Trình Vũ Phỉ không thấy rõ vẻ mặt An Diệc Thành lắm, lại có thể cảm
thấy, nhất định là anh đang nhìn mình. Đột nhiên cô liền nghĩ đến lời
nói của Tiết Giai Nhu, thái độ của người khác đối với cô là cái gì,
chính cô lại suy đoán như thế nào, toàn bộ những điều này đều không quan trọng, quan trọng là bản thân An Diệc Thành nghĩ như thế nào, anh để cô tới sống cùng Tiểu Gia, để cho cô và Tiểu Gia thoải mái ở cùng nhay,
điều này đã nói rất rõ thái độ của anh, vì sao cô lại hoang mang nữa
chứ?
Cô vừa đi vào cửa chính, Tiểu Gia đã ra đón.
"Mẹ, mẹ, mẹ. . . . . ." Khuôn mặt Tiểu Gia tươi cười tựa như hình ảnh tươi đẹp nhất.
Trình Vũ Phỉ liên tục trả lời ba tiếng, khiến Tiểu Gia cũng có chút
ngượng ngùng cúi đầu, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, "Con chỉ là rất
muốn gọi mẹ."
Mẹ, danh từ tốt đẹp biết bao.
Trình Vũ Phỉ đưa tay trái ra, xoa mặt của Tiểu Gia. Tiểu Gia tò mò nhìn
chằm chằm tay phải đang xách đồ của cô, hình như cảm thấy rất hứng thú.
"Đây là đồ cậu con mua cho con." Trình Vũ Phỉ nghĩ đến Tiểu Gia nhiều
món đồ chơi như vậy, không biết Tiểu Gia có thích hay không.
Tiểu Gia nghiên cứu chữ cậu một chút, "Chính là cái người là em trai của mẹ? A, con gọi là cậu, cậu mua đồ, nhất định con rất thích. . . . . ."
Để bày tỏ sự yêu thích, Tiểu Gia chủ động muốn tự xách túi, sau khi nhận túi đồ, thì lấy ngay món đồ chơi bên trong ra, ngoài đồ chơi ra còn có
một ít đồ ăn vặt, Tiểu Gia không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng là em trai
của mẹ mua, cậu vẫn tỏ ra rất thích .
Trình Vũ Phỉ vẫn nhìn vẻ mặt của con trai, Tiểu Gia nhiều biểu cảm, chỉ
là vui vẻ cũng có thể chia làm rất nhiều loại, điều này làm cho cô cảm
thấy rất thỏa mãn. Hai mẹ con cùng nhau đi vào biệt thự, An Diệc Thành
cũng đã từ lầu hai đi xuống rồi, anh liếc mắt nhìn Trình Vũ Phỉ một cái, lại nhìn sang con trai, khóe miệng khẽ nhếch, con trai đã bị chút ít đồ vật như vậy mua chuộc?
Cuối cùng ánh mắt của An Diệc Thành dừng lại trên người Trình Vũ Phỉ, "Nấu cơm đi."
Trình Vũ Phỉ vẫn còn muốn nói chuyện cùng với Tiểu Gia, bỗng nhiên nghe thấy An Diệc Thành nói, vẻ mặt sững sờ.
An Diệc Thành bất mãn, "Chẳng lẽ em đã ăn rồi?"
Trình Vũ Phỉ hậu tri hậu giác lắc đầu, lúc này mới phát hiện, hai cái
bác gái hôm trước nhìn thấy không có ở đây, hôm nay không có ở đây hay
là mấy ngày nay đều không có ở đây? Vậy hai ba con họ sống thế nào?
Dưới tầm mắt An Diệc Thành, Trình Vũ Phỉ vẫn đi về phía phòng bếp, chỉ
là sau khi vào phòng bếp, cô lại muốn phỉ nhổ bản thân vô cùng, làm gì
nghe lời anh ấy nói như vậy? Cô không phải đang nghe lời anh ấy, chẳng
qua là nấu cơm cho con trai ăn mà thôi, chính là như vậy.
Tiểu Gia nhìn theo bóng lưng của mẹ nheo mắt lại, "Ba, ba đối xử dịu dàng với mẹ một chút."
An Diệc Thành giả vờ không nghe thấy lời của con.
"Ba hung dữ như vậy, ngộ nhỡ hung dữ làm mẹ đi mất thì làm thế nào?"
An Diệc Thành cau mày, liếc nhìn Tiểu Gia, ý bảo cậu muốn chơi thì chơi đi, nói linh tinh ít thôi.
Tiểu Gia lại vừa nghiên cứu đồ chơi của cậu, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hừ, hung dữ khiến mẹ đi mất, lại không chỉ một mình con bị tổn thất, ba
cũng sẽ không có vợ."
An Diệc Thành nhìn con trai mình, muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ biết cười một cái.
Cái gì gọi là cũng sẽ không có vợ. . . . . .
Trẻ con bây giờ thật đúng là. . . . . .
An Diệc Thành đi tới nhà bếp, lúc này Trình Vũ Phỉ đã cho gạo vào nồi
cơm điện rồi, đang thái rau cùng một chút gia vị, An Diệc Thành dựa vào
bên cạnh cửa, nhìn động tác của Trình Vũ Phỉ, động tác của cô ấy không
nhanh không chậm, giống như có một loại tiết tấu thuộc về chính cô, cái
này có cảm giác rất giống tính cách của cô ấy. Trong lúc thái rau, tóc
của cô cứ rơi xuống, cô không ngừng gài tóc mình vào sau tai. Lúc này
anh mới nhớ tới một chuyện, khi học trung học, chủ nhiệm lớp nghiêm lệnh không cho phép học sinh nữ xõa tóc, dù là như vậy, học sinh nữ trong
lớp cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn, chỉ cần không phải giờ học của chủ nhiệm
lớp sẽ xõa ra, giờ học tiếp theo là giờ học của chủ nhiệm lớp, sẽ buộc
tóc vào, hoặc là lợi dụng sau khi gội đầu tóc chưa khô nên phải xõa ra,
mà Trình Vũ Phỉ chính là kiểu người thầy giáo nói không cho phép xõa
tóc, thì tuyệt đối sẽ không xõa tóc.
Qua một lúc lâu, Trình Vũ Phỉ mới nhận thấy được ánh mắt của An Diệc Thành, xoay người nhìn anh một cái.
Sau khi cô xoay đầu lại, lại xoay người nhìn anh, "Muốn tới giúp một tay?"
An Diệc Thành khoanh hai tay trước ngực, "Em cần anh giúp đỡ?"
Thế nào lời nói từ trong miệng anh nói ra ý tứ liền thay đổi, ý anh đây
là cô ngay cả làm cơm cũng làm không xong nên cần nhờ người khác giúp
đỡ?
"Không cần."
An Diệc Thành chau chau mày.
Trình Vũ Phỉ bắt đầu xào rau, kết quả An Diệc Thành vẫn đứng ở đó, cô
cảm thấy mình giống như đang bị giám thị, cả người đều không được tự
nhiên, hơn nữa nhiệt độ phòng bếp quá cao, cô có thể cảm giác được mặt
cô đều hơi đỏ lên rồi.
Đổ rau cô đã xào chín, nhưng khi rang thịt thì dầu bắn tung tóe văng lên làm bỏng tay cô, khiến cô đau đến mức vứt cái xẻng nấu sang một bên. . . . . .
An Diệc Thành cau mày, bước nhanh tới, thấy tay cô không đáng ngại, vì vậy mi tâm giãn ra.
"Tránh ra." Anh nói.
Trình Vũ Phỉ xoa nhẹ vết đỏ dưới tay phải, "Em không sao."
Chuyện như vậy, lúc rang thức ăn rất dễ xảy ra, cô hoàn toàn đã gặp chuyện này rồi.
An Diệc Thành căn bản không để ý tới cô, mà tự bật bếp, tiếp tục xào món ăn vừa rồi cô chuẩn bị xào. Động tác của anh so với cô còn thuần thục
hơn, lại còn nhanh hơn, bộ dáng hết sức nghiêm túc, cơ hồ khiến Trình Vũ Phỉ nhìn đến ngây người. Sau đó khi anh cần nguyên liệu sống tiếp theo
thì Trình Vũ Phỉ tự nhiên đưa tới, phối hợp hết sức ăn ý.
Tiểu Gia chạy từ trong đại sảnh đến cửa phòng bếp, nhìn mẹ, lại nhìn ba, cười đến mức mặt đầy thỏa mãn, khi cảm thấy mỹ mãn rồi lại đi ra, cậu
hít hít cái mũi nhỏ, thức ăn hôm nay đặc biệt thơm.
Trình Vũ Phỉ cảm thấy mình phải nói chút gì đó, vì vậy không chuyện nói nhảm, "Anh học nấu ăn lúc nào?"
"Này cũng cần học sao?"
Sau khi An Diệc Thành trả lời, cũng thấy chán nản, không nên trả lời như vậy, nếu không cô nói tiếp thế nào được?
Anh cau mày, "Có Tiểu Gia thì liền suy nghĩ tự mình làm cơm." Thật ra
đúng là anh không biết cái gì ăn ngon, cái gì không thể ăn, khi đó chỉ
biết cái gì gọi là no hay không no, chỉ cần không phải khó ăn đến người
người oán trách, anh đều có thể nuốt xuống được.
Vừa đề cập tới quá khứ, trong lòng Trình Vũ Phỉ lại nặng nề như vậy.
An Diệc Thành thấy cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, "Bưng thức ăn ra ngoài đi."
Kết quả Trình Vũ Phỉ bưng món ăn ra, đi được vài bước mới nghĩ tới người này sao lại thích phân phó người khác làm việc như vậy, chẳng lẽ bình
thường ở trong công ty dưỡng thành thói quen?
Món ăn đều được bưng hết lên, một nhà ba người cũng ngồi vào bàn ăn.
Tiểu Gia vô cùng nể tình bày tỏ món ăn rất thơm rất thơm, hơn nữa mỗi món ăn đều nếm thử.
"Ba mẹ." Tiểu Gia ngẩng đầu lên, nồng đậm ý cười.
An Diệc Thành cùng Trình Vũ Phỉ đồng thời nhìn Tiểu Gia.
"Hai người có tin hay không, con có thể phân biệt được đâu là món ăn ba
làm, đâu là món ăn mẹ làm." Tiểu Gia nói xong vẻ mặt tự tin.
Trình Vũ Phỉ nhướng mày, cảm thấy rất hứng thú, "Tốt, con đoán xem."
"Đoán đúng rồi, mẹ không có thưởng?" Tiểu Gia cười hơi chút ranh mãnh.
Trình Vũ Phỉ nhìn An Diệc Thành một lát, giống như đang cùng anh thương
lượng, An Diệc Thành tiếp nhận ánh mắt Trình Vũ Phỉ, lại nhìn con trai,
"Con nghĩ muốn cái gì?"
Tiểu Gia mím môi, nhìn lên trần nhà, "Nếu như mà con đoán đúng, như vậy
đợi lát nữa con tách ra hỏi ba mẹ một số vấn đề, ba mẹ phải trả lời
thành thật, nói láo chính là chó con."
An Diệc Thành lắc đầu một cái, Trình Vũ Phỉ lại tự chủ trương đồng ý, cô thích không khí lúc này.
Tiểu Gia bắt đầu làm bộ bê đồ ăn lên , "Món này là mẹ làm, món này cũng
là mẹ làm, món này là ba làm, món này là mẹ làm, món này là ba làm. . . . . ."
Mỗi món ăn Tiểu Gia đều đã đoán đúng, ánh mắt Trình Vũ Phỉ nhìn về phía
con trai đã muốn rất ngạc nhiên, Tiểu Gia lại dương dương đắc ý, chỉ
thiếu chút nữa là nói ra một câu —— hãy gọi con là bạn nhỏ thông minh
không gì sánh được.
"Con đoán đúng rồi, phải không?" Tiểu Gia híp mắt, "Ba mẹ là người lớn phải có chơi có chịu, nếu không làm con chó nhỏ."
An Diệc Thành giật giật khóe miệng, Trình Vũ Phỉ thì bật cười.
Vẫn là Trình Vũ Phỉ an ủi trái tim đang lo sợ bị lừa gạt của con trai trước tiên, "Con muốn hỏi mẹ cái gì?"
Tiểu Gia nhìn mẹ mình trịnh trọng, "Mẹ, mẹ yêu con sao?"
Trình Vũ Phỉ gật đầu rất nhanh.
Tiểu Gia cười cười, "Vậy, mẹ, mẹ yêu ba sao?"
Trình Vũ Phỉ không nghĩ tới Tiểu Gia sẽ hỏi như vậy, sắc mặt có chút xấu hổ, cô muốn nhìn xem giờ phút này vẻ mặt An Diệc Thành sẽ như nào,
nhưng không có quay đầu, một lúc lâu sau nhắm mắt lại, "Yêu."
Tiểu Gia lại nhìn về phía ba mình, "Ba, ba yêu con sao?"
"Yêu." An Diệc Thành biết mình muốn làm cái gì rồi.
"Vậy, ba, ba yêu mẹ sao?"
Tiểu Gia mong đợi nhìn ba, mà tay Trình Vũ Phỉ cứ như vậy run lên một
cái, hình như cô vẫn luôn luôn mong đợi câu trả lời này, cô muốn biết,
ngay cả lùi lại cũng không nghĩ đến.
An Diệc Thành từ từ chuyển sang phía Trình Vũ Phỉ.
Yêu sao? Biết một cô gái hàng ngày vẫn đi theo anh như vậy, ánh mắt của
cô thủy chung đi theo anh, đã thấy cô thu thập hết thảy của anh, mà
những lúc anh rỗi rãi, thế nhưng cũng sẽ nhìn sang phía cô, cô để ý anh
cỡ nào, anh đều biết hết, thậm chí còn sẽ cố ý sáng tạo cơ hội vì cô,
yêu ư, đây coi là yêu ư, mà nếu như đây không coi là yêu, thì cái gì mới gọi là yêu?
Anh gật đầu một cái, "Yêu."
Cơ thể đang căng thẳng cảu Trình Vũ Phỉ rốt cuộc chờ được đến cái chữ kia, hốc mắt hơi đỏ lên.
Tiểu Gia lại đưa ra tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ, "Con cũng yêu hai người,
con yêu ba, con cũng yêu mẹ. Ba yêu con cũng yêu mẹ, mẹ yêu con cũng yêu ba, người một nhà chúng ta là có yêu nhau, sau này sẽ không bao giờ xa
nhau nữa, phải không?"
Tiểu Gia cười thỏa mãn, giống như giờ khắc này chính là thời khắc hạnh phúc nhất.
Nước mắt trong mắt Trình Vũ Phỉ rốt cuộc chảy xuống, An Diệc Thành vươn
tay, ôm cô vào lòng, cô chưa bao giờ có cảm giác mừng rỡ cùng khẩn
trương giống như giờ phút này, giống như cuối cùng cũng nắm được mọi thứ cô mong muốn nhất.
********************************
Buổi tối, Trình Vũ Phỉ dỗ Tiểu Gia ngủ, Tiểu Gia nhất định muốn Trình Vũ Phỉ hát bài hát ru, Trình Vũ Phỉ là một người không có thiên phú ở
phương diện ca hát, cũng chỉ có thể ngâm nga mấy câu hát trong sáng chợt lóe lên tương tự lời bài hát, nhưng Tiểu Gia cũng rất thỏa mãn, thậm
chí còn tán gẫu với Trình Vũ Phỉ về tiết mục giải trí đó, Tiểu Gia cười, người khác mất đi ba, mà cậu mất đi mẹ, nhưng mẹ cậu đã trở về rồi.
Thật vất vả vỗ về Tiểu Gia ngủ, Trình Vũ Phỉ mới cảm thấy thật thỏa mãn, cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Gia, giống như nhìn thế nào cũng vẫn thấy không đủ vậy.
Cô quay đầu lại, thì phát hiện An Diệc Thành đang đứng ở cửa.
Bây giờ cô nhìn thấy anh, vẫn có vài phần mất tự nhiên, làm cho cô đều
rất muốn một lần lại một lần nhắc nhở bản thân, Trình Vũ Phỉ, cô đã hai
mươi sáu tuổi rồi, thế nào vẫn còn cảm xúc như vậy, thế nhưng lại cảm
thấy hiện tại trong lòng cô như trở lại thời điểm mười bảy mười tám tuổi .
Cô kiểm tra lại chăn của Tiểu Gia một chút, kéo lại chăn cho Tiểu Gia,
mới đứng lên, đi về phía An Diệc Thành, cô bước rất nhẹ, đi tới bên cạnh An Diệc Thành cũng không có nhìn anh, chuyện xảy ra trước lúc ăn cơm,
vẫn làm cho cô mơ hồ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Ngón cái và ngón trỏ tay phải của An Diệc Thành không ngừng xoa vào
nhau, động tác nhỏ này để lộ ra anh cũng có vài phần mất tự nhiên, chỉ
là anh không biểu hiện rõ ràng như cô. Anh biết rõ anh phải tìm cách
sống chung cùng cô, cho dù hiện tại anh cũng không biết nên làm như thế
nào, nhưng dù sao cũng phải thử một lần mới được.
Hai người ngay cả con cái cũng có rồi, bên trong lại bỏ qua rất nhiều
thứ, những thứ bị bỏ qua có yêu đương và sống chung với nhau.
Trình Vũ Phỉ đi theo anh, dọc theo đường đi cũng yên lặng không nói, cho đến khi đi tới tầng thượng, chỉ có ba tầng lầu nhìn cũng không được xa, chung quanh cũng không có nhà nhà đốt đèn, chính là cái này cũng không
ảnh hưởng gió lạnh vù vù thổi vào.
An Diệc Thành đứng ở trước lan can, có gió, không có mưa, bầu trời lác
đác mấy vì sao, cái nhiệt độ này, ngay cả sao cũng lộ ra một quầng khí
lạnh nhỏ bé.
"Anh tưởng, em se muốn nói chuyện với anh chứ." An Diệc Thành tựa lan can, một lúc lâu mới mở miệng nói chuyện.
Trình Vũ Phỉ đứng bên cạnh anh, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, giờ
khắc này tâm trạng của cô bình tĩnh một cách kỳ lạ, "Trước đó là nghĩ
như thế nào."
"Nghĩ cái gì?" Anh muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, bất kể nói cái gì,
cũng không nói cảm giác có hay không hứng thú, thậm chí cho dù là vô
nghĩa, anh vẫn muốn nói chuyện với cô nhiều hơn một chút.
Trình Vũ Phỉ khẽ cắn răng, do dự có muốn nói hay không, nhưng nếu như
hai người thật sự muốn mở lòng, vậy sẽ không có điều gì là không thể
nói, nếu cứ luôn lo lắng do dự, nhất định cả hai đều sẽ cảm thấy mệt
chết đi được, "Đang suy nghĩ thái độ của anh."
"Hả?"
"Trước đó anh chẳng những không chịu để em gặp Tiểu Gia, còn nói dối em
về tuổi của Tiểu Gia, thậm chí còn tức giận khi biết Tiểu Gia gặp em.
Nhưng bây giờ, chẳng những để em gặp Tiểu Gia, lại cũng không ngăn cản
mẹ con em làm bất cứ chuyện gì. Em không biết thái độ lúc này của anh,
là đột nhiên cảm thấy Tiểu Gia cần một người mẹ, nhìn ra được Tiểu Gia
cần một người mẹ mà chợt mềm lòng, hay đơn giản là. . . . . ." Cô khẽ
cắn răng, "Hay đơn giản chỉ vì em là mẹ của Tiểu Gia, đơn giản chỉ vì
em."
An Diệc Thành xoay người nhìn cô, "Em về nhà, vì suy nghĩ điều này?"
"Không chỉ thế, còn rất nhiều rất nhiều việc, khiến em rối rắm, đồng thời cũng làm em không xác định được."
An Diệc Thành híp híp mắt, "Nếu như là triều hướng xấu nhất, em sẽ làm như thế nào?"
Triều hướng xấu nhất? Đó chính là anh thật sự cảm thấy dáng vẻ Tiểu Gia
tìm mẹ quá đáng thương, vì vậy để cho mẹ con bọn họ gặp nhau, chỉ như
thế thôi.
Hình như cô thật sự đang tự hỏi, "Vậy em chỉ có thể hết sức cố gắng ở bên Tiểu Gia, khiến Tiểu Gia vui vẻ hết sức có thể."
An Diệc Thành hít sâu một hơi, "Ý của em là, quyền quyết định đều do
anh, nếu như anh bằng lòng tiếp nhận em, thì người một nhà chúng ta có
thể đoàn tụ với nhau. Nếu như mà anh không muốn, vậy em cũng chỉ có thể
cố gắng hết sức đóng vai trò người mẹ thôi."
Trình Vũ Phỉ chu môi, nhưng không nói ra được lời nào.
An Diệc Thành cầm cánh tay của cô, "Nếu như là tình huống xấu nhất đó,
tại sao em lại không thể ra sức cố gắng, ý nghĩ làm mọi việc không chùn
bước giống như thời trung học em đã làm vậy, kiên trì tới cùng? Tại sao
em không làm như vậy?"
Cô nhìn anh sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng trở lại, thời trung học, anh đều biết thời trung học cô đã làm cái gì?
"Kinh ngạc như vậy làm gì?" Hình như anh hơi buồn bực, "Em thật coi anh
là đồ ngốc? Bị người khác chú ý lâu như vậy mà một chút cảm giác cũng
không có? Em cho là có mấy người đàn ông lại không biết chuyện mình đã
làm, chỉ một mình em thì có thể thần không biết quỷ không hay sinh ra
Tiểu Gia? Anh cho là khi đó, anh đã thể hiện ra thái độ của anh rồi."
Khi đó. . . . . . Vào lúc đó anh đã biểu hiện thái độ rồi.
Cô kích động đứng dậy, bỗng chỗ nước mắt lại rơi xuống ào ào.
An Diệc Thành buông cô ra, lúc này cô không hề bình tĩnh như vậy đươc nữa, mà trực tiếp ôm lấy anh.
"Anh muốn em làm thế nào bây giờ? Một mình anh nuôi Tiểu Gia, em chỉ
nghĩ vì như vậy mà làm thay đổi cuộc đời anh, vì như vậy mà anh phải
nghỉ học, còn mẹ của anh nữa. . . . . . Em thật không có cách nào thuyết phục bản thân mình làm những việc này, càng không thể nào tranh giành
Tiểu Gia với anh. Nếu như anh không cần em...em chỉ có thể yên lặng lén
lút nhìn Tiểu Gia, còn có. . . . . . Anh." Đối với những việc trong quá
khứ cô rất áy náy, cô không chăm sóc Tiểu Gia, thậm chí còn cảm thấy áy
náy.
Những điều này, khiến cho cô không cách nào đứng sóng đôi cùng anh, vì
sao trước kia không cho cô gặp con trai, vì sao trước kia lừa dối cô,
tất cả tất cả, tất cả đều chỉ vì cô áy náy.
An Diệc Thành nhắm mắt lại, lấy tay vỗ vỗ phía sau lưng của cô, "Trình
Vũ Phỉ, anh tha thứ cho em, bất kể quá khứ em làm ảnh hưởng tới anh như thế nào, cũng xin em tha thứ cho anh, tất cả những gì trước đây anh đã
làm."
Cô ở trong lòng anh, hai tay gắt gao nắm chặt áo của anh .
Tha thứ sao, cho tới bây giờ cô đều chưa từng trách anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng.