Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 86: Chương 86: Chương 85




Bắc Kinh bắt đầu vào thu sau trận mưa tầm tã, nhiệt độ đột ngột giảm xuống chỉ trong một ngày, lá cây ngô đồng rơi rụng, đêm rất lạnh, niềm an ủi lớn nhất chính là được tắm nước nóng.Trong kí túc xá công viên Tử Kinh, đầu hàng lang có rất nhiều sinh viên đang đứng xếp hàng, nhiệt độ tỏa ra trong nhà tắm công cộng cực cao, lớp gạch men trên tường dính đầy hơi nước, trong buồng tắm nhỏ không ngừng truyền đến tiếng nước chảy xối xả.

Chu Tự Hằng sau khi trở về từ học viện múa Bắc Kinh, cũng đi đến gia nhập vào đội quân đang xếp hàng.

Vì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào và hưng phấn nên cậu chọn cách tắm nước lạnh để áp chế đi cảm xúc, còn tắm rất lâu nữa, đến cả hơi thở cũng trở nên lạnh ngắt.

Nhưng việc này cũng không đủ để khiến cậu bình tĩnh lại, những hình ảnh tươi đẹp cứ không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu.

Vì không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa, Chu Tự Hằng liền mở bộ đề thi ACM mà hôm nay mới mượn ở thư viện ra đọc, bật máy tính lên, bắt đầu luyện tập từ bài đầu tiên.

ACM là một cuộc thi giữa các sinh viên đại học trên toàn thế giới, mang tính thách đấu và đột phá rất cao, thường sẽ xếp ba người ở một nhóm, trong một khoảng thời gian nhất định phải cùng nhau hoàn thành đề bài được đưa ra.

Trung Quốc bắt đầu tham gia vào cuộc thi này cách đây không lâu lắm, nhưng vì ngành công nghệ thông tin trong nước phát triển rất nhanh chóng nên các trường đại học cũng bắt đầu chú ý đến những cuộc thi như vậy, cố gắng hết sức bồi dưỡng sinh viên để đi thi đấu.

Khoa công nghệ thông tin ở trường Thanh Hoa chỉ có duy nhất một đội tuyển, mà Trần Tu Tề chính là một thành viên trong đó.

Chu Tự Hằng trước giờ chưa từng gặp mấy dạng bài như này, nhưng nếu biết tư duy thì vẫn sẽ hiểu được, sau khi tham khảo lời giải của mấy bài, cậu đã nhanh chóng nắm bắt được phương pháp, những bài sau đó có thể tự mình làm được rồi.

Các dây thần kinh vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, cho nên suy nghĩ lúc lập trình cũng cực kì nhạy bén, giống như hai mạch Nhâm Đốc được thông suốt, trong nháy mắt từ một tay mơ trở thành cao thủ võ lâm.

(Editor: Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).

Tuy phạm vi giải đề mới chỉ dừng lại ở những bài có độ khó thấp, nhưng Chu Tự Hằng giỏi ở chỗ là cậu có tốc độ đánh máy nhanh kinh người, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà đã gõ được mấy trang code rồi.

Sầm Gia Niên cũng chú ý tới điểm này, cậu ta đang bận chuẩn bị để tham gia vào hội sinh viên, trong lúc lơ đãng quay đầu, cậu ta liền thấy các ngón tay của Chu Tự Hằng đang lướt rất nhanh trên bàn phím, như thể đang luyện Phật Sơn Vô Ảnh Cước vậy, tiếng gõ cũng cực kì ổn định.

Sầm Gia Niên trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được phải lên tiếng cảm thán: “Ôi mẹ ơi, Hằng ca, sao anh gõ nhanh vậy, không thấy tê tay à?”

Tê tay…

Các ngón tay của Chu Tự Hằng lập tức khựng lại, các đầu ngón tay run lên, cậu rũ mắt xuống, gập các ngón tay lại giấu trong lòng bàn tay.

[Kĩ năng đặc biệt gì thế ạ?]

[Là kĩ năng này.]

Trong vườn cây vắng người, trên chiếc ghế ướt, bàn tay Chu Tự Hằng chui vào trong lớp áo mỏng của Minh Nguyệt, men theo đường cong tuyệt đẹp của cơ thể cô, chạm vào phần da thịt trơn bóng như ngọc.

một giọt nước mưa rơi vào trong ngực cô, được cậu tìm thấy trong lớp áo lót màu xanh lam.

Hô hấp của Minh Nguyệt trở nên dồn dập, mắt nhắm chặt, hai hàng lông mi khẽ run, bộ ngực phập phồng.

Nhìn đáng yêu như một con thỏ trắng vậy.

Mà con thỏ này còn nuôi hai đại bảo bối nữa, một tay Chu Tự Hằng không thể cầm hết, da thịt trắng như tuyết lộ ra giữa các ngón tay cậu, quả anh đào nhỏ đính bên trên cũng thật diễm lệ trong màn đêm mờ tối.

Đến bây giờ Chu Tự Hằng vẫn nhớ như in xúc cảm mềm mại đó, các đầu ngón tay cũng vì thế mà trở nên tê dại.

Trong kí túc xá rất sáng, ánh đèn chiếu rọi lớp sương trắng trên mặt đất, hoàn toàn khác với con đường nhỏ ẩm ướt mờ tối trong rừng cây.

Chu Tự Hằng trả lời rất thành thật với Sầm Gia Niên: “Cũng hơi tê một chút.”

Nhưng nguyên nhân thật sự thì cậu sẽ giấu trong lòng không nói ra.

trên màn hình máy tính vẫn là trang mật mã, hình nền Minh Nguyệt đã bị che phủ, Chu Tự Hằng cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục vùi đầu vào làm đề, quay lưng lại với Sầm Gia Niên.

Sau khi gặp bạn gái về mà vẫn có thể tập trung học được, điều này khiến cho Sầm Gia Niên rất nể Chu Tự Hằng.

Nhìn bóng lưng Chu Tự Hằng, Sầm Gia Niên cảm nhận được sự khác nhau giữa người với người, có người không những đẹp hơn bạn, mà còn luôn biết nỗ lực không ngừng nữa.

Nghĩ tới đây, Sầm Gia Niên cất quyển tài liệu tuyên truyền của hội sinh viên đi, lôi sách Toán đại học trong cặp ra, bật đèn bàn, lấy thái độ nghiêm túc của học sinh lớp 12 ra để học bài.

Chung Thần cũng rất hứng thú với cuộc thi ACM, cậu nhảy từ trên giường xuống, kéo ghế ngồi cạnh Chu Tự Hằng, yên lặng ngồi xem màn hình máy tính và đề bài, lúc cần sẽ nói ra ý kiến của bản thân, có thể đối phương sẽ không tiếp thu, nhưng việc trao đổi có thể khiến cho cả hai cùng tiến bộ.

trên lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, Chung Thần có biểu hiện rất tích cực và say mê, không ôn hòa ít nói như bình thường, có Chung Thần gia nhập cùng, tốc độ giải đề của Chu Tự Hằng cũng nhanh hơn một chút.

Buổi tối hôm nay, chỉ có duy nhất Tiết Nguyên Câu là dùng máy tính để chơi game, còn bàn học của ba người còn lại thì đều sáng đèn, ai cũng chăm chỉ học tập, nỗ lực phấn đấu.

Tiết Nguyên Câu cảm thấy mình không hợp với mọi người.

Cậu ngồi nghe Chu Tự Hằng và Chung Thần bàn luận với nhau, toàn là từ ngữ chuyên ngành, câu chữ cũng rất ngắn gọn, nhưng lời ít mà ý nhiều, tuy mới chỉ học được một tiết ngôn ngữ lập trình C thôi, nhưng cả hai đều đã tự học thêm được rất nhiều rồi.

Tiết Nguyên Câu yên lặng tắt cửa sổ game đi, lại tắt cả đèn, nhẹ nhàng rón rén bò lên giường, nằm trằn trọc thao thức suốt đêm.

Cuối tháng chín, Bắc Kinh đã hoàn toàn vào thu, chương trình học của khoa công nghệ thông tin cũng chính thức đi vào quỹ đạo, Chu Tự Hằng được thầy giáo yêu quý nhờ thái độ học tập nghiêm túc và chăm chỉ, qua quá trình trao đổi, thầy giáo còn phát hiện ra là tư duy của Chu Tự Hằng rất logic và đặc biệt.

“Em có hứng thú muốn tham gia vào đội tuyển đi thi ACM không? Mùng 1 tháng 10 bắt đầu luôn.” Sau giờ học, thầy giáo nói chuyện riêng với Chu Tự Hằng, “Em học rất tốt ngôn ngữ lập trình, bài tập làm cũng cực kì chỉnh chu.”

Chu Tự Hằng khiêm tốn đón nhận lời khen của thầy, cậu thật sự cũng rất mong có được cơ hội này, cho nên đáp: “Nếu có thể thì em rất mong muốn được tham gia ạ.Mỗi ngày em cũng thường xuyên ngồi làm các bài tập ACM.”

Việc tự học và luyện tập trước cho một mục tiêu cụ thể là việc rất đáng được khen ngợi.

Thầy giáo gật đầu, tiếp tục hỏi thêm Chu Tự Hằng về một số thủ pháp chuyên môn, câu nào Chu Tự Hằng cũng trả lời một cách rất trôi chảy.

Từ đó có thể thấy được là cậu không hề nói dối.

“Nếu gặp vấn đề khó khăn về số liệu thì cứ đến hỏi tôi, nếu tôi có thể giải quyết được thì tuyệt đối sẽkhông giấu diếm.” Thầy giáo biểu lộ thái độ của mình, ông thật sự rất hài lòng với Chu Tự Hằng, nhân tiện lại giới thiệu cho cậu mấy cuốn sách hay, “Có thời gian thì đến thư viện nhiều một chút, sẽ thu hoạch được rất nhiều điều đấy, trong sách có giấu mỹ nhân, không thua kém bạn gái của em đâu.”

Có thể vì thầy trò đã trở nên gần gũi hơn, hoặc có thể tính cách của thầy vốn là như thế, cho nên mới nói đùa với Chu Tự Hằng một chút.

Chương trình học của Minh Nguyệt không nhiều, nên cô thường xuyên chạy đến trường học tìm Chu Tự Hằng, có lúc cô tới sớm, cậu sẽ dắt cô vào giảng đường ngồi học cùng luôn, một cô gái xinh đẹp tỏa ra hào quang tứ phía tất nhiên sẽ bị người khác chú ý, thầy giáo ngôn ngữ lập trình C cũng không phải ngoại lệ.

Chu Tự Hằng gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ Tiểu Nguyệt Lượng của cậu luôn là người đẹp nhất.

Lời này Chu Tự Hằng không nói với thầy, cậu chỉ mỉm cười, chào thầy rồi ra về.

Bây giờ cậu đã giải được đề ở trình độ trung cấp và đang gặp chút vướng mắc ở phần cao cấp, cho nên cậu quyết định sẽ mượn thêm một quyển lời giải để tham khảo.

không ngờ lại một lần nữa chạm mặt Trần Tu Tề ở chỗ giá sách.

Thời tiết đã trở lạnh, Trần Tu Tề mặc áo dài quần dài, đang tìm kiếm sách dựa theo mã số, gương mặt tuấn lãng, dáng vẻ điềm đạm khiến cho người khác cảm thấy an tâm.

Sầm Gia Niên nhỏ giọng nói với Chung Thần: “Kia chính là con ngựa chiến tiếng tăm lẫy lừng, đứng đầu bảng ở khoa chúng ta đấy.”

Chung Thần trợn tròn mắt, đưa tay sờ lên mái tóc đã hơi dài ra của mình rồi gật đầu.

Còn Tiết Nguyên Câu sau khi quan sát một hồi thì đảo tròn mắt, hưng phấn nói: “không biết Trần Tu Tề có em gái không nhỉ, nếu mà có thì…”

Vừa nói được một nửa câu thì Trần Tu Tề đã trực tiếp đi thẳng tới chỗ bọn họ đang đứng.

Bàn luận sau lưng người khác quả là một việc làm không tốt, ba người cho là giọng của mình quá lớn nên đã bị người ta phát hiện, đồng loạt cúi thấp đầu.

“Cậu làm xong bộ đề chưa?” Trần Tu Tề nói, giọng điệu rất thân thiện cởi mở.

Chu Tự Hằng lắc đầu, nói: “đang gặp chút vướng mắc nên tôi đến tìm sách tham khảo.”

Cậu không hề cảm thấy xấu hổ khi phải tìm đến sự giúp đỡ vì không vượt qua được cửa ải khó.

Trần Tu Tề cũng gật đầu nói: “Tôi cũng thế.” nói xong lại lắc lắc quyển sách đang cầm trong tay, “Tôi tìm được sách tham khảo rồi.” Cậu nở nụ cười vui sướng như thể tìm được châu báu vậy, dáng vẻ thỏa mãn ôm sách rời đi.

Mãi đến khi Trần Tu Tề đã đi thật xa, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì Sầm Gia Niên mới hậm hực kéo ống tay áo Chu Tự Hằng, có phần ngạc nhiên nói: “Trời đất! Hai người có vẻ thân thiết quá nhỉ! Có phải là…” Sầm Gia Niên thử dò hỏi, “Bạn bè không?”

Cái danh từ bạn bè này khiến cho Chu Tự Hằng hơi sửng sốt.

Về quan hệ của cậu và Trần Tu Tề, cậu cũng không thể nói rõ ràng, biết nói thế nào đây? Cậu đã từng đánh Trần Tu Tề đến sưng cả mặt mũi, bị thầy mắng xối xả, nhưng cậu cũng đã từng nhận lấy đống vở ghi chép của Trần Tu Tề từ tay Tô Tri Song, từ đó học được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

Chu Tự Hằng rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng gọi Tiết Nguyên Câu.

Tự nhiên được điểm danh khiến Tiết Nguyên Câu thụ sủng nhược kinh.

“Cậu vừa bảo không biết Trần Tu Tề có em gái hay không đúng không?” Chu Tự Hằng hỏi.

Tiết Nguyên Câu ngơ ra một lúc, sau đó gật đầu.

“Trần Tu Tề, là anh họ của tôi.” Chu Tự Hằng giới thiệu, lại ra vẻ tiếc nuối bổ sung, “Cũng có thể chỉ có duy nhất một cậu em họ là tôi thôi.”

Sau khi nghiêm túc trả lời xong, cậu lại đi vào giá sách, tìm một lúc rồi cũng tìm thấy cuốn mà mình cần, buổi chiều thư viện chỉ dùng ánh sáng tự nhiên bên ngoài nên trong giá sách hơi bị tối, khiến cho gương mặt cậu như lạc trong màn sương mù sâu thẳm, mơ hồ không rõ.

Mặc dù nhìn dáng vẻ bên ngoài thì Chu Tự Hằng và Trần Tu Tề không hề giống nhau, nhưng Tiết Nguyên Câu biết là cả hai người họ đều rất ưu tú, nhất định sẽ trở thành những ngôi sao sáng trong ngôi trường này.

Còn Tiết Nguyên Câu cậu thì lại chẳng giỏi giang gì.

Trong lòng Tiết Nguyên Câu nổi lên rất nhiều vấn đề, khiến cho cậu cứ bứt rứt không yên cả buổi chiều, mãi đến đêm khuya, khi kí túc xá đã tắt đèn, cậu mới chợt lên tiếng hỏi: “Các cậu vào học ở Thanh Hoa là vì cái gì?”

Sầm Gia Niên nhanh chóng đáp: “thì là để tiếp thu kiến thức và kĩ năng nghề nghiệp thôi, còn là vì cái gì nữa?”

“Có khi nào các cậu sẽ cảm thấy khó khăn quá rồi xin nghỉ học không?” Tiết Nguyên Câu lại hỏi.

Giọng điệu của cậu có phần buồn bã, làm Sầm Gia Niên giật mình, vén chăn lên ngồi dậy: “Thầy giáo Tiết bị nước vào đầu đấy à? Hay là chơi game nhiều quá làm mụ mị đầu óc rồi? Chúng ta đã chiến thắng được biết bao đối thủ, đấu tranh đến sứt đầu chảy máu, vất vả lắm mới vào được Thanh Hoa, thế mà giờ cậu lại muốn xin nghỉ học là sao?!!!”

Chung Thần cũng đồng tình với lời của Sầm Gia Niên.

“Tôi không giống như các cậu, tự mình thi đỗ vào Thanh Hoa.” Tiết Nguyên Câu nói.

Cuối tháng chín, buổi tối trong sân trường yên tĩnh tiêu điều, chỉ có tiếng ve sầu kêu đến bi ai, từng tiếng từng tiếng truyền vào trong phòng, nổi bật lên sự ảm đạm của ánh trăng.

Tiết Nguyên Câu ngồi dậy, dựa lưng vào tường nói: “Tôi đi cửa sau.”

Giọng của cậu rất nhẹ và trầm, tựa như một tiếng thở dài từ nơi phương xa truyền đến.

Cả phòng kí túc lập tức trở nên yên lặng.

Sầm Gia Niên và Chung Thần dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Tiết Nguyên Câu, Chu Tự Hằng cũng ngồi dậy, nhưng cậu không hề kinh ngạc, chỉ bình thản chờ nghe Tiết Nguyên Câu nói tiếp.

“Bố tôi dùng tiền để tôi được vào đây học, chứ thật ra thì thành tích của tôi rất kém, không đủ trình để vào được Thanh Hoa.” Tiết Nguyên Câu theo bản năng sờ lỗ tai, chiếc khuyên đã bị cậu tháo ra, chỉ còn lại cái lỗ tai trống trơn.

“Phòng bên cạnh kí túc không phải vì không có ai vào ở nên mới để trống.” Cậu nói tiếp, “Mà vốn dĩ tôi muốn được ở một mình trong phòng đó.”

Nhưng cuối cùng cậu đã thay đổi quyết định, cậu muốn được hưởng thụ cuộc sống bốn người đoàn kết vui vẻ, muốn được trở thành bạn với ba người kia.

“Ừm…Bố anh dùng hết bao nhiêu tiền vậy?” Chung Thần cực kì sốc, tất nhiên rồi, vì cậu sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo, hoàn toàn chưa từng ngờ đến là sẽ có chuyện như vậy, cho nên giọng nói cũng có phần cứng nhắc.

“anh không biết.” Tiết Nguyên Câu ra vẻ thoải mái nhún vai, “Nhưng chắc là rất nhiều.”

“Vậy tại sao không dùng tiền đó để đi du học?” Sầm Gia Niên hỏi.

“Thế hệ trước họ vẫn rất cổ hủ, cho rằng chuyện đi nước ngoài chẳng có gì đáng để tự hào, chỉ có vào được Thanh Hoa hay Bắc Đại thì mới xem như là làm rạng danh tổ tông.” Tiết Nguyên Câu đáp, “Nhưng tôi thì cực kì không thích nơi này.”

Sau khi vào đại học, Tiết Nguyên Câu cũng hiểu ra được nhiều điều, khiến cho cậu tỉnh táo lại sau quãng thời gian nổi loạn hồi trung học.Ở đây có Chu Tự Hằng vô cùng ưu tú, ưu tú đến chói mắt, tối nào cũng thức đêm để học, có Sầm Gia Niên hoạt bát nhanh nhẹn, không chỉ chăm học mà còn năng nổ tham gia các hoạt động tập thể, có Chung Thần với khả năng Toán học vượt xa cả sức tưởng tượng, không cần dùng máy tính cũng có thể cho ra kết quả ngay lập tức.

Còn cậu thì chẳng biết làm một cái gì cả.

“Tôi muốn xin nghỉ học, nhưng mà…” Tiết Nguyên Câu nói rất nhỏ, có chút nghẹn ngào, “Nhưng bố tôi đã mất rất nhiều công sức mới đưa tôi vào được đây, ông đã phải cố gắng tạo quan hệ, tặng quà, đi xã giao, uống đến chảy máu dạ dày…”

Cậu lại im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Mà bản thân tôi đến tận bây giờ vẫn chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ ăn nói khép nép hạ mình với người khác của bố bao giờ.”

Lúc này, trong kí túc xá còn có người trầm mặc hơn cả Tiết Nguyên Câu.

Chu Tự Hằng tựa vào đầu giường không nói, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Chu Xung cũng từng như vậy, từng tặng quà cho người ta, xã giao thâu đêm, uống không nổi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, trong bụng chỉ toàn rượu chứ không có nổi một hạt cơm.

Nếu trên đời không có ai thương cậu, thì vẫn còn có Chu Xung luôn vì cậu mà trăn trở suy nghĩ, nếu trên đời không có ai thương cậu, thì vẫn còn có Minh Nguyệt luôn một lòng một dạ tin tưởng cậu sẽ làm được.

Có lẽ, cậu và Tiết Nguyên Câu cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.