Đẹp Trai Là Số 1

Chương 26: Chương 26: Chương 25




Đoàn người Tô Căng Bắc lái xe đến khách sạn nhưng các cô không ngờ vừa xuống xe đã có một đám người vây tới, xem chừng là đã mai phục chờ đợi, rõ ràng là sớm biết họ sẽ tới đây.

Có phóng viên giơ camera hỏi:

- Căng Bắc, hẳn cô cũng biết tin tức rồi, người đàn ông trong ảnh là ai vậy?

- Cô đến phòng anh ta thật nhiều tiếng đồng hồ là làm gì vậy?

- Nghe nói người đàn ông đó chính là công tử nhà giàu lúc trước cùng cô dạo phố ở Bắc Kinh vung tiền như rác?

- Hai người có phải đang hẹn hò không? Quen nhau thế nào?

- Nghe nói người đàn ông đó rất giàu, hơn nữa đã có bạn gái, cô là kẻ đến sau chiếm lấy có phải không?

…….

Tô Căng Bắc luôn không để ý đến lời của những phóng viên này, mãi đến khi nghe câu “kẻ đến sau chiếm lấy”, cô dừng lại, nhìn về phía phóng viên ăn nói hùng hồn nọ.

- Cô có bằng chứng gì mà nói mấy lời này? Phóng viên các người đều không cần chân tướng à?

Các phóng viên thấy cô chịu lên tiếng thì vẻ mặt kích động:

- Tin đồn nội bộ là như vậy, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao? Căng Bắc, cô có thể nói một chút không?

- Người biết chuyện tiết lộ rằng cô cố ý đi làm quen anh ta, cố ý này là chỉ cách gì vậy?

- Nghe nói bạn gái anh ta vì không chịu nổi sự can thiệp của cô mà phẫn nộ bỏ đi…

Càng nói càng quá đáng, mấy phóng viên này không biết là được tiết lộ cái thứ ngu xuẩn gì, không bằng không cớ, loại lời nói suy đoán này cũng có thể tin?

Hà Địch thấy các phóng viên tấn công quá mạnh, bèn vội ra hiệu cho nhân viên bảo vệ bảo vệ Tô Căng Bắc về trong xe.

- Căng Bắc, Căng Bắc, cô có thể nói một chút không?

Hà Địch:

- Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, xin nhường đường được không?

- Không trả lời vì đây là sự thật sao? Cô đúng là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người đàn ông đó sao?

Sắc mặt Tô Căng Bắc hơi trầm xuống, đột nhiên xoay người, lạnh lùng nói:

- Được, nếu các người muốn biết như vậy, vậy tôi nói cho các người biết, người đó là bạn trai tôi, tôi không phải kẻ thứ ba cũng không tồn tại kẻ thứ ba. Còn nữa, tôi muốn vào phòng anh ấy thì tôi vào, tôi muốn anh ấy mua đồ cho tôi thì anh ấy mua, đủ chưa, các người có thể yên tĩnh không?

Các phóng viên ngẩn người, ngay cả Hà Địch bên cạnh cũng giật mình. Tô Căng Bắc chưa bao giờ trả lời mấy thứ này, trước đây cô cũng từng bị lan truyền mấy scandal khó nghe nhưng cô đều mỉm cười cho qua, vậy mà lần này lại nghiêm túc, còn tức giận thẳng mặt với phóng viên…

Các phóng viên hai mặt nhìn nhau, đúng lúc này, một bình nước khoáng không biết từ đâu đập tới:

- Lừa đảo! Cô rõ ràng là kẻ thứ ba, quyến rũ người có tiền để trèo cao!

Bình nước khoáng đập vô cùng chuẩn, trán Tô Căng Bắc bị đập mạnh, tức thì sưng lên.

- Khốn nạn! Ai vậy?

Hà Địch giận dữ, vội nhét Tô Căng Bắc vào trong xe.

Những người vây tới này không phải toàn bộ đều là phóng viên mà có mấy người kiểu quần chúng, hiện tại ngoại trừ tiếng đèn flash của phóng viên còn có tiếng mắng chửi tức giận của người gây sự.

Trực giác Hà Địch mách bảo không ổn, vội bảo tài xế lái xe.

Chiếc xe gian nan chạy khỏi đoàn người, Hà Địch thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra vết thương cho Tô Căng Bắc:

- Thế nào, có đau không?

- Không sao.

Sắc mặt Tô Căng Bắc lạnh lùng:

- Mấy người này là ai thế, hành trình của chúng ta đều là tới nơi mới quyết định, sao họ biết chúng ta sẽ đến đây?

Hà Địch cau mày:

- Ngoại trừ phóng viên, người khác thoạt nhìn đều là người gây sự, Căng Bắc, lần này chắc là bị ai đó chơi xấu.

Tiểu Oai:

- Nói cách khác, kẻ thứ ba rồi quyến rũ người có tiền trèo cao gì gì đó, hoàn toàn là cố ý bôi nhọ. Còn có người dám đánh nữa, chị Căng Bắc, trước đây chưa bao giờ có chuyện như vậy.

Hà Địch:

- Lần này nhất định phải điều tra rõ ràng!

Tô Căng Bắc xoa trán:

- Bây giờ còn có người theo sao?

- Mục đích của họ đã đạt được, chắc là không theo chúng ta nữa đâu, Căng Bắc, chúng ta đổi khách sạn ở.

- Đợi đã.

Tô Căng Bắc nói:

- Em muốn tìm Chu Thời Uẩn.

- Hả?

Hà Địch không ngờ Tô Căng Bắc đột nhiên có ý nghĩ này:

- Chuyện này không tốt đâu.

- Chị yên tâm, em đến nhà anh ấy, không ai biết đâu.

- Nhà?!

Hà Địch ngẩn người:

- Em biết nhà cậu ấy ở đâu à?

Tô Căng Bắc khựng lại, phải rồi, cô không biết nhà anh ở đâu, nhưng có người chắc chắn biết. Cô cười nhạt, lấy điện thoại di động ra bấm số.

- A lô mẹ, ừm… dạo này khỏe không?

Câu lạc bộ nào đó ở kinh đô.

Cao Tử Đồng ngồi trên sofa xem tin tức mới nhất mà cười đắc ý.

Tô Căng Bắc, cho cô quyến rũ Từ Gia Vỹ, đồ tiện nhân, bôi xấu cô chẳng qua là chuyện nhấc một ngón tay mà thôi. Chậc, sao bị đập có một cái thế nhỉ, mấy người này không biết làm lớn thêm chút à.

- Tử Đồng, Tố Oánh đến rồi.

Bên cạnh có một người nhắc nhở.

Cao Tử Đồng vui vẻ, vội đưa mắt nhìn lại. Lúc này, Thiệu Tố Oánh đang hùng hổ đi về phía cô ta, đương nhiên, cô ta không nhận ra, vẫn bước lên nghênh đón như bình thường:

- Oánh Oánh, cậu đến rồi, xem tin tức chưa, làm không tệ chứ.

- Cao Tử Đồng! Ai bảo cậu làm mấy trò mèo này?

Thiệu Tố Oánh không hề vui vẻ như trong tưởng tượng của cô ta, ngược lại vừa mở miệng là trách cứ.

Cao Tử Đồng ngẩn người:

- Chúng ta trước đó không phải đã nói rồi sao, phải cho Tô Căng Bắc một trận ý.

- Cậu! Vậy cậu cũng không thể làm thế này.

Vẻ mặt Thiệu Tố Oánh gấp gáp:

- Kẻ thứ ba chen vào, người đàn ông bắt cá hai tay vì Tô Căng Bắc gì chứ, cậu bịa mấy thứ này, đến lúc đó người ta ra mặt giải thích chẳng phải là toàn bộ xong hết à.

Cao Tử Đồng xòe tay:

- Oánh Oánh, internet bây giờ muốn tẩy sạch cũng không dễ đâu. Cô ta có thể giải thích nhưng không phải tất cả mọi người sẽ tin, mục đích của mình chính là để cô ta dính tiếng nhơ.

- Nhưng cậu có biết rõ người đàn ông kia là ai chưa mà làm bậy, cậu không sợ chọc phải ai đó à?

Thiệu Tố Oánh đen mặt:

- Cậu cũng nói, Tô Căng Bắc là người rất giỏi quyến rũ đàn ông, lỡ như người đàn ông kia là nhân vật cậu chọc không nổi thì sao?

Cao Tử Đồng cười:

- Mình tưởng cậu lo cái gì, Oánh Oánh, dù mình chọc không nổi, chẳng lẽ cậu chọc không nổi à?

Cao Tử Đồng ân cần nắm cánh tay cô:

- Yên tâm đi, không có gì tụi mình không giải quyết được.

Thiệu Tố Oánh hất tay cô ta ra:

- Nếu lần này thật sự không giải quyết được thì sao?

Cao Tử Đồng:

- Hả?

Thiệu Tố Oánh:

- Tử Đồng, thu tay đi, đừng truyền tiếp nữa.

- Tại sao?

- Mình thế này cũng vì muốn tốt cho cậu.

Mắt Cao Tử Đồng hơi nheo lại:

- Oánh Oánh, như vầy không giống cậu.

Thiệu Tố Oánh không sợ trời không sợ đất, gây chuyện càng không màng đến hậu quả lại bảo cô ta thu tay?

Thiệu Tố Oánh hừ lạnh, không lên tiếng, xoay người rời đi.

- Tử Đồng, hai cậu sao thế, cãi nhau à?

Một người bạn tiến lên hỏi.

Cao Tử Đồng lắc đầu:

- Tin tức đã truyền ra sao có thể nói thu là thu chứ.

Lúc này chuyện Tô Căng Bắc là kẻ thứ ba chiếm đoạt trèo cao sớm đã lên bảng hot search rồi.

- Hả?

- Tiểu Khiết, cậu giúp mình đi điều tra một chút xem người đàn ông lúc trước bị chụp cùng Tô Căng Bắc rốt cuộc là ai.

Đại sảnh khu phòng bệnh, các bệnh nhân ngồi trong sảnh nói chuyện phiếm. Trong sảnh có một cái TV tiện cho mọi người giải trí, trên TV đang phát tin giải trí.

- Chậc chậc, giới showbiz này í mà, đúng là loạn.

- Trước đây tôi còn rất thích Tô Căng Bắc, sao cô ấy lại là loại người này chứ.

- Dung mạo xinh đẹp mà, có vốn liếng để đi quyến rũ đàn ông.

……

- Ê, mọi người có cảm thấy người đàn ông trong hình nhìn hơi quen không?

- Tuy hơi mờ nhưng tôi thấy rất giống bác sĩ Chu của chúng ta.

- Giống thì có giống nhưng không thể nào là bác sĩ Chu, hai người họ không tiếp xúc với nhau thì sao có khả năng…

- Cô nói đúng.

Mắt bệnh nhân nào đó nhạy bén:

- Ôi, bác sĩ Chu, bác sĩ Tiêu, bác sĩ Lâm, sao mọi người đều ở đây thế?

Phía trước đại sảnh, ba bác sĩ đang đứng, tầm mắt họ đều tập trung vào TV.

TV lúc này đang phát cảnh Tô Căng Bắc bị phóng viên ngăn ở cổng khách sạn, cô tức giận nói đó là bạn trai cô, cô không phải kẻ thứ ba… tiếp đó là một bình nước khoáng bay tới đập mạnh vào đầu cô.

Lâm Thanh Duy nuốt nước miếng:

- Sư huynh… nè nè, sư huynh đi đâu đó?!

Chu Thời Uẩn xoay người rời đi, áo blouse trắng phất phơ theo gió, anh đi hơi vội vàng.

Tiêu Viễn Tống kéo Lâm Thanh Duy đang muốn đuổi theo lại:

- Cậu đừng đi.

- Hả? Tại sao?

Tiêu Viễn Tống nhìn bóng lưng Chu Thời Uẩn, đôi mắt sau khung kính hơi lóe lên:

- Tôi nghĩ, chắc là cậu ấy đi tìm Tô Căng Bắc.

Lâm Thanh Duy ngẩn người:

- Tìm Tô Căng Bắc, xem ra hai người họ thật có gì đó rồi… có điều, sư huynh nói ‘hơn hai mươi năm’ rốt cuộc là ý gì?

Tiêu Viễn Tống cười nhạt:

- Ai biết, lần sau cậu tự hỏi là được.

Lâm Thanh Duy bĩu môi:

- Nếu có thể hỏi ra được gì từ miệng sư huynh thì em còn hỏi anh làm gì.

Một bên khác, Chu Thời Uẩn về văn phòng cởi áo blouse, mặc áo khoác của mình vào.

Anh cầm chìa khóa, nhấc chân đi ra ngoài, khi tay đặt trên tay nắm cửa, anh mới chợt sững sờ, mình đang gấp cái gì?

Lúc thấy Tô Căng Bắc không còn nụ cười rực rỡ trước đây, thấy cô lộ vẻ khó xử khi bị phóng viên vây quanh, thấy cô khẽ kêu lên vì bị bình nước đập vào, anh bắt đầu cuống? Tâm trạng của anh từ lúc xem tin tức hình như đã bắt đầu gợn sóng rồi.

Chu Thời Uẩn khẽ cau mày, lúc này từng đợt từng đợt sóng tuôn trào nơi ngực khiến anh rất không thích ứng. Anh muốn mình bình tĩnh lại nhưng hễ nghĩ tới cô gái ấy bị ức hiếp là anh liền cảm thấy vô cùng khó chịu?

Tại sao, Chu Thời Uẩn ngẩn người chốc lát.

Ừ, đúng rồi, đó là người của anh. Là người của anh thì sao có thể bị ức hiếp chứ.

“Reng reng reng…”

Điện thoại di động trong túi chợt reo, Chu Thời Uẩn cầm lên xem, là cuộc gọi của Tô Căng Bắc. Thật trùng hợp, anh cũng đang định gọi hỏi cô ở đâu.

- A lô.

- Chu Thời Uẩn.

- Ừ.

- Anh đang ở đâu?

- Bệnh viện.

- Ừ, vậy chừng nào anh tan làm?

Chu Thời Uẩn:

- Bình thường là năm giờ rưỡi.

- Năm giờ rưỡi à, vậy hôm nay anh có thể về sớm chút không?

Chu Thời Uẩn dừng lại:

- Sao thế?

Tô Căng Bắc cười khẽ, nhưng tiếng cười này hơi bất đắc dĩ:

- Bởi vì bây giờ em đang ở cửa nhà anh, em không có chìa khóa, chỉ có thể đợi anh về.

……

Chu Thời Uẩn cúp điện thoại liền đến ga ra lấy xe, tốc độ lái xe lần này nhanh hơn bình thường rất nhiều. Nửa tiếng sau, anh đến dưới lầu nhà mình, nhanh chóng đậu xe xong, lên thang máy.

Lúc anh ra khỏi thang máy đến hành lang trước nhà, từ xa đã trông thấy bóng dáng yểu điệu kia, cô đứng đó, mảnh mai gầy yếu.

Có lẽ nghe được tiếng bước chân anh, cô từ từ ngước mắt nhìn anh. Trong nháy mắt ấy, con ngươi cô dường như sáng lên. Tiếp đó, cô chu miệng, tủi thân nói:

- Chu Thời Uẩn, anh về rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.