Vu sơn vu hải, vu thủy vu tân, song mộc phi lâm, hạ điền hữu tâm.
Văn hóa Trung Hoa thật sự rất phong phú và tinh thâm.
Chu Tự Hằng có thể cảm nhận được điều này, sau khi thi tốt nghiệp xong, cậu vẫn cho rằng Ngữ Văn là môn học rất có ích cho cuộc sống, cho
nên đã mượn rất nhiều sách về để nghiên cứu sâu hơn, lúc muốn còn đem áp dụng vào thực tế nữa, mà hiệu quả cũng rất rõ ràng…
Minh Nguyệt vì cảm thấy rất ngọt ngào nên liền kiễng chân lên hôn Chu Tự Hằng một cái.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng và nhanh chóng, hôn xong cô đưa tay vuốt mái tóc dài
của mình, cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, mở miệng hỏi để che lấp đi sự xấu hổ: “Chiều tối nay anh đã có kế hoạch gì chưa?”
Bây giờ đã tan học rồi, trời mưa nên sắc trời mờ tối, các sinh
viên đang lục đục từ trong giảng đường đira, trên tay là những cái ô với màu sắc không giống nhau, người thì đi đến nhà ăn, người thì về kí túc
xá, cũng có người đến thư viện, hầu như đều đã có kế hoạch từ trước.
Chu Tự Hằng cũng đã sớm có dự định cho ngày hôm nay rồi, nhưng dù có tính
toán sớm đến đâu đinữa thì cũng không lường trước được sự thay đổi.
“Chiều nay học xong anh định sẽ đến trường thăm em đấy.” Chu Tự Hằng cười nói, “Nhưng em lại đến đây trước rồi.”
Đây có thể coi là tâm ý tương thông.
Cả hai lúc nào cũng luôn nhớ đến nhau.
Chu Tự Hằng rất vui, cậu cầm tay Minh Nguyệt, hôn lên mu bàn tay cô, nói:
“Cho nên toàn bộ thời gian còn lại ngày hôm nay, anh sẽ nghe theo ý em
hết.”
“Vậy như bình thường thì anh sẽ làm gì?” Minh Nguyệt hỏi.
Câu hỏi này nghe giống như một cô bạn gái đang quản lý bạn trai rất chặt,
nhưng Chu Tự Hằng lại rất sẵn lòng trả lời, còn kể rất chi tiết: “Lúc
rảnh thì anh sẽ về kí túc xá đọc sách, hoặc đến thư viện, nhưng phần lớn thời gian là ngồi trước máy vi tính.”
Cậu nói chuyện rất nghiêm
túc, Minh Nguyệt nghe xong liền kết luận rằng Chu Tự Hằng gần như dành
hết tâm tư cho việc học, cậu không chỉ chăm chỉ lúc còn học cấp ba, mà
lên đại học cũng chưa từng buông lỏng bản thân.cô rất ngưỡng mộ điều này ở Chu Tự Hằng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau lòng: “anh ngồi máy
tính để viết code sao? Hay là chuẩn bị bài trước khi lên lớp? Dù có thế
nào thì anhcũng không nên ngồi trước máy tính quá lâu đâu, không tốt cho xương cổ.”
Giọng của cô nghe rất dịu dàng, tràn ngập sự quan tâm.
Chu Tự Hằng rất vô liêm sỉ tiếp nhận tấm lòng của Minh
Nguyệt, không nói cho cô biết là cả ngày cậu ngồi trước cái máy tính chỉ là để ngắm ảnh của cô thôi.
Như thể bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
Giờ đã là 5 giờ 40 phút chiều, mưa vẫn rơi và chưa có dấu hiệu ngớt, ngược lại
còn có xu hướng ngày một to hơn, nước đọng trên đường tạo thành một dòng suối nhỏ, rất bất tiện cho việc đi lại.Minh Nguyệt cũng không có ý
định sẽ ra ngoài dạo phố hay xem phim trong cái thời tiết
này, cô nói với Chu Tự Hằng là muốn được đi thăm quan trường mới của
cậu.
“Bây giờ mình đến căn tin trường ăn cơm, sau đó làm chuyện
mà anh muốn làm, em sẽ ở bên cạnh nhìn anh.” Minh Nguyệt kéo cánh tay
cậu nói, “Hi vọng là em sẽ không làm phiền đến anh.”
cô đã phải
vượt một quãng đường xa, hỏi người ta cách đi tàu điện ngầm, sau đó lại
hỏi đường mấy lần rồi mới đến được đây để tạo bất ngờ cho Chu Tự Hằng,
thế mà cuối cùng những thứ cô muốn làm lại chỉ đơn giản như vậy thôi,
Chu Tự Hằng véo má cô nói: “Em dễ thỏa mãn thật đấy.”
đã thế còn rất dễ nuôi, chỉ một bữa cơm ở căn tin là xong.
Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng véo má, giận dỗi mở to mắt nói: “không phải là em dễ thỏa mãn đâu nhé! Mà là…” nói tới đây thì khí thế của cô trở nên yếu hẳn đi.
Do dự một lát, Minh Nguyệt mới xoắn ngón tay, ấp
úng nói: “Chương Chi Vi nói là, một chàng trai ưu tú sẽ thu hút rất
nhiều cô gái, cho nên, em…em phải tới trường anh đi dạo vòng
quanh một chút, công khai tuyên bố chủ quyền.”
Chương Chi Vi chính là cô bạn cùng phòng của Minh Nguyệt, một cô nàng Bắc Kinh rất nhiệt tình và phóng khoáng.
Chu Tự Hằng đã từng nghe Minh Nguyệt kể về cô bạn này, mặc dù cậu không có
hứng thú với ai khác ngoài Minh Nguyệt, nhưng cũng cảm thấy lời của
Chương Chi Vi nói rất có lý, còn nói lại với Minh Nguyệt: “Chương Chi
Vi nói đúng lắm.”
Điều này giống như một lời nhắc nhở cậu về tầm quan trọng của việc đến học viện múa Bắc Kinh để tuyên bố chủ quyền.
Sói bao giờ cũng nhiều hơn thịt mà.
Buổi tối, Chu Tự Hằng dẫn Minh Nguyệt đến căn tin ăn cơm, không ngoài dự
đoán, bọn họ đã nhận về rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn tiếc nuối
của mọi người.
Chu Tự Hằng không vì những ánh mắt ấy mà kiêu
ngạo, vẫn vui vẻ như cũ, vẫn là những món ăn ấy, đồ uống ấy, cái bàn ăn
ấy, khung cảnh xung quanh quen thuộc ấy, nhưng vì có thêm Minh Nguyệt
ngồi đối diện, khiến cho cậu cảm thấy hương vị của bữa cơm hôm nay trở
nên rất ngọt ngào.
Minh Nguyệt cũng có tâm trạng giống như cậu.
Sau hơn hai mươi ngày xa cách, dáng vẻ của Chu Tự Hằng đã có chút thay đổi, da hơi đen đi, người cũng gầy đi, mái tóc thì ngắn cũn, râu cũng mọc
ra, nhìn ra dáng đàn ông lắm rồi.
Nhưng tính cách của cậu thì vẫn không thay đổi.
Có một điểm đặc biệt của Chu Tự Hằng chính là dúm tóc luôn vểnh cao trên đầu, phần
tóc này mọc cũng nhanh hơn các chỗ khác, kiêu ngạo dựng thẳng lên giống
như cái lá thông vậy.
Trong lúc Chu Tự Hằng đang cúi đầu tìm sách trong thư viện, Minh Nguyệt không nhịn được mà đưa tay ra sờ lên đỉnh đầu cậu.
“Em nghe nói Bạch Dương cũng cắt tóc giống anh đó.” Minh Nguyệt đứng cạnh
tủ sách, nhỏ giọng nóichuyện với Chu Tự Hằng, “Việc huấn luyện ở trường
công an cũng rất cực khổ.”
Chu Tự Hằng để cho Minh Nguyệt sờ tóc
mình thoải mái, Minh Nguyệt chà chà một lúc thì thấy nhột nên thu tay
về, Chu Tự Hằng cũng đứng thẳng lên ngay sau đó.Tất nhiên là cậu biết
rất rõ về tình trạng của Bạch Dương bây giờ, nghe cậu ta kể thì cũng có
thể cảm nhận được là cậu ta đang phải vất vả mệt mỏi thế nào, nhưng lúc
này cậu lại không muốn nghe Minh Nguyệt nói về một tên con trai khác
ngoài cậu.
Nghĩ vậy, Chu Tự Hằng bĩu môi, có phần kiêu ngạo nói: “Nó cắt kiểu đầu này có đẹp được như anhkhông?”
Đương nhiên là không rồi.
Minh Nguyệt thầm nghĩ.cô không nói thẳng ra thành lời, chỉ rút một quyển sách từ trên giá, mở ra che mặt mình, khẽ lắc đầu.
Hành động này khiến Chu Tự Hằng cực kì vui vẻ, lúc tìm sách vẫn không quên nắm tay Minh Nguyệt.
“anh đang tìm cuốn gì vậy?” Minh Nguyệt hỏi, ngụ ý là muốn tìm giúp cậu.
Chu Tự Hằng tiếp nhận tấm lòng của cô trợ lý ngoan ngoãn này, nhưng vẫn
phải tiếc nuối nói cho côbiết: “anh tìm cuốn ‘Thái độ lập trình’ và
‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’, lúc lên lớp thầy giáo có giới thiệu hai
cuốn này để tham khảo, nhưng anh nghĩ mọi người đã nhanh tay mượn trước
mất rồi.”
Ở thư viện có ghi mã để xếp sách, phạm vi tìm kiếm không lớn, nhưng chỗ để cuốn ‘Thái độ lập trình’ thì đã trống trơn rồi.
Cả tầng hai được bật đèn sáng rực, xuyên qua những giá sách có thể trông
thấy rất nhiều bóng dáng của sinh viên, người thì vội vã tìm sách, người lại đứng yên đọc thầm, chỗ bàn đọc sách cũng có rất nhiều sinh viên
ngồi tự học, trong thư viện chỉ vang lên những tiếng lật giấy và viết
bút.
Trong ngôi trường này, có rất nhiều người còn nỗ lực hơn Chu Tự Hằng, chăm chỉ và có thiên phú hơn cả cậu nữa.
Chu Tự Hằng nghĩ xong, lại nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt.
cô vẫn đang cẩn thận tìm sách chuyên ngành cho cậu, gương mặt trắng như tuyết tạo cảm giác như đang tan ra vào ánh đèn.
Chu Tự Hằng vuốt mái tóc dài của Minh Nguyệt, sau đó cầm lấy một cuốn sách chuyên ngành, là bộ đề thi ACM.
Cuốn này còn dư lại hai bản trên giá, lúc cậu cầm lấy quyển bên phải thì đồng thời cũng có người đã lấy nốt quyển bên trái.
Qua khe hở của giá sách, Chu Tự Hằng trông thấy một gương mặt đẹp trai tuấn tú, mày rậm mắt to, dáng vẻ chính trực.
Chu Tự Hằng không ngờ là cậu lại gặp lại Trần Tu Tề theo cách này.
Trần Tu Tề hình như cũng hơi bất ngờ nên ngây người một lúc, một lúc sau mới chớp mắt một cái.
Cậu trấn tĩnh lại rất nhanh, thoải mái tự nhiên gật đầu chào hỏi Chu Tự
Hằng, nói: “đã lâu không gặp.” Nhìn thấy Minh Nguyệt ở bên cạnh, Trần Tu Tề rất tự giác rời đi ngay, không cam tâm trở thành bóng đèn.
Trong những năm tháng tuổi trẻ, bọn họ đã cùng thích một cô gái, Trần Tu Tề
tuy thua cuộc, nhưng cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, không canh
cánh trong lòng, chỉ dựa vào điểm này thôi, Trần Tu Tề đã hơn hẳn rất
nhiều người bạn cùng tuổi rồi.Sau khi vào đại học, cậu vẫn tiếp tục kéo
dài thời huy hoàng của mình từ thời phổ thông, cố gắng học tập.
Chu Tự Hằng cầm cuốn sách trên tay, mím môi không nói.
Minh Nguyệt không có hứng thú tìm hiểu cuộc sống đại học của Trần Tu Tề, cô chỉ muốn nghe chuyện của Chu Tự Hằng thôi.
Buổi tối bầu trời u ám, vầng trăng tròn bị mây che mất, Chu Tự Hằng gọi xe
đưa Minh Nguyệt về trường, lại cùng cô đi bộ đến kí túc xá.
“…Ba
người bạn cùng phòng của anh ai cũng khen em xinh đẹp, còn
bắt anh phải nói cho em biết là bọn họ đã ủng hộ mỗi người một phiếu để
em trở thành hoa khôi của trường đấy.” Chu Tự Hằng nói với Minh Nguyệt.
“Chuyện hoa khôi này không biết là ai đề cử em nữa.” Minh Nguyệt dở khóc dở cười nói.
cô trời sinh có tính hay xấu hổ, không bao giờ thích làm chuyện gì quá khoa
trương, ngay cả buổi dạ hội chào đón tân sinh viên cũng không đăng kí
tham gia, nhưng cô không hề cảm thấy đáng tiếc, chỉ nghĩ là làm
vậy sẽ giành ra được một chút thời gian để luyện múa.
“anh cũng bỏ một phiếu cho em đấy.” Chu Tự Hằng ngoắc ngoắc lòng bàn tay cô.
Minh Nguyệt trong lòng nở hoa, nhưng vẫn nói: “Những bạn gái khác cũng rất xinh mà.”
cô hi vọng Chu Tự Hằng đừng có ca ngợi mình quá, không sẽ làm cho cô kiêu ngạo mất.
Song Chu thiếu gia lại không đồng ý, cậu lắc đầu, thẳng thắn nói: “anh chỉ
ngắm hình của em thôi, còn lưu hết vào trong máy rồi.”
Minh
Nguyệt xấu hổ nói: “Bạn cùng phòng của anh sao lại tìm được diễn đàn của trường em vậy?” Hôm nay cô đã vào thư viện của trường Thanh Hoa, các
sinh viên ai cũng giỏi giang và chăm chỉ học hành, cho nên cô nghĩ các
bạn cùng phòng của Chu Tự Hằng cũng phải giống như vậy, thế mà không ngờ là mấy anh sinh viên khoa công nghệ thông tin này lại còn có thời gian
mà theo dõi mấy cái cuộc bầu chọn hoa khôi nhàm chán của các trường
khác.
Chu Tự Hằng đáp: “Cách thức cụ thể thì anh không biết,
nhưng cậu bạn cùng phòng của anh là Tiết Nguyên Câu rất giỏi mấy chuyện
này, hơn nữa cậu ta còn có…” Cậu dừng một chút rồi mới nói tiếp, “một kĩ năng rất đặc biệt.”
Chu Tự Hằng rất ít khi nói về một người nào
đó như vậy, một khi đã nói thì chứng tỏ kĩ năng của người đó chắc chắn
phải vượt xa cậu.
Vì thế Minh Nguyệt rất tò mò, luôn miệng hỏi: “Kĩ năng đặc biệt gì thế ạ?”
Câu hỏi này đúng là muốn làm khó Chu Tự Hằng.
Cậu cúi đầu nhìn Minh Nguyệt.
Hai người đang bước đi trên một con đường rợp bóng cây, một vài giọt nước
mưa đọng trên lá cây rơi xuống trúng vào xương quai xanh của Minh
Nguyệt, giọt nước từ từ chảy dọc xuống, chui vào trong cổ áo cô.
Mượn ánh đèn đường, từ góc độ của Chu Tự Hằng có thể nhìn thấy rõ ràng giọt
nước đang chảy xuống khe ngực của Minh Nguyệt, cho đến khi không còn
nhìn thấy được nữa.
Chu Tự Hằng có phần căng thẳng, cậu ho nhẹ một cái, quyết định lảng tránh vấn đề này: “Sau này anhsẽ nói cho em biết.”
Nhưng cậu càng như thế thì Minh Nguyệt lại càng tò mò hơn, cứ quấn lấy cậu vòi vĩnh đáp án.
cô ôm chặt cánh tay Chu Tự Hằng, bộ ngực qua lớp vải chạm vào da thịt cậu,
lúc cô lắc người làm nũng, cậu có thể trông thấy cái dây áo lót màu xanh da trời và một phần ngực trắng như tuyết lộ ra.
“Là kĩ năng
này.” Chu Tự Hằng hôn lên cổ Minh Nguyệt, hơi thở nóng rực phả ra, hòa
quyện vào tiết trời mát mẻ sau cơn mưa, hai tay nhẹ nhàng đặt lên nơi
mềm mại của cô.