Đẹp Trai Quá Cũng Phiền

Chương 6: Chương 6




13293008_878958592249818_1225496338_n.jpg

Phiên ngoại

Làm thế nào để thầm mến bạn tốt của mình.

Kiều Mục là một người rất kỳ quái.

Về điểm này thì mỗi một người đã từng gặp qua hắn đều nhận xét như vậy.

Hắn có thể dùng cả một buổi chiều để quan sát con kiến dọn nhà cũng không muốn dùng 10 phút để đi làm bài tập, hắn tình nguyện viết luận văn 5000 chữ cũng không muốn viết một bài văn 500 chữ. Nhìn qua, hắn có vẻ chưa từng chăm chú nghe giảng, nhưng chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trở thành người đứng hạng nhất trong lớp.

Cho dù không cùng một lớp với Kiều Mục, đối với người này Lộ Vọng Xuyên cũng đã từng nghe qua.

Nhưng cậu thật không ngờ lần gặp nhau đầu tiên của bọn họ sẽ diễn ra như vậy.

Với tư cách là một thành viên của đại gia tộc, trong nhà có chút lộn xộn là chuyện rất bình thường. Mà tác dụng phụ sau trận cãi nhau lần đó của ba mẹ chính là cậu không có hoàn thành bài tập của mình.

Thường ngày biểu hiện của cậu đều rất tốt, cho nên chỉ cần tùy ý bịa đại một chuyện với thầy giáo, hiển nhiên thầy sẽ không hoài nghi.

Vốn chuyện đã có thể giải quyết hoàn mỹ như thế, nhưng tên khốn này lại cố ý nhảy ra, vạch trần cậu.

Kết quả về nhà đương nhiên là bị một trận đòn.

Tuy đến nay mỗi khi cậu nhớ lại vẫn còn nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng bởi vì chuyện này mới làm cho bọn hắn gặp nhau.

Khác với mấy người giàu hay học ở trong các trường học quý tộc trong các phim truyền hình và điện ảnh tiểu thuyết, Lộ Vọng Xuyên vẫn luôn thành thành thật thật học trường công, cũng bởi vì nguyên nhân này, cậu và Kiều Mục đã học cùng trường tiểu học cũng trường cấp hai cùng trường cấp 3.

Kiều Mục là người rất quái lạ, đối với điểm này cậu chưa từng để ý chút nào, cũng không để ý tới nghị luận của người bên ngoài, vẫn làm theo ý mình như trước.

Thẳng đến cấp hai khi Kiều Mục đột nhiên cảm thấy hứng thú với tâm lý của loài người.

Kiều Mục từ bộ dạng lôi thôi lếch thếch trở nên sạch sẽ gọn gàng, từ cử chỉ kỳ quái trở nên phong độ nhẹ nhàng. Hắn vốn là người cực kỳ thông minh, ăn nói khéo léo, lúc hơi thể hiện một vài khuynh hướng, tất cả mọi người đương nhiên đều rơi vào trong lưới

Tiếng tăm của hắn lan truyền rất lớn, ngay cả bạn học cùng lớp cũng không thấy cải biến của hắn có gì không ổn, trái lại lại tự hỏi mình trước kia rốt cuộc là bị làm sao vậy mới có thể không thích Kiều Mục.

Kiều Mục thành tích ưu tú, gia thế không tệ, dung mạo tuấn lãng, cộng thêm tính tình tốt, nhân khí càng ngày càng cao, thậm chí được một ít người hiểu chuyện nâng lên thành hoàng tử vườn trường.

Thấy bạn tốt “cải tà quy chính”, Lộ Vọng Xuyên hẳn là phải vui vẻ mới đúng, nhưng lại cảm thấy có chút khó chịu.

Chắc là vì bạn bè của Kiều Mục không chỉ có mình cậu nữa nên mới khó chịu, có lẽ trong đó còn có chút đố kị. Lộ Vọng Xuyên đã phân tích tâm lý của mìh như vậy. Sau đó bị chọc cười vì suy nghĩ như trẻ con của mình.

Nhưng rất nhanh cậu lại phát hiện, có lẽ chuyện cũng không phải đơn giản như vậy.

Kiều Mục có bạn gái.

Hoa khôi giảng đường Lương Giai Ngọc, dịu dàng săn sóc, ngọt ngào đáng yêu.

Lộ Vọng Xuyên phát hiện mình càng thêm khó chịu. mà cậu lại tuyệt đối khống có cảm giác gì với Lương Giai Ngọc.

*

Lúc Lộ Vọng Xuyên vẫn còn vì chuyện mình thích Kiều Mục mà xoắn xuýt, trường học lại xảy ra một chuyện oanh động.

Kiều Mục muốn xuất gia.

Lúc Lộ Vọng Xuyên đối mặt với Kiều Mục, thì đã xác định được đối phương đang rất nghiêm túc chứ không phải cố ý lòe thiên hạ.

Nhưng mặc cho cậu nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi.

Mà Kiều Mục chỉ hơi hơi khiêu mi nhìn cậu, nhìn rất vô lại.

“Sao mày lại tới đây, gần đây không phải là đang trốn tao sao?””

“… Tao có chút chuyện bận ở nhà.” Nhưng ngữ khí lại có chút chột dạ.

Lúc này Kiều Mục lại không muốn vạch trần cậu, “Sao cũng được, mày đang định khuyên tao à?”

“Ừm… Tao chỉ muốn biết lý do thôi?”

Kiều Mục nhìn về phía xa xa, bộ dạng lười biếng, “Bởi vì quá nhàm chán đó.”

Lộ Vọng Xuyên không nói gì, trên thực tế vào giờ phút này Kiều Mục cũng không cần câu trả lời của cậu.

“Bất kể là chuyện gì, chỉ cần nắm giữ phương pháp thì đều có thể thành công, thứ cần duy nhất chỉ là thời gian mà thôi, thế giới như vậy không phải là rất nhàm chán sao?”

Lời nói và suy nghĩ như vậy đều khá trung nhị (1), nhưng Lộ Vọng Xuyên lại không biết phải nói gì cho đúng. Trong nháy mắt cậu bỗng cảm thấy kỳ thật mình cách Kiều Mục rất xa.

“Hơn nữa phiền phức là, rõ ràng là mỗi bài một điệu lại còn tốt hơn mấy kiểu ứng phó đáng ghét, không bằng đến một nơi có thể thoát khỏi những chuyện buồn phiền này.

Lộ Vọng Xuyên nói: “Ở trong chùa miếu thì không cần đối mặt nữa sao?”

Kiều Mục gãi gãi đầu: “Ai, cũng không phải không cần, có người ở thì không thể có biện pháp biến mất triệt để được, nhưng vậy cũng khá hơn một chút. Dù sao tao cũng không có khả năng đi đến mấy chỗ rừng sâu núi thẳm, tự mình giải quyết vấn đề thức ăn chỗ ở cũng rất phiền toái.” Hắn lộ ra vẻ mặt phiền não, cái cảm giác xa cách kia bỗng giảm bớt một chút, “Nếu không phải ông già không muốn thì kỳ thật ở luôn trong nhà cũng không tệ…”

“Thực ra cũng không cần phải như thế đâu.” Lộ Vọng Xuyên mở miệng nói.

“Hả?”

“Mày bây giờ đã gặp được bao nhiêu chuyện thấy thế giới được bao nhiêu, chờ đến lúc mày phát hiện ra kỳ thật mọi thứ không giống như trong tưởng tượng của mày, bản thân không phải là đã thành trò cười như ếch ngồi đáy giếng sao? Bây giờ mày đang muốn cự tuyệt những chuyện mà mày hoàn toàn chưa biết sao?

Lộ Vọng Xuyên cũng không chắc mình có thể thuyết phục được Kiều Mục, nhưng dùa sao thì lời nói của cậu cũng khiến đối phương suy nghĩ.

“… Là thế à, nói không chừng vào lúc tao đang nhàm chán thì sẽ thấy một cuốn Notebook màu đen (2) từ trên trời rơi xuống.”

“… Đó là kiểu giả thiết gì vậy.”

“Tương lai Doraemon bò ra từ ngăn kéo cũng có khả năng lắm.”

“Khoan đã…”

“Nói như vậy thì chùa miếu hẳn là nơi có khả năng phát sinh thấp nhất nhỉ.”

“…”

“Hay là thôi đi!”

Kiều Mục giải quyết dứt khoát.

Cứ như thế, Kiều Mục đã thay đổi quyết định.

Đáng tiếc là trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Kiều Mục lại không khôi phục bộ dạng được ngàn vạn thiếu nữ yêu thích lúc trước.

*

Lộ Vọng Xuyên cuối cùng cũng tiếp nhận chuyện mình thích Kiều Mục hơn nữa còn không có cách nào thích người khác.

Phải tỏ tình sao?

Người vẫn luôn quả quyết từ trước tới nay Lộ đại thiếu lần đầu tiên do dự.

Hay là cứ như vậy thôi… Không có ai có thể gần gũi với Kiều Mục hơn cậu.

… Nếu như cậu là hoa hoa công tử, thì dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không nghĩ tới chuyện cậu thầm mến hắn, cái thằng luôn lơ mơ với những chuyện liên quan tới mình kia…

Chỉ là vẫn có một hy vọng nhỏ bé, hy vọng hắn có thể phát hiện ra.

Vì cứ thầm mến cả đời cũng có chút đáng buồn.

*

Tiểu kịch trường

Vì sao Lộ Vọng Xuyên luôn không đánh thắng được Kiều Mục.

Lộ Vọng Xuyên: về chuyện này tôi cũng đã nghi hoặc rất lâu…

Kiều Mục: (lười biếng) Tao không phải đã giải thích rồi sao.

Lộ Vọng Xuyên: Vầng sáng của nhân vật chính tính là kiểu giải thích gì chứ!

Kiều Mục: (bắc đắc dĩ) vấ đề này chúng ta phải từ phương diện vật lý tới giải thích *&%@%…

Lộ Vọng Xuyên: (Với tư cách là một gã sinh viên khoa văn)… Ha ha.

Kiều Mục: Khụ, là thế này, thực ra chuyện đó có liên quan đến số lần. Trên đây tôi chỉ nói tới yếu tố khách quan thôi, quan trọng nhất vẫn phải xem chính anh. Tâm tình của anh, tình trạng thân thể, cách thức tư duy đều sẽ ảnh hưởng tới kết quả. Mà số lần càng nhiều, tôi sẽ càng hiểu anh hơn, anh lại càng không khả năng thắng. Một nguyên nhân khác nữa là…

Lộ Vọng Xuyên: (nghi hoặc) là gì?

Kiều Mục: (cười đê tiện) trời sinh tôi khí lực lớn.

Lộ Vọng Xuyên: … Cút.

Tiểu kịch trường

Vì sao Kiều Mục vừa lại gần, Lộ Vọng Xuyên đã đỏ mặt.

Tửu lượng Kiều Mục không tốt, một ly rượu đã có thể đánh ngã hắn, hơn nữa tướng say của hắn lại kém, thường thường sẽ làm ra một ít chuyện không xong.

Ví dụ như ở buổi liên hoan tốt nghiệp cấp ba lần đó hắn đã đem ảnh trần truồng của lớp trưởng Lục Chí chiếu cho cả lớp xem…

Cho nên cho tới nay Kiều Mục vẫn tận lực không uống rượu, cho dù đi quán bar cũng yên lặng uống nước trái cây.

Thế nhưng vẫn luôn có ngoài ý muốn, Kiều Mục lại uống say rồi.

Lộ Vọng Xuyên số khổ đưa Kiều Mục về nhà, thật vất vả mới đưa được người lên giường, Kiều Mục vốn đang ngủ say như heo chết đột nhiên xác chết vùng dậy, ôm chầm lấy eo Lộ Vọng Xuyên, hai người cùng nhau ngã lên giường.

Không đợi Lộ Vọng Xuyên kịp phản ứng, đã ngửi thấy một cỗ mùi rượu, sau, sau đó…

Kiều Mục hôn tới.

Không chỉ đầu lưỡi lộn xộn mà tay chân còn sờ loạn a a a a a!

Mặc dù thực chất không có định làm gì, nhưng kể từ hôm đó, Lộ Vọng Xuyên phát hiện chỉ cần cậu tiếp xúc da thịt với Kiều Mục, cậu sẽ không khống chế được mà đỏ bừng cả mặt tim đập rộn cả lên.

So sad

Có để cho người ta thầm mến không đây hả!

(1) Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. (trích từ nhà Lam Ninh)

(2) Notebook: là tên của một bộ truyện tranh nổi tiêng ở Nhật, một cuốn sổ bị thần chết đánh rơi xuống thế giới loài người, được một anh sinh viên (hình như vậy) nhặt được. Cuốn sổ đó mỗi khi viết tên ai vô thì người đó sẽ chết. Và cái anh bạn đó đã “giết” những tên tội phạm khét tiêng trong nước và quốc tế… Và sau đó là cuộc truy đuổi đầy mưu trí giữa anh bạn đó và những thám tử nổi tiếng nhất thế giới.

Hoàn rồi, bộ đầu tiên hoàn trong nhà! *tung bông* *vui vẻ vui vẻ*

Thật ra, tui cũng định đào thêm hố mới, mà khổ nổi là tui đọc qt đã đời rồi, thấy thích và muốn làm quá rồi, đùng một cái, search G lại ra là có nhà làm rồi mà còn làm hoàn luôn rồi. Vậy đó, tui bị vậy hai lần luôn, làm tui buồn muốn chết.

Nên sắp tới có lẽ sẽ không đào hố, có làm thì sẽ làm hai truyện còn lại trong nhà!!

Cảm ơn các bạn đã theo dõi cho tới hôm nay! *bắn tim*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.