ngày, từ từ quên mất cái tên Trình Vũ Phỉ của cô gái kia . . . . . .
Nhưng bây giờ đột nhiên nói cho anh biết, cô gái kia sinh cho anh một đứa bé, thật là một sự thật buồn cười.
Anh vừa nghĩ đang đưa tay chạm đứa bé kia lại hạ xuống, cũng không dám, đứa bé nhỏ xíu này, lập tức khiến tim của anh mềm ra.
Mẹ An Diệc Thành vẫn còn ở đó nắm tay kéo anh ra, "Nói chuyện với mẹ, nói
rằng mấy lời người phụ nữ này nói là nói bậy, con chưa từng làm chuyện
như vậy, con nói. . . . . ."
Mẹ Trình vốn là cũng có chút hoài
nghi, nhưng thấy biểu hiện này của An Diệc Thành, sự hoài nghi ít ỏi kia lập tức trở nên vô hình, bà nở nụ cười châm chọc, "Đây là chuyện của
các người, tự mình giải quyết đi."
Mẹ Trình xoay người muốn đi,
mẹ An kéo bà lại, không cho rời đi, "Con tôi chắc là sẽ không làm ra
chuyện như vậy, không biết. . . . . ."
Mẹ An nuôi dưỡng An Diệc
Thành nhiều năm như vậy, đây chính niềm kiêu ngạo duy nhất cả đời bà,
cũng là điều có ý nghĩa lớn nhất, bà dạy con trai mình ngoài việc chỉ
biết cố gắng học tập hăng hái vương lên, tuyệt đối không thể nào làm ra
chuyện như vậy.
An Diệc Thành xoay người, nhìn về phía họ, "Mẹ, để cho bà ấy đi đi . . . . ."
Tiếng anh nói rất nhẹ, lại đủ để đả kích tất cả sự tin tưởng mẹ An, vậy là anh thừa nhận?
Mẹ Trình lấy tay phủi phủi chỗ tay mẹ An mới vừa nắm tay kéo lại, giống như nơi đó trở nên rất dơ . . . . . .
Mẹ Trình tự mình đi ra, bà sẽ không để cho con gái của bà ở với một gia
đình như vậy dây dưa không rõ, không chừng mấy năm sau sẽ trở thành nỗi
oán hận, con gái nhỏ đều chưa biết có nên yêu hay không, đợi đến khi
con gái đã trưởng thành rồi sẽ hiểu, bà đã làm tất cả việc này là đúng
đắn đến mức nào, cũng may, vẫn kịp, con gái bà vẫn như cũ có thể có
tương lai tốt đẹp rực rỡ.
Mẹ Trình mới vừa đi, mẹ An mẫu tựa như
hơi sức toàn thân cũng bị hút khô vậy, ngã ngay trên mặt đất. An Diệc
Thành lập tức đỡ mẹ của mình, mẹ An tự mình đẩy ra vẫn nghĩ đến sự kiêu
ngạo của con trai. . . . .
"Anh không phải là con của tôi. . . . . ." Mẹ An nhìn anh chằm chằm, nước mắt rơi đầy mặt.
Anh vẫn tiếp tục chịu tội với mẹ mình, nghe tiếng khóc của mẹ anh phát hiện mình cũng đã chết lặng. Anh phát hiện, anh thậm chí có lúc hận người
tên Trình Vũ Phỉ, anh cũng đã bỏ qua, anh đã ảo tưởng quá nhiều năm, sau này khi mà anh thành danh, thăng chức rất nhanh ra thì sẽ xuất hiện tại trước mặt cô, tại sao cô có thể đột nhiên sinh ngay đứa bé này làm đảo
lộn cuộc đời của anh như vậy?
Mẹ An khóc đủ rồi, đứng lên chuyện
thứ nhất làm là tát anh một bạt tai, lực độ rất lớn, khiến mặt An Diệc
Thành lập tức sưng đỏ lên, đồng thời, mẹ An còn thụt lùi phía sau mấy
bước.
"Quỳ xuống cho tôi." Mẹ An Diệc Thành ra lệnh .
Sau
đó anh lập tức quỳ xuống nơi đó, để mặc mẹ anh cầm cây chổi đánh về phía mình, một cái lại thêm một cái, thế nhưng anh lại cảm giác mình không
cảm thấy đau đớn, chỉ còn lại chết lặng, giống như cái thế giới này và
mình không có bất cứ quan hệ gì.
Cây chổi đánh hỏng rồi, mẹ An
phải đi tìm cây gậy khác, vừa tiếp tục đánh xuống một cái, cây gậy bị
gãy ngang, sau đó đổi sang loại công cụ khác. . . . . .
Anh không biết mình bị đánh bao lâu, nhuộm đỏ máu ở sau lưng, anh giống
như không còn ý thức, anh chỉ có thể nhìn đến mẹ mình nước mắt đầy
trong hốc mắt, dường như rơi vào trong lòng anh, đốt anh đau đến rát
lòng.
Nhưng tư cách kêu đau của anh cũng không có, đây đều là
chuyện anh nên gánh vác, là chính bản thân anh đã phạm sai lầm, nên anh
phải gánh chịu hậu quả.
Sau đó anh nghe tiếng đứa bé đang khóc,
một tiếng lại một tiếng tiếng khóc vang lên, nhưng mẹ anh vẫn còn không
ngừng tay đánh anh.
Anh giống như đang nói chuyện, nhờ mẹ mình đi xem đứa bé một chút, nhưng mẹ anh không nghe thấy. . . . . .
Anh từ dưới đất bò lết lên, đi tới nhìn đứa bé trong nôi, đứa bé đang khóc, khóc rất lớn tiến.
Anh không cảm giác được đau đớn, chỉ là đưa tay đi ôm đứa bé, muốn khiến đứa bé đừng khóc. . . . . .
Mẹ An rất tức giận, bà không muốn trông nom đứa bé này, đứa bé này tồn
tại, sẽ phá hủy cả đời con trai của bà, nếu đối phương có thể vì con gái mình cả đời không cần đứa bé này, bà cũng có thể vì tương lai của con
trai mình, giống như vậy, cũng không cần đứa bé.
Mẹ An Diệc Thành cam đoan với anh, nhất định sẽ vì đứa bé này tìm một nhà khá giả, so
với con gái thì con trai dễ dàng đưa người khác nuôi hơn.
Trong
lúc mẹ An không ngừng nói đến biện pháp giải quyết chuyện này, An Diệc
Thành chỉ trầm mặc, sau đó anh nói cho bà biết, "Con muốn nuôi đứa nhỏ. . . . . ."
Lửa giận của mẹ An khó khăn lắm mới dằn xuống được,
không bao lâu lửa giận lại bị kích thích, bà tát con trai mình một bạt
tay, "Con lấy cái gì mà nuôi?"
"Con muốn nuôi đứa nhỏ, nói thế nào đi nữa con cũng phải nuôi con, trừ khi của con chết thì thôi."
Cuối cùng mẹ An nói đến tiền học phí đại học của An Diệc Thành, An Diệc
Thành trực tiếp nói cho bà biết, nếu như anh về nhà không nhìn thấy Tiểu Gia, như vậy chuyện học đại học anh cũng không cần đọc. . . . . .
Mẹ An giận đến mức toàn thân phát run, nhưng cũng không có cách nào khác. . . . .
Sau đó cuộc sống một nhà bọn họ so với trước kia lại càng thêm túng quẫn,
mỗi một ngày giống như là một sự đau khổ, không thấy được tương lai.
Cho đến lúc mẹ anh rời đi không thể chăm sóc cho Tiểu Gia, cho đến khi Mẹ
An trước khi chết bắt An Diệc Thành thề phải học học xong đại học nhưng
anh lại lựa chọn nghỉ học. . . . . .
Nhưng ít nhất anh làm được một việc, anh đã nuôi Tiểu Gia khôn lớn.