20089350_e589afe69cac5.jpg
01
Kiều Mục biết được chuyện Lộ Vọng Xuyên thầm mến hắn thật ra chỉ là ngoài ý muốn, dù vậy sau khi hắn hỏi thăm những người khác, bọn họ đều là một dạng biểu tình sao mày lại có thể không biết.
Mật mã két sắt là sinh nhật hắn? Rất bình thường, huynh đệ mà.
Photo album trong điện thoại tất cả đều là hình của hắn? Rất bình thường, bạn bè mà.
Mặc kệ chuyện gì cũng gọi hắn một cái? Càng bình thường hơn, đồng bọn đó.
Cho nên Kiều Mục cảm thấy, hắn không biết chuyện này thực không thể trách hắn.
Người nào lại không biết Lộ đại thiếu đổi bạn gái còn nhanh hơn đổi áo, hoàn phì yến sấu (1) cũng chưa từng trùng lặp. Thuận miệng nói mấy câu tình thoại, lời ngon tiếng ngọt càng không cần cho tiền đã nhảy ra ngoài, hắn nghe còn nổi đầy da gà. Một tên đường đường là thẳng nam như thế, làm sao có thể, sao có thể thích hắn chứ?
Kiều Mục ngắm mình trong gương.
Chậc chậc, tuy là rất đẹp trai không sai.
(1) Hoàn phì yến sấu: Hoàng mập Yến ốm (Hoàng là chỉ Dương Ngọc Hoàn đại mỹ nhân thời Đường, Yến là để chỉ Triệu Phi Yến, hai người đều là mỹ nhân nhưng một người mập, một người lại yểu điệu thướt tha, sống trong 2 thời đại có chuẩn mực thẩm mĩ khác nhau^^)
02
Nói đến cuộc gặp mặt của Kiều Mục và Lộ Vọng Xuyên, đó tuyệt đối là nghiệt duyên, nếu là tiểu thuyết, như vậy tiêu đề đại khái là: Điểu ti nghịch tập thông đồng Cao Phú Soái đi đến đỉnh cao nhân sinh! Tuy hướng trọng tâm hình như hơi lệch một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là trọng tâm.
Bạn học Kiều Mục ở năm ba tiểu học, dựa vào việc thuộc lòng toàn tập thám tử Sherlock Holmes cùng bản lĩnh xem thiên tượng thần kỳ, thành công tìm được vở bài tập bị vứt của Lộ Vọng Xuyên, đập tan lời nói dối gian ác “Bài tập của em bị chó tha rồi.” Trong sự khen ngợi của giáo viên cùng với ánh mắt phẫn hận của Lộ đại thiếu, đắc ý tiếp nhận sự sùng bái của một đám bạn nhỏ không có nhiều kinh nghiệm sống.
Tiếp đến là ngày hôm sau bạn học chính trực Kiều Mục bị Lộ đại thiếu vẻ mặt hung ác người đầy vết thương chặn lại trong hẻm.
Ơ, bị gia bạo à.
*
Kết quả là Kiều Mục thắng.
Ánh chiều tà rãi đầy trên đất, ở trong khung cảnh tráng lệ ấy, có hai gã học sinh tiểu học toàn thân bẩn thỉu ngồi ở trên khán đài sân bóng của trường vẻ mặt thâm trầm mà nhìn về phương xa.
Sau khi uống xong chai Wahaha (1) trong tay, Kiều Mục vỗ vỗ mông định rời đi.
Lộ Vọng Xuyên ở phía sau do dự mở miệng: “Này! Mày… Mày… Tên gì?”
Kiều Mục quay đầu có chút ý vị thâm trường nhìn Lộ Vọng Xuyên, để lại một câu mà sau này đã được lưu truyền rộng rãi.
“Tao tên Hồng Lĩnh Cân.(2)”
…
Hắc, bồi thường cho mày một chai Wahaha là đủ rồi ha ha, oắt con còn dám tiếp tục xảo trá với tao sao?
(1) Wahaha: là công ty nước giải khát lớn nhất Trung Quốc
(2) Hồng Lĩnh Cân: Khăn quàng đỏ, giống như là đội thiếu niên tiền phong ấy. Anh công cũng không quên xạo xạo một chút :))))
03
Lục Chí lớp trưởng trường cấp 3 không biết thông qua phương pháp gì mà thăm dò được số điện thoại của hắn, ngữ khí thanh khẩn ở đầu bên kia điện thoại mời hắn tham gia họp lớp. Họp lớp gì đó, không phải là để khoe khoang sao, nghe nói Lục Chí hiện tại sống thật không tệ, đã là phó quản lý của công ty rồi, còn hắn à…
Kiều Mục cúi đầu nhìn cái áo ba lỗ cũ kỷ cùng cái quần cộc, trong lòng lặng lẽ ha ha một tiếng.
Vài ngày sau lúc ở chỗ Lộ Vọng Xuyên cọ ăn, Lộ đại thiếu tựa như lơ đãng nhắc một câu.
“Đi chứ, sao lại không đi, ăn chùa uống chùa mà, tiền sinh hoạt tháng này của tao không đủ, không phải đều đến chỗ này của mày cọ ăn còn uống sao.” Một bộ dạng vô lại dĩ nhiên không lưu tâm.
Lộ Vọng Xuyên há hốc mồm, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó cũng không nói nữa.
*
Ngày họp lớp đó Kiều Mục không lên chiếc Limousine của Lộ Vọng Xuyên, mà cưỡi chiếc xe đạp second- hand của mình.
Hắn cũng là vì suy nghĩ cho bạn học thôi, ngẫm lại thử xem, nếu hắn bước xuống từ chiếc xe có giá trị một trăm vạn, trên người lại mặc bộ quần áo chưa tới 100 đồng, không phải là sẽ tạo thành tổn thương với tâm linh của mọi người hay sao, có tương phản cũng không nên tương phản theo cách ấy.
Tiến vào phòng, phản ứng của mọi người hiển nhiên đã làm Lục Chí sung sướng.
Trong mắt Lục Chí lộ ra vẻ đắc ý, lại còn bộ dạng nhiệt tình gọi: “A Mục à, cậu đã tới, tớ chờ cậu lâu lắm rồi đó.” A Mục (Manuel)? Có Astro Boy (1) đây này.
Kiều Mục cười ha ha nói: “Đã lâu không gặp, lớp trưởng cậu lại mập ra đó.”
Da mặt Lục Chí kéo kéo, sau nửa ngảy không nói được lời nào.
(1) Astro boy: Sau khi mình tìm hiểu, đại khái là A Mục trong tiếng Trung dịch sang tiếng anh thành Manuel, là một tay đô vật nổi tiếng người Mexico, Astro Boy cũng là một tay đô vật nổi tiếng. Truyện này nhìn đơn giản mà chẳng đơn giản ha! *lau mồ hôi*
04
Đó là một thực tế xã hội.
Ví dụ như hiện tại sự chênh lệch giữa hai bên tương đối rõ ràng. Bên cạnh Lục Chí có một vòng người lớn vây quanh, ở bên Kiều Mục lại chỉ có một Lộ Vọng Xuyên.
Đương nhiên, theo lý thuyết bên cạnh vị Cao Phú Soái phong lưu hoa tâm này có lẽ sẽ có không ít người, đáng tiếc đêm nay sát khí của Cao Phú Soái quá nặng, dọa chạy mấy cô em. Vì thể, cái khuôn mặt béo phì của Lục Chí càng thêm bóng loáng mặt mày rạng rỡ.
Kiều Mục ai oán nhìn Lộ Vọng Xuyên, thầm nghĩ sao không đi ra câu tới mấy em đả kích tên mập chết bầm kia một cái, dẹp yên cơn giận của huynh đệ mình.
… Đương nhiên chỉ là chuyện cười thôi, tức giận có gì tốt, trước khi đến hắn không phải cũng nghĩ tới cục diện này sao.
Chỉ là, hơi hơi, có một chút, ngoài ý muốn.
Ví dụ như Lương Giai Ngọc.
Bạn gái cũ của hắn, cũng là bạn gái đầu tiên, rất có thể là bạn gái cuối cùng.
Bất quá lúc này vị bạn gái cũ xinh đẹp như hoa kia giống như chim non nép vào người tựa vào ngực Lục Chí, vẻ mặt thẹn thùng.
… Kiều Mục cân nhắc giữa rượu và bia một chút, vẫn rất tự biết mà chọn bia, sau đó đổ một ít ra ly, uống một hơi cạn sạch.
Hắn xem như biết được vì sao Lục Chí lại biểu hiện khát vọng hắn tham gia như vậy. Phong thủy lưu chuyển, đã từng là người trong suốt đảo mắt trở thành tên giàu có, mà nhân vật phong vân một thời lại biến thành tên điểu ti, hơn nữa hôm nay tên giàu có còn cua được bạn gái cũ Bạch Phú Mỹ của tên điểu ti nữa, sao có thể không vui, không hảo hảo khoe khoang một phen chứ.
Lộ Vọng Xuyên vẻ mặt ngưng trọng theo dõi hắn, hắn buồn thương nhìn lại.
Huynh đệ à, tao đoán trúng kết cục lại không đoán trúng quá trình ah.
05.
Uống nước nhiều quá nên phải đi WC, Kiều Mục nói với Lộ Vọng Xuyên bên cạnh một cái, y hiểu rõ gật đầu, nhưng Kiều Mục lại cảm thấy y hình như đã hiểu lầm cái gì rồi…
Chỉ có thể nói nhà hàng mà Lục Béo chọn cong cong quẹo quẹo quá nhiều, được sự chỉ dẫn của tên nhân viên phục vụ mù đường hắn thật vất vả mới tìm được WC, kết quả vừa nhìn, Kiều Mục tức giận tới méo miệng.
Đang lau dọn ông nội mày ấy!
Kiều Mục tức giận quay đầu chuẩn bị đi, chớt nghe có tiếng người nói chuyện bên trong, giọng nói còn rất quen, chính là Lục Béo.
“Lộ đại thiếu còn thích tên kia sao?”
Cái gì mà thích với không thích? Kiều Mục cau mày, để sát vào.
“Không phải chuyện của mày.” Lời nói khí phách này, ngữ điệu hung tàn này, không phải là tên Lộ Vọng Xuyên kia sao? Sao lại nhấc lên quan hệ với tên Lục Béo kia.
“Rồi rồi, Lộ đại thiếu không cho tôi nói tôi sẽ không nói, tôi chỉ là có chút không nhìn được, tên Kiều Mục kia thuần túy là giả ngu. Hắc hắc, lại nói, tôi xem như là đã giúp đỡ Lộ đại thiếu nha, trong lòng Kiều Mục không chừng vẫn còn vấn vương Giai Ngọc đó.”
Lộ Vọng Xuyên cười lạnh nói: “Lục Chí, đừng có được tiện nghi còn đem ra khoe mẽ, đêm nay mày quả thực là xuân phong đắc ý ha.”
Lục Chí đổ đầy mồ hôi lạnh, đêm nay hắn đích thực là có chút váng đầu rồi, cười làm lành nói: “Là tôi không đúng, Lộ đại thiếu đừng chấp nhặt với tôi.”
Lộ Vọng Xuyên không muốn nói chuyện với hắn nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
*
Đợi hai người đều đi rồi, Kiều Mục mới chậm rãi từ góc tường đi ra.
Bạn tốt thầm mến mình phải làm sao bây giờ? Online khẩn cấp!
06
Kiều Mục nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, dứt khoát ném qua một bên, hắn vốn vô tâm vô phế.
Lộ Vọng Xuyên cũng không chọc thủng, hắn ngu ngốc chọc thủng tầng giấy này làm gì.
Ai, đều là do nhan sắc trời sinh người người đều yêu của hắn, đẹp trai quá cũng phiền ah ╮(╯╰)╭