Ở nhà Trình Gia Đống
vẫn rất yên lặng, sự yên tĩnh này khiến Trình Vũ Phỉ có chút lo lắng,
"Em làm sao thế, có phải công việc có vấn đề hay không?"
Trình Gia Đống lắc đầu một cái, "Em không sao, chị đừng lo lắng."
Nói là nói như vậy, nhưng vẻ mặt kia. . . . . . Trình Vũ Phỉ làm sao có thể tin tưởng lời nói của cậu ấy, "Buổi chiều phải trở về công ty, muốn
mang theo những gì, chị đi thu dọn giúp em."
Trình Gia Đống có
chút phiền não nhíu mày,"Trở về cũng không được mấy ngày, mang đi cũng
không có tác dụng." Vẻ mặt cậu ấy đột nhiên khẽ biến hóa,"Chị, trong
thời gian em không có ở đây, có phải chị có chuyện gì giấu em đúng
không?"
Trình Vũ Phỉ tránh đi ánh mắt của em trai mình, "Em dang nói cái gì vậy?"
"Em chỉ cảm thấy chị không phải là người sẽ dễ dàng dẫn người lạ về nhà,
đột nhiên lại mang theo một thằng bé trở về, hơn nữa thằng bé kia lại
rất quen thuộc với chị, mà chị còn biết số điện thoại của ba thằng bé. . . . . . Chị, có phải chị đang qua lại với ba thằng bé hay không ?"
Lúc Trình Vũ Phỉ vừa mới chuẩn bị mở miệng, Trình Gia Đống lại lập tức nói thêm một câu, "Chị, chị không được gạt em."
Miệng cô đang mở ra lập tức vểnh lên, mà Trình Gia Đống từ sự yên lặng của
chị gái mình, cũng biết được đáp án, "Chị, người đó, anh ta đối tốt với
chị sao?"
Cô nhíu chân mày, đối tốt với cô sao? Cô thế nhưng
không cách nào trả lời, thật ra thì ngoại trừ lúc anh tức giận, đối với
cô cũng không đến nỗi nào, dù cho mỗi lần đều sẽ nói vài lời uy hiếp
cô..., nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì thật sự tổn thương đến cô, còn tạo cho em trai cô một cơ hội thực tập rất tốt, vì vậy cô cũng không
biết nên đánh giá rốt cuộc anh có tốt hay không nữa.
"Tại sao hỏi cái này? Chừng nào thì em quay lại công ty?"
Trình Gia Đống đi tới trước mặt cô, "Không muốn trả lời thì thôi, đuổi em tính là chuyện gì đây!"
Trình Vũ Phỉ, ". . . . . ."
*****************************************************
An Diệc Thành mở vài cuộc hội nghị, lúc đi ra xoa trán của mình, Cố Trường Dạ càng ngày càng không thích xuất hiện tại công ty, hiện tại có lời
đồn đãi nói là Cố Trường Dạ hành tung bất định, thật ra thì muốn tìm Cố
Trường Dạ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chính là ở trong nhà. Lần trước lão Bát đến nhà Cố Trường Dạ trở về, mắt trợn tròn, Cố Trường Dạ
lại đang trong nhà xâu trân châu, từ đó lão Bát có danh ngôn, đừng xem
thường loài sinh vật phụ nữ này, họ sẽ biến người đàn ông thành loài
sinh vật mà mình cũng không biết . . . . . .
Trái lại, An Diệc
Thành cảm thấy thương tâm nhất là Cố Trường Dạ tình nguyện ở nhà xâu
trân châu chứ không chịu ngồi ở công ty càng khiến người ta kinh ngạc.
Hiện tại lão Thất từ cái gọi là "Sa mạc Sahara" trở về, vừa trở lại đã đặc
biệt đứng trước mặt An Diệc Thành nịnh nọt, "Anh xem, cũng chỉ có em mới có thể xử lý sự tình thoả đáng như vậy, nếu anh để cho người khác đi,
nhất định không thể làm được nhanh chóng mà hiệu suất lại cao như vậy."
"Đây cũng là lý do anh không nỡ để cậu quay trở lại."
Mặt Nguyễn Ngộ Minh lập tức giống như cà tím, "Chúng ta phải cho người trẻ tuổi cơ hội không phải sao?"
An Diệc Thành cười hừ một tiếng, không nói gì, anh lấy điện thoại di động
ra, phát hiện trên đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cùng là một số điện
thoại lạ, điện thoại di động của anh bình thường chỉ liên lạc với người
quen, mà những người lạ, tất cả đều là anh chủ động liên lạc với đối
phương, vì vậy không có để ý lắm, chỉ là cái số điện thoại lạ này còn
gửi tới một tin nhắn: Rất xin lỗi vì đã quấy rầy anh, tôi là Trình Gia
Đống - em trai Trình Vũ Phỉ, muốn gặp mặt anh một lần. . . . . .
Phần sau của tin nhắn có ghi chú, là chuyện liên quan đến Tiểu Gia.
Trong lúc An Diệc Thành cúi đầu xem tin nhắn thì Nguyễn Ngộ Minh vẫn đang
không ngừng nói chuyện, cậu ta lần này đi vùng khác, mang về rất nhiều
rất nhiều quà tặng cho Tiểu Gia, phải đem quà tặng đến cho Tiểu Gia.
"Vậy cậu đi đi."
Nguyễn Ngộ Minh mở to hai mắt, sao lần này anh Tư dễ nói chuyện vậy.
An Diệc Thành liếc mắt nhìn Nguyễn Ngộ Minh, "Chỉ cần không xuất hiện ở trước mặt của anh, là tốt rồi."
Trái tim đàn ông của Nguyễn Ngộ Minh, bịch bịch bịch vỡ tan dưới đất.
****************************************
An Diệc Thành vẫn gặp mặt Trình Gia Đống, địa điểm là do Trình Gia Đống
lựa chọn, ở một nơi cách "Hoàng Thành" không xa, xem ra Trình Gia Đống
đã chờ ở nơi đó rồi, An Diệc Thành cũng không chủ động nói gì, bởi vì
anh nhìn ra được Trình Gia Đống vẫn rất băn khoăn, tư thế cầm cốc cà
phê đã thay đổi nhiều lần.
Hiện tại, tâm tình Trình Gia Đống có
chút phức tạp, cậu tự nhiên đã điều tra thông tin về An Diệc Thành, cho
dù chỉ là thông tin trên mạng, nhưng cũng có thể biết một sự thật là bây giờ An Diệc Thành rất có thế lực, và cũng rất có địa vị. Mà Trình Gia
Đống vẫn chưa quên được những lời năm đó mẹ cậu nói về An Diệc Thành, mẹ của cậu chắc chắn không ngờ được rằng, nhiều năm về sau, An Diệc Thành
sẽ trở thành một người có địa vị như hôm nay, mà anh ta và chị gái của
cậu lại sẽ trở thành. . . . . .
Loại cảm giác đó, thực sự là rất không dễ chịu.
"An tiên sinh, thật xin lỗi đã làm phiền anh, chỉ là có vài chuyện khiến
tôi rất bối rối. . . . . ." Trình gia Đống thậm chí cảm thấy hơi khẩn
trương, bởi vì người đàn ông ngồi đối diện đang lười biếng liếc nhìn
cậu, loại cảm giác này giống như căn bản anh ta không để cậu vào trong
mắt vậy, "Muốn nhờ An tiên sinh giải đáp nghi hoặc giúp tôi."
An Diệc Thành cười , ngón tay gõ gõ lên bàn, "Dựa vào cái gì?"
"Tôi sẽ kể một câu chuyện cũ cho An tiên sinh coi như là trao đổi."
An Diệc Thành híp híp mắt, "Cậu xác định tôi muốn nghe sao?"
"Tôi khẳng định."
Có một cô gái, cô ấy vẫn thầm mến một chàng trai, cô đã từng theo dõi
chàng trai kia, cũng đã từng vì mẹ của chàng trai kia có thể nhặt được
thêm vài chai nước mà uống nước liên tục, nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ,
bởi vì cô làm vậy chỉ vì chàng trai kia. Ngày qua ngày, một năm rồi lại
một năm, tình yêu say đắm của cô gái với chàng trai không hề suy giảm,
nhưng cô gái vẫn không thổ lộ, mãi cho đến lúc kết thúc kỳ thi tốt
nghiệp trung học, cô gái ở nhà, mà giống như mất hồn, hơn phân nửa thời
gian cô chỉ yên lặng, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Ba mẹ cô gái bảo cô đi du lịch, cô ấy cũng không đi, chỉ muốn ở nhà.
Cô gái ấy không hề đi đâu, việc này mặc dù khiến cha mẹ cô cảm thấy kỳ
quái, nhưng họ cũng không suy nghĩ nhiều. Thời gian sau, cô gái lại càng ngày càng thích mặc váy, và càng không thích ra khỏi phòng, lúc này cô
gái mới khiến cho ba mẹ cô chú ý, họ muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô
không chịu đi, lại rất sợ hãi, kết quả sau một tháng nữa, cô gái béo
lên, cha mẹ cô lại càng bất ngờ.
Rốt cục mẹ cô gái cũng phát hiện ra, là cô gái đã có thai, mẹ của cô ép cô đi bệnh viện, để bỏ đứa bé
kia đi, cô gái không chịu đi, tay bám chặt cửa, một bước không rời. Cô
gái nói cô ấy muốn sinh đứa bé này ra, cô ấy nhất định phải sinh đứa bé
này, mẹ của cô gái cực kỳ tức giận, muốn lén lút đưa cô ấy đi bệnh viện. Sau khi cô gái phát hiện ý định của họ, lao về phía bức tường, cô gái
nói với họ, nếu như cố ép cô phải bỏ đứa bé, trừ phi cô chết.
Cuối cùng ba mẹ của cô gái cũng không dám lại ép buộc cô nữa.
Cô gái ấy không phải là một người ngang bướng, thậm chí cũng không phải là một người cố chấp, cho dù cô rất muốn ăn vải, nhưng vẫn sẽ mua lê, bởi
vì em trai cô thích ăn, đối với yêu cầu của ba mẹ, cô cũng ít khi cãi
lại, nhưng vì đứa bé kia, cô gái vừa kiên trì lại cố chấp, bất kể mẹ cô
gái khuyên cô như thế nào, cô gái đều không chịu bỏ đứa bé kia, giống
như trúng phải lời nguyền vậy.
Những ngày sau đó, bụng cô gái
càng lúc càng lớn, ba mẹ cô gái đã xin cho cô ấy tạm nghỉ học một năm,
đối với bên ngoài thì nói là cô bị bệnh, cần ở nhà tĩnh dưỡng, trong một năm này, nhà cô gái gần như không có một người lạ nào bước vào.
Rất nhanh liền đến ngày sinh, mẹ cô gái không tính đưa cô đi bệnh viện, sợ
rằng người khác sẽ biết chuyện của cô, mà trực tiếp thuê người đỡ đẻ về
nhà, để đỡ đẻ, bởi vì mẹ cô gái nói không thể để lại vết thương trên
bụng. Mẹ cô gái nói, đây cũng là trừng phạt cô ấy, nếu cô đã muốn sinh
đứa bé này ra, như vậy bản thân phải tiếp nhận được hậu quả, hãy thử cảm nhận một chút sinh con đến tột cùng đau đớn như thế nào. . . . . .
Cũng vào một ngày kia, em trai của cô gái đã biết, thì ra những cảnh diễn
người phụ nữ sinh con chiếu trên ti vi đều không phải là giả, cậu ta
nghe được chị gái mình đau đến nỗi gần như không kêu ra tiếng được, đau
như vậy, đau đến nỗi cô gái cho là mình sắp chết rồi, sau đó liền ngất
đi vì quá đau.
Mẹ cô gái vẫn khăng khăng bà làm như vậy là đúng,
con gái bà còn có hôn ước với người ta, nếu như chuyện này truyền ra
ngoài, nhất định không giữu được hôn ước, vì vậy mặc dù phải chịu đau
đớn, nhưng trên bụng sẽ không lưu lại vết thương .
Đứa bé được
sinh ra, nhưng vừa ra đời, mẹ cô gái liền cho người ôm đi luôn, thật may là cô gái đã ngất đi, nếu không có lẽ mẹ cô gái sẽ bịt miệng đứa bé
không cho nó khóc ra tiếng rồi.
Mẹ cô gái ôm đứa bé rời đi, cũng không ai biết bà đem đứa bé đi đâu.
Sau khi cô gái tỉnh lại, mẹ cô gái nói cho cô ấy biết, đứa bé vừa sinh ra
đã không sống được, lúc ở trong bụng đã là cái thai lưu rồi, thậm chí
còn lấy lý do này mà trách cứ cô gái đã tự chủ trương, nên không giữ
được đứa bé, mà chính cô cũng phải chịu đau đớn.
Cô gái không
tin, khóc suốt ngày, nhưng người nhà của cô gái dưới sự khuyên bảo của
mẹ cô, cũng đều nhất trí với cách nói là đứa bé đã chết, dáng vẻ quá mức thê thảm, vì vậy đã tự động xử lý, không để cho cô nhìn thấy, sợ cô bị
đả kích.
Trong một thời gian ngắn, cô gái nhanh chóng trở nên gầy yếu, mẹ cô gái lại nói như vậy rất tốt, mới không làm cho người khác
nghi ngờ. Sau đó, cô gái trở nên rất yên lặng, dường như thật sự tin
tưởng vào số mệnh, cô gái cho là vì chính mình quá cưỡng cầu, nên mới
không giữ được đứa bé kia, đó là nỗi đau của cô, ai cũng không dám nhắc
tới. . . . . .
Trình Gia Đống dường như vẫn nhớ rõ câu nói mẹ cậu nhắc đi nhắc lại bên tai cậu, "Chẳng lẽ con hy vọng một đời này của chị gái con bị hủy sao? Chưa kết hôn đã sinh con, người khác sẽ đối xử với
nó như thế nào, chị gái con phải đối mặt với cuộc sống sau này như thế
nào? Chính nó phạm sai lầm ngu xuẩn này, nhưng mẹ không thể nhìn chị con dại dột phá hủy bản thân, con hãy tin mẹ, mẹ làm tất cả, đều chỉ suy
nghĩ cho chị em các con, mẹ là người cuối cùng trên cái thế giới này sẽ
không hại các con."
Vì vậy từ ngày đó trở đi, Trình Gia Đống cũng cho rằng đứa bé kia đã chết rồi, chị gái của cậu không có đứa bé, tất
cả những chuyện đó cũng chưa từng phát sinh, mà chị gái của cậu cũng
không có vết nhơ nào.
Trình Gia Đống nói xong, nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện, vẻ mặt của cậu hết sức thành khẩn, cậu biết điều
kiện gia đình An Diệc Thành rất kém, nếu như mẹ cậu đem đứa bé đến An
gia, đối với An gia mà nói, không thể nghi ngờ chính là hoạ vô đơn chí.
Cậu hiểu rõ gia cảnh của An Diệc Thành, đó là vì cậu từng đi cùng với
chị gái mình, cậu không hiểu, người chị gái luôn luôn dịu ngoan, làm sao có thể phản nghịch như vậy, làm trái lời nói của ba mẹ như thế.
Chị cậu nói, "Chị chỉ muốn vì mình tranh thủ một lần, đây là cơ hội duy nhất của chị."
Chị rất rõ ràng, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, để chị có mối liên quan với anh ta, sau đó còn lại chỉ là từng mảng ký ức mà thôi.
Trình Gia Đống nói chuyện với chị gái, từ trong miệng chị gái mình mà cậu cũng
dần dần hiểu biết về chàng trai kia, cũng từ trong đó mà cậu biết rõ đến tột cùng chị gái mình đã làm bao nhiêu chuyện vì người mà chị ấy thầm
mến, nếu không làm sao cậu có thể biết được rõ ràng như vậy?
An
Diệc Thành nhắm mắt lại, thì ra là như vậy sao? Anh đã từng hận cô, nếu
như cô không nuôi Tiểu Gia, vì sao lại phải sinh thằng bé ra, rồi sau
khi sinh thằng bé, lại vứt cho anh, khiến cho quỹ đạo của cuộc đời anh
hoàn toàn thay đổi.
Giọng nói Trình Gia Đống có chút nghẹn ngào, "An tiên sinh, đối với câu chuyện cũ này, Anh có vừa lòng không?"
"Cậu hy vọng tôi hài lòng hay không?" An Diệc Thành nở nụ cười, "Cậu nói cho tôi biết những chuyện này, là muốn làm gì?"
"Tiểu Gia. . . . . . Có phải là đứa bé của chị gái tôi không?"
"Không phải là cậu vừa mới nói đó sao, cả nhà cậu đều cho là đứa bé kia đã
chết, mà Tiểu Gia của tôi vẫn còn sống, cậu nghĩ sao?"
"An tiên
sinh." Trình gia Đống đột nhiên kích động, "Cách làm của cha mẹ tôi gây
tổn thương cho anh, thậm chí làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, nhưng
chị gái tôi cũng đã phải chịu đau khổ, thậm chí vì vậy mà có bóng ma
trong lòng. Có lẽ ba mẹ tôi rất có lỗi với anh, nhưng chị gái tôi thì
không . . . . . . Chị ấy yêu anh, yêu hơn mọi thứ, cho nên tôi xin anh,
đừng làm gì tổn thương chị ấy."
An Diệc Thành vẫn ngồi yên, không nói gì.
Trình Gia Đống khổ sở cúi đầu, "An tiên sinh, nếu như anh bất mãn đối với gia đình tôi, muốn làm gì đó để phát tiết, không phải trời cao đã nghiêng
về anh rồi ư, cha tôi thì tự sát, sau đó không lâu mẹ tôi cũng qua đời.
Tôi và chị gái sống nương tựa lẫn nhau, nhiều năm như vậy, cuộc sống của chị ấy cũng không tốt. Bị vị hôn phu vứt bỏ, còn gặp phải những chuyện
đồn đại linh tinh. . . . . . Nếu như thật sự tuổi trẻ chị ấy đã làm sai
điều gì, thì chị ấy cũng đã bị trừng phạt, không phải sao?"
An Diệc Thành siết chặt tay của mình, là như vậy sao, trời cao đã nghiêng về phía anh?
Nhưng những gì anh mất đi thì sao, đấy cũng là một loại trừng phạt sao?
Thật là buồn cười!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khi sáng tác truyện này, tôi không có ý định nói đến những chuyện bi thảm . . . . . .
Nhà báo trẻ: Xin hỏi câu chuyện này, tác giả đã bỏ qua bao nhiêu lần rồi?
Lục Lục: Rất nhiều, cứ xem những truyện tôi viết trước đây là biết. . . . . .
Nhà báo trẻ bấm đầu ngón tay đếm: ”Yêu chỉ là có tiếng không có miếng” “
Yêu như vậy, hận là như thế” “Rất rất yêu anh” “Hôn mien”. . . . . .
Oa, rất nhiều . . . . .
Lục Lục cải chính: Không, còn thiếu một truyện nữa. . . . . .
Nhà báo trẻ trợn mắt: Còn truyện nào nữa?
Lục Lục: “Như anh yêu em”, tôi có thể nói thà rằng tôi sáng tác truyện này, sau khi viết xong lại giữ lại thêm một tháng nữa, thì cái truyện mới
này cũng chưa có viết xong sao?
Nhà báo trẻ phun ra một búng máu: Thì ra tác giả rất ghét truyện này.
Lục Lục: Tôi thích kín đáo, ông chủ thấy tôi chưa viết xong truyện cũng
không để ý tới, nhưng riêng với truyện này lại thường xuyên nhắc đến, bỏ qua một lần lại được nhắc đến một lần. . . . . .
Nhà báo trẻ: Thật vất vả cho cô, khổ sở như vậy, tại sao vẫn tiếp tục viết truyện thế?
Lục Lục nghĩ đi nghĩ lại: Nhớ lại lần đầu tiên tôi viết truyện, có một
người đọc bình luận ở phía cuối truyện rằng tốc độ viết văn của tôi
chẳng ra sao cả, khi đó còn nói rằng không tính toán gì cả, nói là muốn
cập nhật truyện này, nhưng cuối cùng lại không cập nhật. . . . . . Lúc
đó cảm thấy thật hổ thẹn, bởi vì giọng điệu của đối phương rất nghiêm
nghị. . . . . . Sau đó, lại có người hỏi tại sao khóa lại, vì vậy lại
cảm thấy rối rắm vì đủ loại suy nghĩ có muốn viết tiếp hay không.
Nhà báo trẻ: Vậy trước khi quyết định viết câu chuyện này, trong lòng có cảm xúc gì?
Lục Lục: Bạn cùng phòng đang làm đề cương luận văn, nói rằng nghĩ đến vẽ
tranh lại muốn nôn. . . . . . Tôi hồi đó cũng giống cô ấy, nghĩ đến viết lại từ đầu câu chuyện này cũng muốn nôn. . . . . .
Nhà báo trẻ: Cô nói về truyện của mình như vậy, thích hợp không?
Lục Lục: Không biết ổn hay không, tôi chỉ muốn nói lúc sáng sớm khi tôi
đang tập trung viết truyện này, đã tập trung đến mức nội thương. . . . . . Nếu không nôn hết ra, tôi sẽ bị nghẹn mà chết mất. . . . . .
Nhà báo trẻ: . . . . . .
Lục Lục: Không cần cảm động, cho dù bị nội thương tôi cũng sẽ hoàn thành truyện này . . . . . .
Thật sự bị nội thương, ghi chép lại thời gian lúc đó ——ngày 08 tháng 06 năm
2014, rạng sáng 1 giờ 40 phút, không một tiếng động, tôi đang viết câu
chuyện gọi là “ Đẹp nhất chính là yêu em”. . . . . .