Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 125: Chương 125: Ảnh Hưởng Của Bạch Quả




CHƯƠNG 40 QUYỂN 3: ẢNH HƯỞNG CỦA BẠCH QUẢ

Tiểu Bạch nhìn vào đôi mắt nhuốm đầy bi thương của Mộ Dung Lâm Phong, có chút trống rỗng, Tiểu Bạch lập tức ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, để trán mình tựa vào trán Mộ Dung Lâm Phong, nhẹ nhàng nói, “Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . . Không khổ sở. . . . . . Không khổ sở. . . . . . Là Tiểu Bạch không tốt. . . . . . làm cho sư phụ lo lắng . . . Thực xin lỗi. . . . . . Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . .”

Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy trên trán Tiểu Bạch ôn nhu ma sát vào hắn, thấy Tiểu Bạch tỏ vẻ áy náy, trong lòng chỉ có thể âm thầm thở dài: tiểu tử kia, ngươi làm cho vi sư một lần lại một lần phá giới vì ngươi, từ lúc ngươi nắm chặt lấy trái tim của vi sư, ngươi chỉ có thể vĩnh viễn quay quanh vi sư không rời không cách, cùng nắm tay nhau đến già. . . . . .

Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch, thở dài, “. . . . . . Hiện tại biết đau lòng cho vi sư rồi, lúc trước sao không nghe lời vi sư, làm cho vi sư lo lắng hoảng sợ như thế. . . . . .”

Tiểu Bạch ngẩng đầu lấy lòng hôn nhẹ khóe môi Mộ Dung Lâm Phong, nói, “. . . . . . Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . . Tiểu Bạch biết sai rồi. . . . . . Sư phụ muốn trừng phạt thế nào Tiểu Bạch đều được. . . . . . Chỉ cần sư phụ không khổ sở là tốt rồi. . . . . . Tiểu Bạch thật sự. . . . . . thật sự. . . . . . cái gì cũng đều nghe sư phụ. . . . . . Cho nên. . . . . . cho nên. . . . . . Sư phụ đừng buồn nữa . . . Tiểu Bạch nhìn thấy, nơi này sẽ khó chịu. . .” Tiểu Bạch nói xong, hơi hơi nhíu mi tâm nâng tâm đặt tay lên ngực mình.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy thái độ Tiểu Bạch rất tốt thành tâm thành ý nhận sai, cũng không biết nên vui mừng hay là nên đau lòng, bất quá trong lòng Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng đã muốn tiêu hơn phân nửa lửa giận, nhưng trừng phạt thì không thể cho qua, “Nếu Tiểu Bạch đã suy nghĩ vì vi sư như thế, thì phạt vẫn phải phạt, trải qua bài học lần này, về sau phải nghe lời . . . . . .”

Tiểu Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong thật sự không còn khổ tâm nữa, cũng liền ngoan ngoãn sửa sai gật gật đầu, sau đó thoát ra khỏi ôm ấp của Mộ Dung Lâm Phong, tự động tự giác cởi y phục hạ thân xuống trước mặt Mộ Dung Lâm Phong, lộ ra hai chân trắng noãn, sau đó cúi xuống úp người lên đùi Mộ Dung Lâm Phong, nâng hai bờ mông cánh hoa non mình cong tròn, cái đầu nhỏ tựa vào lòng Mộ Dung Lâm Phong rầu rĩ nói, “. . . . . . Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch không sợ đau. . . . . . Sư phụ đánh đi. . . . . .”

Tiểu Bạch quả thật là không sợ đánh mông đau, vẫn cho rằng đây là trừng phạt cho tiểu hài tử nghịch ngợm gây sự, Tiểu Bạch vẫn không cho rằng bé là con nít, bởi vậy Mộ Dung Lâm Phong phạt như vậy, làm cho Tiểu Bạch cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.

Tầm mắt Mộ Dung Lâm Phong dừng trên cái mông trắng trẻo cong tròn của Tiểu Bạch, mới chậm nâng tay lên đánh xuống cái mông Tiểu Bạch “ba ba”, có vẻ vang dội giữa Vưu Minh

hiên yên tĩnh. Song rốt cuộc vẫn là luyến tiếc dùng sức, đến cuối cùng đánh vào thân Tiểu Bạch, lại đau trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, sau khi đánh mười lần, Mộ Dung Lâm Phong ngừng lại, nhìn thấy mặt trên đã hơi đỏ một chút, hỏi, “Có phải rất đau không, lần sau còn dám không nghe lời nữa không?”

Tựa vào ngực Mộ Dung Lâm Phong, cái đầu nhỏ lắc lắc, tuy rằng cảm giác được từng bàn tay đánh lên, nhưng cũng không đau lắm, miệng ngoan ngoãn trả lời, “. . . . . . Tiểu Bạch không dám . . . Sư phụ đừng giận nữa. . .”

Mộ Dung Lâm Phong gật gật đầu, “Ân, mỗi lần Tiểu Bạch đều nói như vậy, vi sư cũng không biết có nên tin tưởng Tiểu Bạch nữa không.” Mộ Dung Lâm Phong nhớ lúc trước Mộc Triệt quốc, Tiểu Bạch từng cũng thề non hẹn biển cam đoan, nhưng mà lần này vẫn xảy ra chuyện.

Tiểu Bạch cũng nhớ tới trước đây bé từng hứa với sư phụ rồi, mà bây giờ lại khiến cho sư phụ mất đi niềm tin vào bé, vì thế cảm thấy áy náy hơn, “. . . . . . Vốn Tiểu Bạch không muốn dùng ngự phong. . . . . . Bởi vì nàng nói Tiểu Bạch là . . . . . đồ chơi của sư phụ. . . . . . là có thể tùy tiện vứt bỏ. . . . . . Tiểu Bạch không muốn bị sư phụ vứt bỏ. . . . . . Tiểu Bạch thích sư phụ nhất. . . . . . Hơn nữa Trúc Tử chảy thiệt nhiều máu. . . . . . Cho nên. . . . . . cho nên Tiểu Bạch mới phải dùng ngự phong. . . Sư phụ. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”

Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch nói “Nàng” chính là chỉ Diễm Nguyệt Cơ, Mộ Dung Lâm Phong thương tiếc sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Bạch, kéo quần mặc vào cho Tiểu Bạch, nói, “Ân, Tiểu Bạch chỉ cần nhớ kỹ, Tiểu Bạch vĩnh viễn đều là bảo bối vi sư quý trọng nhất, vĩnh viễn không rời không cách, lần này phát sinh chuyện như vậy cũng là do vi sư suy nghĩ không chu đáo, làm cho Tiểu Bạch bị ủy khuất nhiều như vậy, lần này là vi sư trách lầm Tiểu Bạch rồi, nhưng mà về sau Tiểu Bạch trừ bỏ tính mạng gặp nguy hiểm, thì không được dùng ngự phong.”

Tiểu Bạch gật gật đầu, “Ân, Tiểu Bạch biết.” Tiểu Bạch nói xong, cái mông ngồi trên một chân của Mộ Dung Lâm Phong nhịn không được chậm rãi cọ xát trên đùi Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cảm thấy được gần đây hạ thân của bé luôn ngứa ngáy, luôn nhịn không được phải cọ cọ, mà mấy ngày nay, cơn ngứa càng nghiêm trọng hơn, có đôi khi ngứa ngáy khó nhịn làm cho Tiểu Bạch nhịn không được phải gãi.

Hiển nhiên Mộ Dung Lâm Phong cũng phát hiện cái mông từ từ hoạt động không bình thường của Tiểu Bạch, hỏi, “Làm sao vậy?”

Tiểu Bạch rầu rĩ nói, “Nơi đó. . . . . . ngứa quá. . .”

Mộ Dung Lâm Phong kéo Tiểu Bạch ngồi lên đùi hắn, “Ngứa thế nào ?”

Tiểu Bạch chỉ chỉ mông bé, nói, “Nơi này. . . rất ngứa. . .”

Mộ Dung Lâm Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua mông Tiểu Bạch, nhưng bởi vì đã muốn mặc y phục vào rồi, nên cũng không nhìn được gì, vì thế hắn kéo Tiểu Bạch lên giường, cởi giày, để Tiểu Bạch nằm thẳng trên giường, lại cởi y phục trên hạ thân của bé xuống, để Tiểu Bạch nằm giữa hai chân hắn, Mộ Dung Lâm Phong ngồi xổm bên giường, bàn tay trắng nõn xẹt qua thứ đáng yêu ngây ngô đang ngủ say của Tiểu Bạch, xuống chút nữa chính là tiểu huyệt khiến kẻ khác mê muội, Mộ Dung Lâm Phong nhìn tỉ mỉ hạ thân Tiểu Bạch thật sự cũng không thấy Tiểu Bạch rốt cuộc ngứa thế nào.

Tiểu Bạch cảm giác được tầm mắt sư phụ nhìn qua nhìn lại phía dưới của bé, tỉ mỉ xem xét, nhưng lại không có động tác khác, Tiểu Bạch nhịn không được đưa tay gãi một chút nơi bị thứ ngây ngô kia che lấp.

Mộ Dung Lâm Phong kinh hãi nhìn thấy Tiểu Bạch đưa tay vén phía dưới ngây ngô một chút, bắt đầu gãi, hơn nữa có khuynh hướng càng gãi càng dùng sức, Mộ Dung Lâm Phong vội vàng bắt lấy bàn tay Tiểu Bạch sắp gãi ra máu tới nơi, nói, “Tiểu Bạch, đừng gãi nữa, da non sẽ bị chảy máu, để vi sư xem cho ngươi, rốt cuộc là bị làm sao.”

Mộ Dung Lâm Phong nói xong, ngón tay thon dài trắng nõn liền vén thứ ngây ngô của Tiểu Bạch, nghiêng đầu cẩn thận xem xét, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy nơi bị gãi đến hồng hồng Tiểu Bạch kia, càng nhìn càng cảm thấy nơi đó không đúng lắm, vì thế liền vươn ngón trỏ cẩn thận chạm đến nơi đó, đương khi Mộ Dung Lâm Phong đụng đến khe hở bị giấu dưới thứ ngây ngô kia, tỉ mỉ xem xét, Mộ Dung Lâm Phong quả thực có chút không dám tin, kia rõ ràng là bộ vị nên sinh ra trên hạ thể nữ tính lại xuất hiện trên người Tiểu Bạch thân là nam nhi! Tuy rằng không rõ ràng như sinh trên người nữ tính, nhưng vẫn là một khe hở ko rõ lắm, song Mộ Dung Lâm Phong biết, thân thể Tiểu Bạch giờ phút này quả thật đã xảy ra dị biến, sao lại như vậy được ? Trong đầu Mộ Dung Lâm Phong nhanh chóng suy tư, Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch chưa từng có dấu hiệu nữ tính này, thứ nên có trên người đều có, thứ không nên có cũng không thấy xuất hiện, mà khe hở này trước đây không có, thế mà sau này lại xuất hiện, vậy nguyên nhân cũng chỉ có một– ‘ Bạch Quả ‘ .

Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong trầm tư không biết nghĩ đến cái gì, lúc này giống như hoàn toàn không để ý đến bé, vì thế Tiểu Bạch dùng bàn tay không bị nắm lấy thừa dịp Mộ Dung Lâm Phong không chú ý, trộm gãi ở cái nơi kia, cảm giác ngứa ngáy đó, thật sự làm Tiểu Bạch thấy rất khó chịu.

Mộ Dung Lâm Phong mới xuất thần một hồi, đã thấy Tiểu Bạch không tự chủ được ra sức gãi, vì thế lại cầm lấy tay Tiểu Bạch dời đi, lúc này khe hở đã bị Tiểu Bạch gãi đến sắp sưng đỏ lên.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn chằm chằm nơi đó của Tiểu Bạch, hỏi, “Tiểu Bạch, nơi đó là từ khi nào bắt đầu ngứa?”

Tiểu Bạch lúc này hoàn toàn đã bị cảm giác ngứa ở hạ thân làm khó chịu đến mức hai chân bất tri bất giác đạp vào tay Mộ Dung Lâm Phong, ý muốn Mộ Dung Lâm Phong dùng tay làm bé hết ngứa, trong đầu trì độn nhận thức được vấn đề Mộ Dung Lâm Phong hỏi, dừng một chút, mới trả lời, “. . . . . . Mấy ngày trước. . . . . . Nơi đó không biết. . . . . . vì sao. . . . . . càng ngày càng ngứa . . . . . . Sư phụ. . . . . . gãi gãi. . . . . . ngứa quá. . . . . . ngứa. . . . . .”

Mộ Dung Lâm Phong nghe được lời Tiểu Bạch nói, trong đầu cẩn thận suy nghĩ một lần, Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch bây giờ ngứa như vậy, nguyên nhân giống như lúc miệng vết thương khép lại, vết thương sẽ ngứa vô cùng, vì phải vứt bỏ lớp da chết để tái sinh ra làn da mới, cho nên nơi đó sẽ rất là ngứa, tuy rằng Tiểu Bạch hiện tại không phải bởi vì vết thương khép lại mà ngứa, nhưng cũng bởi vì lớp da mới sinh ra, bị ‘ Bạch Quả ‘ ảnh hưởng nên lớp da cũ bóc ra, mới làm cho Tiểu Bạch ngứa ngáy đến thế.

Ngón tay mảnh khảnh của Mộ Dung Lâm Phong chạm vào cái khe hở mới xuất hiện của Tiểu Bạch, tựa hồ còn đang từ từ sắp xếp suy nghĩ hỗn loạn của bản thân để ý, hiện tại Mộ Dung Lâm Phong còn chưa thể hoàn toàn việc bất ngờ xảy ra như vậy, làm cho Mộ Dung Lâm Phong ngây người chưa phục hồi tinh thần lại, này cũng đủ làm cho Mộ Dung Lâm Phong chấn động.

Mộ Dung Lâm Phong quả thất đã từng đọc qua trong《 Dược vương kỉ 》 có ghi chép vài điều về ‘ Bạch Quả ‘ sắp tuyệt tích, nhưng trong sách trừ bỏ ghi chép ‘ Bạch Quả ‘ có công hiệu chữa thương ra, hoàn toàn không có nói đến việc thay đổi thể chất con người, Mộ Dung Lâm Phong vẫn nghĩ ‘ Bạch Quả ‘ đối với người thường mà nói, hoàn toàn không có giá trị sử dụng, chỉ đối với người lục phủ ngũ tạng bị trọng thương mới có tác dụng, những điều khác cũng không được đề cập đến. . . . . .

Tiểu Bạch nhìn thấy sư phụ bé lại xuất thần, tuy rằng Mộ Dung Lâm Phong bây giờ đang nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó giúp Tiểu Bạch đỡ ngứa, nhưng mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve như vậy chỉ làm Tiểu Bạch càng khó chịu hơn mà thôi, vì thế bé nhịn không được hơi hơi hoạt động cái mông, đón lấy ngón tay Mộ Dung Lâm Phong dùng sức mà cọ xát, song Tiểu Bạch lại không thể khống chế tốt phương hướng cùng độ mạnh yếu, cứ thế trượt một chút, dưới vẻ mặt kinh ngạc của cả hai người, ngón trỏ của Mộ Dung Lâm Phong cứ thẳng tắp trượt vào khe hở của Tiểu Bạch. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.