Đẹp Trai Quá Cũng Phiền

Chương 2: Chương 2




13045504_864304317048579_482794866_n

07

Bất quá hắn cảm thấy kể từ khi biết được bí mật này thì có cái gì đó đã trở nên không giống như trước.

Hắn bắt đầu thường xuyên đánh giá Lộ Vọng Xuyên, loại cảm giác này rất mới lạ.

Hắn biết Lộ Vọng Xuyên rất tuấn tú, nhưng cũng chưa từng có cảm giác rõ ràng như vậy. Trên thực tế, ở trong đầu của hắn, hình tượng của Lộ Vọng Xuyên vẫn là thằng nhóc đáng ghét mặt không biểu tình trừng cặp mắt cá chết, sau đó vù vù vù, thằng nhóc đáng ghét biến thành nam thần anh tuấn sóng mũi cao mắt hoa đào.

… Chênh lệch này cùng không phải chỉ có một chút.

Thí dụ như hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý dáng người vô cùng hoàn mỹ của Lộ Vọng Xuyên, dưới nước da màu mật ong là những cơ bắp mỏng không lộ rõ, thí dụ như hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý dung mạo khá anh tuấn của Lộ Vọng Xuyên, đôi mắt hoa đào phong lưu trêu chọc, sóng mũi thật cao, đôi môi được hình dung là lương bạc, khiến phụ nữ muốn đi cường gian y hoặc là bị cường gian, thí dụ như hắn chưa từng chú ý toàn thân Lộ Vọng Xuyên đều toát ra hormone nồng đậm, hấp dẫn mỗi một giống cái ở bên cạnh y… Có lẽ không chỉ có giống cái.

Kiều Mục cảm thấy mình hình như đã vô tình mở ra một thế giới mới.

08

Tuy Kiều Mục đã cố gắng khiến bản thân cư xử như thường ngày, nhưng Lộ Vọng Xuyên đã chơi từ nhỏ tới lớn với hắn làm sao có thể không phát hiện.

Rốt cuộc có một ngày Lộ Vọng Xuyên chặn Kiều Mục lại.

“Mày gần đây sao vậy?”

Kiều Mục cười ha ha: “Đang viết tới một nút thắt của kịch tình.”

Lộ Vọng Xuyên bán tín bán nghi, nhưng cũng không có chứng cứ hữu lực nào, đành phải thả Kiều Mục chạy.

Nói tới đây thuận tiện giới thiệu sơ về công tác của Kiều đại gia —— không việc làm.

Nhưng mà nếu bắt buộc phải nói, thì có thể là tiểu thuyết gia họa sĩ nhà phê bình điện ảnh giám thưởng gia nhạc sĩ lập trình viên vân vân và vân vân. Đương nhiên, những cái danh hiệu này chi là nói cho dễ nghe thôi, dựa theo cách nói của Kiều Mục, đó đều là kiêm chức, còn chủ nghiệp vẫn là không việc làm.

Kiều Mục thuộc về loại người cái gì cũng biết một chút, nhưng cái gì cũng không tinh thông. Tuy vậy loại người này kỳ thực nhiều lúc khá nổi tiếng, hơn nữa Kiều Mục vừa mở miệng đã có thể từ đen nói thành trắng, một dạng đứng đắn nói hươu nói vượn, lúc ở trường cấp 3 rất được hoan nghênh, thuộc về hàng nhân vật phong vân, Lộ Vọng Xuyên cũng bị hắn áp một đầu.

Bất quá ở cấp ba, hắn cũng không biết điên cái gì, nói mình đã khám phá hồng trần, tính xuất gia. Tuy sau đó đã được Lộ Vọng Xuyên kéo lại, nhưng bắt đầu không có chí tiến thủ, thành tích xuống dốc không phanh. Có không ít thiếu nữ xuân tâm nảy mầm phải lau nước mắt hu hu hu hu hoài niệm người từng là hoàng tử vườn trường.

Lẽ ra Kiều Mục kỳ quặc như vậy, cần phải được cha mẹ quản giáo thật tốt.

Nhưng rất đáng tiếc, cha mẹ Kiều gia đều tuân theo chủ nghĩa để cho con cái tự do phát triển, hoàn toàn không hỏi qua những chuyện thế này.

Nếu được hỏi, Kiều lão gia chỉ biết cầm một tách trà cao thâm bí hiểm nói: “Nó biết rõ mình đang làm gì.”

—— phiên dịch lại là: ông đây chẳng thèm quản thằng ranh con đó.

09

Kiều Mục rất săn sóc chọn một buổi sáng không có người để đi cọ uống.

Chu Hâm mặt không biểu tình chùi lau chai rượu trong tay, Kiều Mục một bản mặt không thể nào thích được đang uống nước trái cây, bình thường hắn cũng không muốn uống rượu, mà nước trái cây ở chỗ Chu Hâm đều là chuẩn bị cho hắn.

Kiều Mục nhấc mắt lên, nhìn Chu Hâm nói: “Tam Kim à… tao có chuyện này muốn hỏi mày…”

Hắn rối rắm, mở miệng nói; “Nếu như bạn tốt của mày là gay…” Bốn chữ làm sao bây giờ còn chưa nói xong, thì khuôn mặt quan tài của Chu Hâm đã cắt đứt hắn.

“Mày rốt cuộc phát hiện Lộ Vọng Xuyên thích mày rồi hả?”

“PHỐC —— “

Mắt Kiều Mục nhìn nước trái cây trên sàn, ngẩng đầu nhìn Chu Hâm.

“…”

Tại sao mày lại biết? !

*

Sau khi chỉ huy Kiều Mục lau sàn xong, Chu Hâm châm điếu thuốc, ở trong bầu không khí lượn lờ khói thuốc đầy tính văn nghệ nói: “Người nào mắt không bị mù cũng nhìn ra được.”

“…”

Kiều Mục suy nghĩ, nói: “Không phải, sao tao lại không phát hiện chứ…”

Hiện tại cũng có thể thấy được, so với chuyện bạn tốt thầm mến, hắn càng để ý hơn là —— vì sao hắn lại không phát hiện. Kiều mục vẫn luôn khá tự tin về khả năng quan sát của mình, hắn ở tiểu học đã có thể thông qua thần thái quần áo của chủ nhiệm lớp mà suy đoán tối hôm qua ông đáp tuyến xe số mấy đi đâu làm gì, sao tới chuyện Lộ Vọng Xuyên thầm mến chính mình cũng không phát hiện được.

10

Lúc Kiều Mục nhận được điện thoại của Lương Giai Ngọc thì có chút ngoài ý muốn.

Bọn họ từng có qua một đoạn thời gian, cuối cùng chia tay trong hòa bình. Lúc trước quả thực là yêu thích, nhưng đã qua lâu như vậy rồi, tình cảm cũng phai nhạt. Lần trước gặp nhau ở cuộc họp lớp thì có chút kinh ngạc, cũng là vì cảm thấy một đóa hoa tươi lại cắm bãi cứt trâu, bất quá hoa tươi cảm thấy cứt trâu có dinh dưỡng, hắn đương nhiên cũng không có lập trường để nói cái gì.

Nơi hẹn là một nhà hàng Tây rất lịch sự tao nhã.

Tuy anh bạn giữ cửa không đến mức đuổi hắn ra, nhưng với bộ dạng này của hắn, lại khiến bao nhiêu người phải ghé mắt. Kiều Mục nền tảng tốt, sửa soạn sửa soạn một chút liền thành một đại soái ca, nhưng hắn lại lười làm, cả ngày đều là một bộ dạng lôi thôi.

Ánh mắt Lương Giai Ngọc có chút phức tạp nhìn người đàn ông trước mắt mình.

Đều nói tình yêu trong thời kỳ trưởng thành là thuần túy nhất, cô đã từng rất thích Kiều Mục. Hai người họ, một là hoàng tử trường học một là hoa khôi giảng đường, lúc ấy hoàn toàn là Kim Đồng Ngọc Nữ, là niềm ao ước của nhiều người, đáng tiếc về sau lại không được nữa. Sau đó ở cùng với Lục Chí, Lục Chí rất tốt với cô, nhưng ngẫu nhiên cô vẫn sẽ nhớ tới Kiều Mục, có lẽ sự tồn tại của Kiều Mục đối với cô như là đóa hoa hồng đỏ dưới ánh trăng sáng.

Kiều Mục cũng đang đánh giá người phụ nữ trước mắt này, mặt mày tinh xảo, không còn thấy sự ngây ngô của ngày đó, qua năm tháng càng tăng thêm vẻ dịu dàng mỹ lệ.

“Sau khi tốt nghiệp trung học đã không có liên hệ nữa rồi, anh… có khỏe không?” Lương Giai Ngọc mở miệng hỏi, trong lời nói lại có chút ít lạnh nhạt.

Kiều Mục ngả người ra sau, tựa ở trên ghế sa lon, cười nói: “Em thấy tôi như vầy, xem có tốt không?”

Lương Giai Ngọc nhìn một thân hàng vỉa hè của hắn, phì cười, nói: “Anh ra thế này không phải là anh tự tìm sao.”

Hai mắt Kiều Mục đều cong lên, “Ầy Đừng nói thế chứ ”

Chỉ mới hai ba câu, cảm giác xa cách trước kia liền biến mất.

Mà đối với Lương Giai Ngọc, những suy nghĩ u sầu nhàn nhạt lúc trước cũng như có như không tiêu tán đi.

*

“A Xuyên, anh đang nhìn gì vậy ” Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đang làm nũng với người đàn ông bên cạnh mình.

Người đàn ông bộ dáng tuấn mỹ thu hồi tầm mắt lại, trong mắt không lộ ra cảm xúc gì, thuận miệng nói: “Không nhìn gì cả, anh chỉ đang nghĩ phải tặng quà gì cho em mới tốt đây.”

Người phụ nữ lập tức nở nụ cười, “A Xuyên, người ta muốn sợi dây chuyền nhìn thấy hôm trước ấy ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.