Hạ Tư Tư nghe Nguyễn Ngộ Minh nói xong, lại càng không cam tâm, nếu như
Trình Vũ Phỉ thật sự là mẹ của Tiểu Gia, thì cuộc sống của An Diệc Thành chính là bị người phụ nữ kia phá hủy, chẳng lẽ vì Trình Vũ Phỉ là mẹ
của Tiểu Gia, nên An Diệc Thành mới phải chấp nhận người phụ nữ kia, để
từ nay về sau một nhà ba người sống cuộc sống hạnh phúc viên mãn? Vậy
quá khứ phải chịu đau khổ của An Diệc Thành phải tính toán với ai? Cho
dù người phụ nữ kia được An Diệc Thành tha thứ, cô ta cũng phải trả một
cái giá tương ứng mới đúng, mà không phải giống như hiện tại đường hoàng trở thành mẹ của Tiểu Gia như vậy, nhiều năm trước chưa từng phải trả
giá, nhiều năm sau lại trực tiếp tới hưởng thụ thành quả của An Diệc
Thành, chuyện này quá không công bằng.
Sắc mặt của cô không tốt, Nguyễn Ngộ Minh cũng nhìn ra đầu mối,"Cô cũng đừng quá khó chịu."
Nguyễn Ngộ Minh than thở một tiếng, cho dù Tiểu Gia không tìm được mẹ, thì chuyện gì cũng không tới phiên Hạ Tư Tư.
"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi khó chịu? Anh mới khó chịu, cả nhà anh đều khó chịu." Hạ Tư Tư dừng xe lại, "Xuống xe."
Nguyễn Ngộ Minh hậu tri hậu giác phát hiện có lẽ mình giẫm lên mìn rồi, được rồi, xuống xe thì xuống xe.
Hạ Tư Tư chỉ cần vừa nghĩ tới cô thích An Diệc Thành nhiều năm như vậy,
lại bị một cái người phụ nữ chính cô cũng không biết nhanh chân đến
trước, thì một luồng khí tức ở ngực không tiêu đi được. Cô làm nhiều
chuyện vì An Diệc Thành như vậy, tìm việc làm cho mẹ anh, lập học bổng ở trường cho anh, thậm chí bằng lòng đưa anh ra nước ngoài du học cùng,
trong nhiều năm vẫn thủy chung một lòng với anh như vậy, tất nhiên cô
cũng đã từng nghĩ An Diệc Thành có lẽ sẽ yêu người phụ nữ khác, cô có
thể chấp nhận, điều kiện tiên quyết là người phụ nữ đó sẽ khiến cô thấy
tự ti, người phụ nữ đó còn yêu An Diệc Thành hơn cô, nhưng Trình Vũ Phỉ
có thể làm được những điều này sao?
Đừng nói Trình Vũ Phỉ yêu An Diệc Thành nhiều hơn, chỉ bằng việc cô ta
khiến An Diệc Thành chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng đã không xứng đứng
bên cạnh An Diệc Thành rồi. Hạ Tư Tư càng nghĩ càng giận, khó chấp nhận
nhất là An Diệc Thành bỏ học vì phải chăm sóc Tiểu Gia, là vì ngừơi phụ
nữ kia để lại phía sau một cục diện rối rắm, dồn ép An Diệc Thành phải
nghỉ học.
Sự thật này khiến Hạ Tư Tư như nghẹn ở cổ họng.
Hạ Tư Tư lái xe thẳng đến An gia, toàn thân cô đều là bực bội, nhưng
dừng xe lại, đi vào trong sân, thì nhìn thấy An Minh Gia đang đánh cầu
lông cùng Trình Vũ Phỉ, An Diệc Thành đứng một bên nhìn. Hạ Tư Tư nhìn
người đàn ông kia, trên mặt anh có ý cười nhợt nhạt, cười không đủ nồng
cũng không đủ sâu, lại cứ đâm vào mắt của cô.
Chẳng lẽ cũng bởi vì Trình Vũ Phỉ là mẹ của Tiểu Gia, An Diệc Thành liền nguyện ý bao dung tất cả sao?
Nhưng hình ảnh này, lại khiến người ta thấy tốt đẹp như vậy.
Tiểu Gia thấy Hạ Tư Tư đầu tiên, chạy về phía Hạ Tư Tư, "Dì Hạ, dì đã đến rồi."
Dì Hạ đối với cậu rất tốt, hơn nữa mỗi lần tới đều sẽ mua quà tặng, cảm
giác của Tiểu Gia đối với Hạ Tư Tư cũng không tệ. Hạ Tư Tư vươn tay, xoa xoa tóc Tiểu Gia. Tiểu Gia chơi rất vui, hơi thở dốc, sương trắng không ngừng phun ra từ trong miệng.
Hạ Tư Tư vừa nhìn về phía người phụ nữ cách đó không xa, cô thật không
nguyện ý thừa nhận người phụ nữ kia chính là mẹ của Tiểu Gia, mà An Diệc Thành lại còn cùng ngừơi phụ nữ kia sinh ra Tiểu Gia.
Tiểu Gia cũng nhìn thấy ánh mắt Hạ Tư Tư, kéo Hạ Tư Tư đi tới trước mặt Trình Vũ Phỉ.
"Dì Hạ, đây là mẹ của cháu, chính là người mẹ sinh ra cháy, mẹ đẻ của
cháu." Khuôn mặt Tiểu Gia tươi cười, hận không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết, cậu có mẹ, cậu không còn là đứa bé không có mẹ nữa.
Hạ Tư Tư hơi mím môi, "Chào cô."
"Hạ tiểu thư, cô cũng vậy."
Trình Vũ Phỉ có thể cảm thấy Hạ Tư Tư có địch ý với mình, lại chỉ làm như không biết.
Buổi trưa, tất nhiên là Hạ Tư Tư ở lại nơi này ăn cơm. Hạ Tư Tư mua rất
nhiều quà cho Tiểu Gia, Tiểu Gia hết sức vui sướng, Hạ Tư Tư còn rất cẩn thận, mua đồ chơi lại còn đích thân giải thích sử dụng thế nào cho Tiểu Gia, vì vậy Tiểu Gia ở cùng với Hạ Tư Tư vô cùng hòa hợp, mà Hạ Tư Tư
còn đích thân che giấu cho Tiểu Gia, cái món đồ chơi mới mua này phải sử dụng như thế nào, bởi vì thứ này là một tay lái cảm ứng, nhìn liền biết thuộc loại cao cấp.
Hạ Tư Tư chơi với Tiểu Gia cực kỳ vui vẻ, Trình Vũ Phỉ cắn răng đứng ở
một bên, Hạ Tư Tư rất biết nói đùa, có thể nói đầy lý thú về Đại Bài
khứu sự mà Tiểu Gia hơi biết đến, khiến Trình Vũ Phỉ đứng một bên nhìn
mà trong lòng ê ẩm.
An Diệc Thành nhìn một lát, đứng bên cạnh Trình Vũ Phỉ, anh đưa một cốc nước cho Trình Vũ Phỉ, "Tiểu Gia chỉ là một đứa bé."
Vẫn chỉ là đứa bé mà thôi, thích những món đồ chơi này …….. Đồ chơi gì đó, vốn rất hấp dẫn.
Trình Vũ Phỉ nhìn về phía anh, đây là anh đang an ủi cô ư, anh biết ý nghĩ lúc này của cô sao?
An Diệc Thành liếc nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa.
Vai trò của người mẹ, ai cũng không thể thay thế.
Hạ Tư Tư chơi cùng với Tiểu Gia không lúc nào rảnh rỗi, nhưng cũng tìm Trình Vũ Phỉ, "Tôi muốn nói chuyện với cô một chút."
Vì vậy trong một ngày này, Trình Vũ Phỉ chủ động đề nghị muốn về nhà một chuyến, cô phải trở về nói tốt mọi chuyện với Trình Gia Đống, cô đã ở
lại đây vài ngày rồi, nhất định em trai cô ở nhà rất lo lắng, mặc dù cô
đã nói đại khái mọi việc qua điện thoại một lần rồi.
"Vậy xin làm phiền Hạ tiểu thư, cho tôi đi nhờ xe một chuyến." Trình Vũ Phỉ cười cười với Hạ Tư Tư.
Hạ Tư Tư cũng cười, "Không thành vấn đề."
Mà Tiểu Gia thấy Trình Vũ Phỉ phải đi, lập tức liền khó chịu, lôi kéo tay Trình Vũ Phỉ, vẻ mặt hết sức rối rắm.
"Mẹ chỉ về nhà một chuyến, sẽ trở lại."
Lúc này Tiểu Gia mới chịu buông tay.
Hạ Tư Tư nhìn hai mẹ con dường như khó chia lìa này, trong lòng có cảm giác không thoải mái không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Trình Vũ Phỉ mới lên xe của Hạ Tư Tư, Hạ Tư Tư lái xe,
lại nói vẻ mặt không hề tốt hơn, mà thậm chí có chút khó coi, "Trình Vũ
Phỉ, tôi không thích cô chút nào."
Hạ Tư Tư là một người yêu hận rõ ràng,
Trình Vũ Phỉ hơi mím môi, Hạ Tư Tư không thích cô, vốn là chuyện có khả năng.
Hạ Tư Tư giống như tức giận cười ngược lại một cái, "Tôi không biết năm
đó cô dùng phương pháp gì sinh ra Tiểu Gia, nhưng phải nói, cô rất lợi
hại, có thể sinh hạ Tiểu Gia, còn sẽ không làm mọi người phát hiện.
Nhưng hành vi của cô mang đến cho An Diệc Thành cái gì đây, gia cảnh của anh ấy vốn đã không tốt, Tiểu Gia xuất hiện chính là khiến anh ấy họa
vô đơn chí, biết mẹ của anh ấy chết như thế nào sao? Lao động quá mức mà chết, không phải chỉ đi ra ngoài nhặt phế thải lúc trời mưa to gió lớn, mà còn phải chăm sóc Tiểu Gia, vừa hao tâm tổn trí lo học phí của An
Diệc Thành, vừa lúc nào cũng suy tính Tiểu Gia nên uống sữa bột rồi. Mà
An Diệc Thành đâu, đối với anh ấy mà nói, mọi suy nghĩ của anh ấy đều
tập trung cố gắng học tập, thi đậu vào một trường đại học tốt, hoàn
thành tâm nguyện của mẹ anh ấy. Nhưng kết quả của anh ấy là gì nào, anh
ấy nghỉ học. . . . . . Người thân duy nhất của anh ấy chết đi, mà giấc
mộng của anh ấy thì bị bỏ dở, Trình Vũ Phỉ, đây chính là những gì cô
mang đến cho An Diệc Thành."
Trình Vũ Phỉ càng nghe tâm càng lạnh.
Hạ Tưu Tư lại vẫn cứ ra sức nói, "Cô mang cho An Diệc Thành chính là
những thứ kia, cô biết tôi làm tất cả vì anh ấy sao?" Cô nói toàn bộ
những gì cô làm vì An Diệc Thành từng việc từng việc một , sau đó cười,
"Trình Vũ Phỉ, tôi làm nhiều việc vì anh ấy như vậy, nhưng anh ấy vẫn
không quan tâm đến tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, anh ấy sẽ không
tiếp nhận tôi. Tôi không biết năm đó cô và An Diệc Thành xảy ra chuyện
gì, nhưng anh ấy lựa chọn cô, mà cô là mẹ của Tiểu Gia, các ngươi sẽ
sống cuộc sống hạnh phúc của một nhà ba người. Nhưng xin cô hãy, làm tất cả vì An Diệc Thành vượt qua những gì tôi đã làm vì anh ấy. . . . . .
Như vậy tôi mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn, mới có thể cảm thấy tôi
thua có ý nghĩa, dù là ngay từ đầu tôi đã thua rồi."
Trình Vũ Phỉ vốn muốn phản bác gì đó, lại nghe được lời nói sau cùng của Hạ Tư Tư, không nói ra miệng, Hạ Tư Tư yêu An Diệc Thành với thái độ
như vậy sao?
Hạ Tư Tư vừa lái xe, lại vừa náo loạn, "Trình Vũ Phỉ, rốt cuộc là tại
sao, dựa vào cái gì cô lại cùng An Diệc Thành sinh đứa bé. Cô rốt cuộc
dựa vào cái gì? Cô có xinh đẹp như tôi không? Cô có thương anh ấy như
tôi sao? Tại sao cô lại trở thành mẹ của Tiểu Gia, dựa vào cái gì mà sau nhiều năm như vậy cô lại hưởng thụ hết mọi thành quả của An Diệc Thành? Cô khiến cho anh ấy trải qua cuộc sống hèn mọn nhất, thật vất vả bây
giờ anh ấy đã trở nên nổi bật rồi, cô dựa vào cái gì để tới hưởng thụ?
Cô nói đi, cô dựa vào cái gì đến hưởng thụ tất cả những thứ này đây?"
Hạ Tư Tư nói xong lời cuối cùng, mắt cũng đỏ lên.
Trình Vũ Phỉ một đường yên lặng, mãi cho đến lúc xuống xe, bỗng nhiên
Trình Vũ Phỉ nhìn Hạ Tư Tư. Cô và Hạ Tư Tư cũng không quen, cảm giác
quen thuộc duy nhất, có lẽ đến từ những lần Hạ Tư Tư thỉnh thoảng đến
tìm An Diệc Thành lúc học Trung học, hoặc giả ngẫu nhiên các kênh giải
trí ghép đôi Hạ Tư Tư và An Diệc Thành với nhau, cô không biết Hạ Tư Tư, không thể nói cô gái này tốt hay xấu, nhưng Hạ Tư Tư đối với Tiểu Gia
rất tốt, một cô gái đối tốt với trẻ con, có xấu thì cũng không đến mức
quá xấu.
"Vậy còn cô?" Trình Vũ Phỉ nhẹ nhàng mở miệng, "Cô dựa vào cái gì mà lại nói những lời này với tôi?"
Trình Vũ Phỉ không nhìn Hạ Tư Tư lâu, mà vẻ mặt bình tĩnh, "Cám ơn cô đã đưa tôi về."
Ngồi ở trong xe Hạ Tư Tư gắt gao cắn môi, cô muốn nói cái gì, cũng rất
bi ai phát hiện Trình Vũ Phỉ nói không sai, cô lấy thân phận gì nói
những lời đó đối với Trình Vũ Phỉ? Cô có quan hệ gì với An Diệc Thành
sao, cái gì cũng không phải, nhiều nhất miễn cưỡng cũng được cho là bạn
bè, cô có liên hệ thế nào với Tiểu Gia, cũng chỉ là người dì có thể gọi
đầy đường phố.
Hiện tại, Hạ Tư Tư giống như một quả khinh khí cầu được lấp đầy bởi khí
tức giận, bây giờ đột nhiên bị bỏ qua tất cả khí thể, cô không còn gì
cả. Mà Trình Vũ Phỉ, dù sao cũng là mẹ của Tiểu Gia, dù thế nào thì
nhiều năm trước cũng với An Diệc Thành đã từng có một chuyện bí mật
chung thuộc về bọn họ.
Thậm chí Hạ Tư Tư cảm thấy mình thật đáng thương, cô trách Trình Vũ Phỉ
hủy diệt cuộc sống của An Diệc Thành, nhưng một người phụ nữa có được
sức ảnh hưởng như vậy, cũng là một chuyện đáng kiêu ngạo, không giống Hạ Tư Tư cô đây, cả đời này chưa bao giờ ảnh hưởng đến An Diệc Thành được.
*********************************************************
Về đến nhà, tâm tình Trình Vũ Phỉ thật nặng nề, tâm tình Trình Gia Đống
cũng rất trầm trọng, mấy ngày này Trình Gia Đống ở nhà vẫn rất thấp
thỏm, không biết sau khi nói sự thật cho chị, kết quả xem như là tốt hay xấu, nhất là bây giờ thấy dáng vẻ của chị, để cho cậu càng thêm lo âu.
Trình Vũ Phỉ giống như hiểu được em trai cô đang lo âu điều gì, "Đừng lo lắng, chị không sao."
"Anh ta đối với chị. . . . . ."
Trình Gia Đống do dự mở miệng.
Trình Vũ Phỉ nghĩ đến thái độ của An Diệc Thành, thật ra thì cô cũng
không xác định đến tột cùng thái độ của An Diêc Thành là như thế nào,
anh không hề ngăn cô và Tiểu Gia ở chung một chỗ, hình như còn mặc kệ
cho phát triển, nghĩ đến Tiểu Gia chơi đùa ầm ĩ cùng với Hạ Tư Tư thì
ngược lại An Diệc Thành còn an ủi cô, điều này làm cho cô an lòng không
ít, "Anh ấy đối với chị rất tốt."
Cô chưa từng nói chuyện úp mở, rốt cục Trình Gia Đống cũng yên lòng, "Vậy thì tốt."
Trình Vũ Phỉ rất lo lắng em trai ở nhà một mình, huống chi hai ngày nữa
chính là tết âm lịch, đây là cái tết đầu tiên cô biết Tiểu Gia là con
của cô, cô muốn cùng trải qua với Tiểu Gia, khi còn bé cô chỉ hy vọng ở
cùng người nhà trong ngày đó, cô nghĩ nhất định Tiểu Gia cũng đang mong
đợi như vậy. Chỉ là cô lại không yên lòng để Trình Gia Đống ở nhà một
mình, hơn nữa trong nhà còn chưa mua gì cả, dựa vào Trình Gia Đống thì
chắc chắn không thể rồi .
Trình Vũ Phỉ ở lại nhà một đêm, hẹn Tiết Giai Nhu hôm sau gặp mặt.
Ngồi trong quán trà Trình Vũ Phỉ có chút thấp thỏm, đã lâu cô chưa từng
thấp thỏm như thế, nhưng đối mặt Tiết Giai Nhu khi cô có chút bí mật
không có nói cho đối phương biết, chung quy vẫn cảm thấy có cảm giác
phản bội Tiết Giai Nhu, loại cảm giác này thật không dễ chịu, mà hôm nay cô sẽ nói thật mọi chuyện với Tiết Giai Nhu.
Tiết Giai Nhu đến sau khi thấy Trình Vũ Phỉ thì lập tức liền nhíu mày.
Các cô cũng đã rất nhiều ngày chưa gặp nhau rồi, dường như Trình Vũ Phỉ
đang bận bịu việc gì đó, mà bản thân Tiết Giai Nhu cũng có chuyện.
Thần sắc Tiết Giai Nhu rất tốt, đến ngồi đối diện Trình Vũ Phỉ, nhìn
dáng vẻ Trình Vũ Phỉ, cũng rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là gặp nhau đi dạo phố bình thường, mà là Trình Vũ Phỉ có chuyện muốn nói.
"Nói đi, chuyện gì, thời gian của mình nhưng là cực kỳ quý báu." Tiết
Giai Nhu lắc đầu một cái, "Cũng chỉ có cậu có thể hẹn được mình ra ngoài thôi."
Phong cách nói chuyện điển hình của Tiết Giai Nhu, khiến Trình Vũ Phỉ
lập tức thoải mái hơn, tâm tình không hề trầm trọng như vậy nữa, "Cậu. . . . . . Biết An Diệc Thành có một người con trai chứ!"
Tiết Giai Nhu gật đầu một cái, người biết chuyện này không nhiều lắm,
nhưng cũng không ít, chỉ cần để tâm thăm dò một chút, đều rõ ràng chuyện này.
Trình Vũ Phỉ cúi đầu, sau khi thở ra một hơi mới ngẩng đầu nhìn về phía
bạn tốt của mình, "Con trai của An Diệc Thành gọi là An Minh Gia, nhũ
danh Tiểu Gia, hiện tại bảy tuổi, là tớ cùng An Diệc Thành sở sinh."
Cô bình tĩnh nói ra lời nói này, khiến Tiết Giai nhu mở rộng tầm mắt,
ngay cả cái ly bên cạnh cũng bị đổ, "Cái gì. . . . . . Cậu lặp lại lần
nữa."
"Tiểu Gia là tớ cùng An Diệc Thành sinh ra, hiện nay đã bảy tuổi rồi."
Tiết Giai nhu đột nhiên đứng lên, ngay cả quần áo bị nước thấm ướt cũng
không để ý, cô thử tính toán thời gian, sau khi thi tốt nghiệp trung học thì mang thai hay sao? Khi đó cô đang làm gì? Sau khi thi tốt nghiệp
trung học, có một năm cô cũng không liên lạc được với Trình Vũ Phỉ, sau
đó lại liên lạc được, Trình Vũ Phỉ nói là bị ốm, một năm đó cũng chưa
từng liên lạc với ai cả. . . . . .
Tiết Giai Nhu đứng dậy muốn đi, Trình Vũ Phỉ đuổi theo cô, kéo tay Tiết Giai Nhu.
Sắc mặt Tiết Giai Nhu lạnh lùng, "Chuyện lớn như vậy, thế nhưng cậu lại gạt mình."
Trình Vũ Phỉ nhắm mắt, nhưng vẫn không buông tay, đơn giản giải thích
một chút chuyện năm đó, cha mẹ của cô không cho phép cô sinh con, nhưng
cô cố chấp muốn lưu lại đứa bé, sau đó mẹ đưa đứa bé đi, cũng lừa gạt
con cô vừa sinh ra đã chết rồi. . . . . .
Tiết Giai Nhu nghe đến cuối, mới đẩy tay Trình Vũ Phỉ ra, lại ngồi xuống.
Trình Vũ Phỉ thấy sắc mặt Tiết Giai Nhu thay đổi tốt hơn một chút, thì
nói tất cả mọi chuyện cho Tiết Giai nhu, bao gồm cả việc gặp lại An Diệc Thành ở đây.
"Tại sao lúc trước không nói cho tớ?" Tiết Giai Nhu canh cánh trong lòng đối với vấn đề này.
Trình Vũ Phỉ do dự một chút, "Chuyện đứa nhỏ, là vết thương trong lòng
tớ, tớ không muốn nói. . . . . ." Cô nhắm mắt lại, phảng phất có chút
khổ sở, nhưng cũng còn tốt, Tiểu Gia còn sống, đó chính là một điều may
mắn.
Hình như Tiết Giai Nhu vẫn còn muốn trách cứ, nhưng cứ nghĩ tới lúc ấy
Trình Vũ Phỉ tự mình gánh chịu toàn bộ đau đớn, thì cũng không nỡ, dù
cho cô tức giận nhất chính là khi Trình Vũ Phỉ trải qua những ngày khó
khăn nhất kia, cô lại không có bên cạnh cô ấy.
Ngón tay Tiết Giai Nhu gõ lên bàn, "Bây giờ bạn vẫn không xác định được thái độ của An Diệc Thành với bạn sao?"
Trình Vũ Phỉ gật đầu một cái.
Tiết Giai Nhu cũng suy tư một lát, "Trình Vũ Phỉ."
"Hả?"
"Bạn nghĩ nhiều như vậy có ích gì đâu? Cho dù người khác đối xửa với bạn như thế nào, nghĩ về bạn như thế nào, có thể cho rằng chuyện năm đó bạn đối nghịch là sai, cũng đều không có quan hệ, bạn chỉ cần biết đến thái độ của Tiểu Gia và An Diệc Thành là tốt rồi, người khác cũng không thể
giúp bạn sống qua ngày, có thể làm cho bạn sống tốt hay không tốt, chỉ
có . . . . . . Ừ, người nhà của bạn mà thôi."
Trình Vũ Phỉ nhìn Tiết Giai Nhu, yên lặng thật lâu.
Tiết Giai Nhu nắm tay Trình Vũ Phỉ, "Cần gì phải suy nghĩ lung tung đâu, nếu không xác định thì đi hỏi cái người có thể khiến cho bạn yên tâm,
đi tìm An Diệc Thành, anh ta mới là người có thể ổn định tâm trạng của
bạn."
Vốn trong lòng Trình Vũ Phỉ còn đang bối rối toàn bộ đều trấn định lại,
Đúng vậy a, có thể quyết định cuộc sống của cô chỉ có An Diệc Thành mà
thôi.
Cuối cùng Trình Vũ Phỉ cũng nở nụ cười, "Hôm nay tớ nói cho bạn nhiều
chuyện như vậy, bạn thật lời, vẫn nên báo đáp lại chút, tớ sẽ hỏi bạn
một vấn đề. Bạn và Từ Triệu Luân, kết hôn lại rồi hả ?"
Tiết Giai Nhu lập tức bỏ tay Trình Vũ Phỉ ra, nhưng thấy Trình Vũ Phỉ vẫn cười nhìn mình, vẫn là gật đầu một cái.
***************************************************
Tiểu Gia ghé vào trên bàn trong phòng sách nhỏ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
An Diệc Thành đứng ở cạnh cửa, gõ cửa, Tiểu Gia nghe được tiếng vang lập tức quay đầu nhìn sang, nhìn thấy là ba, thế là vẻ mặt lại càng tủi
thân, "Ba, mẹ đi, có thể không trở lại hay không."
An Diệc Thành nhướng chân mày, muốn dạy dỗ Tiểu Gia loại trạng thái này, nhưng nghĩ tới Tiểu Gia mới tìm được mẹ, cuối cùng lại không đành lòng.
"Sẽ không."
"Vậy sao mẹ vẫn chưa trở lại?"
An Diệc Thành cầm điện thoại di động, đi về phía ngoài ban công, nhưng
là tâm tình không được tốt lắm, anh không gọi điện cho người phụ nữa
kia, cô cũng không biết gọi tới, người phụ nữ đáng ghét.
Anh đang chuẩn bị tìm danh bạ liên lạc, vừa ngẩng lên nhìn, liền thấy
bóng dáng quen thuộc kia đang đi tới cửa chính của biệt thự, cuối cùng
trong lòng cũng ổn định lại, quay đầu nhìn Tiểu Gia, "Mẹ con tới."
Tiểu Gia hoan hô một tiếng, cũng chạy đến trên ban công, vung tay nhỏ bé, "Mẹ, mẹ con ở đây, con ở chỗ này. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ
trên ban công lầu hai, lòng của cô đột nhiên ấm áp, một dòng nước ấm
chảy qua ấm áp, thì ra là chính là cảm giác hạnh phúc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: viết về Hạ Tư Tư là vì một tình tiết
phía sau, cho nên không thể giản lược đi được. . . . . . Cái tình tiết
kia là một trong những động lực để tôi viết câu truyện này.