CHƯƠNG 41 QUYỂN 3: LO LẮNG
Đương khi Mộ Dung Lâm Phong nhíu mày phân tâm, cảm giác khô ráo trơn mềm trên ngón tay đột nhiên biến thành hơi ẩm ướt ấm áp, làm cho Mộ Dung Lâm Phong còn đang lo lắng suy nghĩ không thể không hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, rút ra ngón trỏ đột ngột bị đẩy vào kia, cũng may mới vào được hơn cái móng tay thôi, nhưng hắn vẫn lo lắng hỏi Tiểu Bạch đang nằm trên giường, “Tiểu Bạch, có đau không ?”
Tiểu Bạch nằm ở trên giường hơi hơi nhíu hai hàng lông mày, cái mông căng tròn trắng bóng lộ cả ra ngoài, ngay cả đối với vấn đề Mộ Dung Lâm Phong lo lắng hỏi, cũng thất thần không biết trả lời thế nào, tuy rằng ngón trỏ của Mộ Dung Lâm Phong trượt vào khe hở của Tiểu Bạch, có lẽ cũng không vào quá sâu, lại có lẽ nơi đó của Tiểu Bạch giờ phút này chỉ còn lại có cảm giác cực kỳ ngứa ngáy, không cảm thấy đâu, mà khi Mộ Dung Lâm Phong rút ngón trỏ ra, Tiểu Bạch cảm thấy được bên trong khe hở lại bắt đầu ngứa tiếp, làm cho Tiểu Bạch nhịn không được tự thân vận động, nhưng mà còn chưa chạm được đến nơi đó, đã bị Mộ Dung Lâm Phong khẩn trương xem xét Tiểu Bạch bắt được.
“. . . . . . Sư phụ. . . . . . Ngứa. . . . . . ngứa. . . . . . gãi gãi. . . . . .” Tiểu Bạch giãy bàn tay bị Mộ Dung Lâm Phong nắm chặt trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhưng mà lại tránh không ra, vì thế chỉ có thể đáng thương nhìn sư phụ đang ngồi bên giường khẩn trương ngắm bé.
Mộ Dung Lâm Phong không thể không giữ lấy Tiểu Bạch lại đang muốn gãi ngứa, bằng không Tiểu Bạch không biết dùng lực nặng nhẹ, sẽ nhanh khiến cho làn da non mịn ở nơi đó bị chảy máu, Mộ Dung Lâm Phong nghĩ không thể tùy tiện chạm vào nơi đó của Tiểu Bạch, như vậy chỉ làm ngứa càng thêm ngứa thôi, Mộ Dung Lâm Phong mặc quần vào cho Tiểu Bạch, ôm lấy thân mình nho nhỏ mềm mềm nói, “Tiểu Bạch, không thể gãi nữa, gãi tiếp sẽ chảy máu, vi sư thử chế cho Tiểu Bạch một ít thuốc thoa lên xem sao, chịu khó chút sẽ không sao hết.”
Tiểu Bạch được Mộ Dung Lâm Phong ôm, không đưa tay tới nơi ngứa đến xôn xao trong lòng được, chỉ có thể tựa đầu vào hõm vai của Mộ Dung Lâm Phong, mang theo chút cầu xin gọi Mộ Dung Lâm Phong, “. . . . . . Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . . ngứa. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong nghe bên
tai Tiểu Bạch yếu ớt cầu xin gọi hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bạch trấn an, bởi vì sợ Tiểu Bạch lại nhịn không được tùy tiện chà xát nơi đó, lúc này không có Trúc Tử ở đây, cho nên Mộ Dung Lâm Phong muốn đến phòng thuốc cũng chỉ có thể ôm Tiểu Bạch đi cùng, hiện tại phải mau chóng điều chế ra dược vật trị ngứa.
Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch bước ra khỏi cửa phòng, dẫm lên con đường trải đá vụng, băng qua vườn hoa, lại bước vào một căn phòng nhỏ cách đó không xa, trong phòng có dược liệu Mộ Dung Lâm Phong đã bảo Trúc Tử mua về từ những tiệm thuốc bên ngoài, còn có một ít dược liệu là Trần Thần tặng, Mộ Dung Lâm Phong tìm trong đống dược liệu, tỉ mỉ xem xét các loại hắn cần phải phối.
Tay mắt lanh lẹ lấy liên tiếp ba bốn loại dược thảo, Mộ Dung Lâm Phong bởi vì ôm Tiểu Bạch mà chế thuốc không được tiện cho lắm, chỉ có thể đặt Tiểu Bạch ngồi trên bàn thuốc, sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nhìn Tiểu Bạch giờ đây cũng đang cực độ nhẫn nại nói, “Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi đây, biết chưa? Bây giờ vi sư chế thuốc thoa lên cho Tiểu Bạch, sau đó sẽ không ngứa nữa, ngồi ở chỗ này không được dùng tay chạm đến nơi đó, chờ một lát thì được rồi.”
Tiểu Bạch ngồi trên dược đài, nhìn Mộ Dung Lâm Phong cầm dược liệu giã mãi ở nơi đó, bốn phía tĩnh lặng cũng chỉ có thể nghe được tiếng “thùng thùng” giã thuốc của Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch nhìn ngẩn ngơ, mắt nhìn Mộ Dung Lâm Phong hết sức chăm chú lo việc của hắn, cuối cùng nhịn không được giật giật thân mình, một tay lặng lẽ đưa xuống phía dưới, nghĩ chỉ cần gãi nhẹ một chút là được rồi. . . . . . Cơ mà tay Tiểu Bạch vừa mới mới vừa đụng tới thắt lưng của bé thôi, bàn tay nhỏ bé lén lút đã bị một bàn tay to ôn nhuận khác nắm chặt lấy, Tiểu Bạch chột dạ liếc sư phụ đang chăm chăm nhìn bé, nhỏ giọng gọi, “. . . Sư phụ. . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch đáng thương tội nghiệp, bất đắc dĩ chỉ có thể bế Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, ngồi xuống trên ghế tiếp tục giã thuốc, bởi vì hai tay Mộ Dung Lâm Phong xuyên qua dưới nách Tiểu Bạch mà tiếp tục giã, cho nên Tiểu Bạch không thể đưa tay đi gãi nữa, vì thế Tiểu Bạch chỉ có thể thành thành thật thật ngồi trong lòng Mộ Dung Lâm Phong nghe tiếng “thùng thùng” của chày giã thuốc.
Mộ Dung Lâm Phong lúc này mới thật sự an tâm loay hoay với dược vật của hắn, nhưng tốc độ lại bị chậm lại. Tiểu Bạch nhìn thấy phía trước là bàn tay trắng nõn thon dài của Mộ Dung Lâm Phong cầm một cái chày nhỏ cẩn thật nghiền nát hỗn hợp dược vật trong cối thuốc, mùi vị thuốc đông y phảng phất, Tiểu Bạch thích ngửi mùi dược hương thoang thoảng trên người Mộ Dung Lâm Phong, nhưng mà Tiểu Bạch lại không thích uống thuốc, Mộ Dung Lâm Phong thường sắc chén thuốc bổ bắt Tiểu Bạch uống, uống đến nỗi cả miệng Tiểu Bạch đắng nghét.
Tiểu Bạch hơi động đậy thân mình, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong không có phản ứng, tiếp tục lại hơi hơi động thân mình, lại nhìn Mộ Dung Lâm Phong vẫn không có phản ứng gì, thế nên Tiểu Bạch yên tâm từ từ cọ xát trong ngực Mộ Dung Lâm Phong.
Tự lúc Tiểu Bạch động đậy lần đầu tiên, Mộ Dung Lâm Phong đã biết rồi, chỉ là nghĩ đến thuốc cũng sắp xong, nên để mặc Tiểu Bạch cọ cho hết ngứa, nhưng mà Tiểu Bạch càng cọ càng có xu thế lui xuống dưới, hạ thân Mộ Dung Lâm Phong bị Tiểu Bạch cọ đến nổi lửa nóng lên, nhìn thấy dược vật trong cối đã xong rồi, liền bế lấy Tiểu Bạch trở lại phòng.
Vừa vào đến phòng, Tiểu Bạch lại bị Mộ Dung Lâm Phong đặt lên giường cởi quần xuống, tách hai chân ra một chút, nơi đó đã có vẻ càng đỏ hơn một chút, Mộ Dung Lâm Phong một tay quét chút thuốc mỡ thoa lên quanh khe hở của Tiểu Bạch khe hở, Tiểu Bạch vừa tiếp xúc với chất thuốc lạnh lẻo kia, liền nhịn không được hơi run rẩy, thân mình cứng đờ.
Trắng mịn dính dính, lành lạnh, sau lúc ban đầu không thích ứng, nơi thoa thuốc quả thật không còn ngứa nữa, song Mộ Dung Lâm Phong thoa bốn phía quanh khe hở của Tiểu Bạch, nơi đó đã hết ngứa, chỉ còn lại bên trong khe hở.
“. . . . . . Sư phụ. . . . . . nơi đó cũng còn. . . . . . ngứa. . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt hồn nhiên không biết thế sự, thúc giục hắn, do dự một chút, vẫn là quét thêm chút thuốc, nghĩ đến xúc giác lúc nãy, dưới tay hơi hơi run rẩy, sau đó ngón tay dính thuốc từ từ len vào bên trong khe hở của Tiểu Bạch.
Khi ngón tay Mộ Dung Lâm Phong chậm rãi rút ra, Tiểu Bạch cảm thấy phía dưới trướng trướng không thoải mái, nhưng kèm theo đó là cảm giác cực kỳ quái dị. Bởi vì lúc trước chỉ biết là phía dưới thật ngứa, lại không biết thân thể bé bất tri bất giác phát sinh dị biến, vì thế hiện tại một lóng tay Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên len vào, đúng là khiến Tiểu Bạch cực kỳ kinh hách rồi.
Khe hở Tiểu Bạch đột nhiên siết chặt lấy ngón tay của Mộ Dung Lâm Phong đang rút ra, hai chân cũng khép chặt lại, Tiểu Bạch tuy rằng đơn thuần, nhưng đối thân thể bản thân vẫn rõ ràng, nhưng giờ chỉ có thể khó hiểu kêu Mộ Dung Lâm Phong, “. . . . . . Sư phụ. . . . . . Nơi đó. . . . . . Nơi đó sao lại. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch cũng sợ hãi cải biến bất thường này, một tay vội ôm lấy Tiểu Bạch, hôn nhẹ thái dương bé, nói, “Không có việc gì, có lẽ chỉ là nhất thời thôi, qua một thời gian nữa chắc sẽ không thấy.”
Tiểu Bạch cảm giác thân thể bỗng nhiên có thêm thứ khác, bởi vì chưa từng thấy qua hạ thể nữ nhân, cho nên cũng không biết bé có thứ của nữ nhân trên người, thấy Mộ Dung Lâm Phong lo lắng nhíu mi tâm lại, cũng chỉ tưởng là bé bị bệnh, vì thế kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói, “Sư phụ, đừng lo lắng, Tiểu Bạch không đau.” Quả thật không đau, chỉ là rất ngứa mà thôi.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch hồn nhiên không biết gì, cũng không giải thích thêm nữa, ôn nhu sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, để Tiểu Bạch nằm ngay ngắn, tiếp tục động tác chưa xong. Tiểu Bạch vốn im lặng nằm yên, khi một lóng tay của Mộ Dung Lâm Phong chậm rãi thoa thuốc trong khe hở, không biết vì sao làm cho Tiểu Bạch cảm thấy càng ngứa, rất ngứa, rất ngứa Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được bên trong mềm mại, mâu quang âm trầm, thật sự là không nên nghĩ đến chuyện đó, thu liễm tinh thần, vì thế thoa một chút liền vội vàng rút tay ra.
Thay Tiểu Bạch mặc y phục chỉnh tề lại, sau đó Mộ Dung Lâm Phong tìm trên giá sách lấy ra quyển 《 Dược vương kỉ 》, rồi lại cùng Tiểu Bạch nằm xuống trường kỷ được lót đệm mềm mại, Mộ Dung Lâm Phong cẩn thận lật xem tất cả các ghi chép có liên quan đến ‘ Bạch Quả ‘ trong《 Dược vương kỉ 》, trong lòng nghĩ nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, nguyên nhân thân thể Tiểu Bạch phát sinh dị biến, còn có thể có tác dụng phụ khác nữa hay không.
Tiểu Bạch cọ cọ nằm úp trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, mắt ngắm Mộ Dung Lâm Phong đang nghiêm túc đọc sách, miệng mở ra, nhưng cái gì cũng chưa nói, Tiểu Bạch không muốn quấy rầy sư phụ đọc sách, vì thế tự bé cách quần áo mà gãi, nhưng càng gãi Tiểu Bạch lại cảm thấy càng ngứa, cảm giác ngứa ngáy tựa như không dừng lại được, Tiểu Bạch dùng sức gãi để xua đi sự ngứa ngáy kia, chỉ là càng gãi càng không thể vãn hồi.
Tiểu Bạch khó chịu lại bắt đầu cọ vào ngực Mộ Dung Lâm Phong, mà Tiểu Bạch giờ phút này vừa vặn cọ trúng vào hạ thân Mộ Dung Lâm Phong, thứ cứng cứng mang theo chút nóng nóng, Tiểu Bạch theo bản năng nhắm thẳng nơi đó cọ thật mạnh lên. . . . . .
“Tiểu Bạch. . . . . . Ngươi. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch lại ngứa ngáy cọ lên người hắn.
“. . . . . . Sư phụ. . . . . . ngứa. . . Ô. . . . . . Sư phụ. . . . . . gãi gãi. . . . . .”
. . . . . . Phân cách tuyến
Giữa trưa ở Vưu Minh hiên im lặng chỉ có thể nghe được tiếng gió xuân thổi qua lá cây, phát ra âm thanh xào xạt, thái dương vẫn ở trên cao tỏa nắng, mà lúc này trong một gian phòng giữa Vưu Minh hiên, lại truyền ra tiếng nam tử nhỏ giọng thở nhẹ, còn có âm thanh da thịt mạnh mẽ va chạm vào nhau, bức màn trắng được thả xuống thường bị cơn gió mang đầy ý xuân nhẹ thổi bay một góc, lộ ra hai người nhiệt tình bên trong, nam tử tao nhã thân thể thon dài cường tráng đè lên thân hình thiếu niên mềm mại, nơi liên kết của hai người kỳ dị chậm rãi chảy ra một dòng đỏ tươi, tí tách rơi xuống sàng đan như những bông hoa mai đỏ thẫm, thiếu niên tuy rằng lộ ra vẻ mặt đau đớn bị xé rách, nhưng bên trong ngứa ngáy khó nhịn khiến cho thiếu niên nhịn không được nghênh tiếp va chạm của nam tử, sợ nam tử đột nhiên thối lui mà níu chặt thắt lưng gầy gò của nam tử, mà nam tử cũng đau lòng mà thương tiếc hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của thiếu niên, ý đồ nhiễu loạn tâm thần của thiếu niên. . . . . .