Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 117: Chương 117: Cơn Lốc Máu




CHƯƠNG 32 QUYỂN 3: CƠN LỐC MÁU

Trong một gian phòng tiếp khách trong hoàng cung Mộc Diễm quốc, không khí âm trầm yên tĩnh, Tiểu Bạch đứng thất thần, Bạch hồ lo lắng nhảy qua nhảy lại giữa Trúc Tử bị đè lại cùng Tiểu Bạch, nhỏ tiếng “ngao ngao” gọi, hai mắt đen lúng liếng nhìn hai người.

“Thiên hạ nằm dưới chân trẫm. Tất cả thiên hạ đều do trẫm cai quản, vậy mà ngươi nói trẫm sẽ hối hận. Thật sự là buồn cười, cực kỳ buồn cười, ha ha. . . . . .” Diễm Nguyệt Cơ nói xong cũng thật thoải mái không hề cố kỵ cười lớn lên. Tiếng cười bén nhọn tràn ngập cả phòng tiếp khách, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Trúc Tử mặt nhăn mày nhíu sau đó nhìn thoáng qua Tiểu Bạch ngơ ngác đứng sau lưng, trong mắt ảm đạm không ánh sáng, Trúc Tử hối hận, y không nên không nghe lời Mộ Dung Lâm Phong, mang Tiểu Bạch tới nơi này. Trúc Tử ngưng tụ khí tức trong ngực, dùng nội lực đánh văng Lâm Chân đang đè y xuống, Lâm Chân đột nhiên cảm thấy một luồng kình lực đánh về phía gã, không phản ứng kịp văng ra xa vài thước.

“Nếu bệ hạ đã không có ý cho bọn ta ‘ Bạch Quả ‘, bọn ta xin phép cáo lui.” Trúc Tử nói xong liền ôm lấy Bạch hồ trên mặt đất “ngao ngao” kêu đặt vào lòng Tiểu Bạch, nhíu chặt hai hàng lông mày, lôi kéo Tiểu Bạch muốn đi khỏi đây, lại bị Lâm Chân tiến lên ngăn trở, sau đó thanh âm lạnh như băng của Diễm Nguyệt Cơ truyền đến, “Các ngươi ai cũng không thể rời khỏi đây đâu.”

Trúc Tử nắm thật chặt tay Tiểu Bạch, bị ngăn cản cũng không xoay đầu lại, “Không biết bệ hạ có ý gì?”

“Mộ Dung Bạch phải chết.” Diễm Nguyệt Cơ thoải mái nói, không chút để ý mạng người là quý giá đến nhường nào.

“. . . . . . Vì sao?”

“Chuyện trẫm muốn làm xưa giờ không có lý do, chỉ có trẫm thích hay không.”

“. . . . . . ”

“. . . . . . ”

“Chỉ cần có Lý Trúc ta ở đây, ai cũng đừng mơ tưởng động đến một sợi lông trên người Tiểu Bạch.” Trúc Tử đưa tay bế lấy Tiểu Bạch, thân mình nhanh nhẹn như con báo xông ra đại môn, chạy ra phía ngoài.

“Hừ, Lý Trúc ngươi chớ quên nơi này là địa bàn của trẫm, từ khi nào các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.” Diễm Nguyệt Cơ híp mắt nhìn Trúc Tử cùng Tiểu Bạch nháy mắt biến mất khỏi phòng tiếp khách, thầm nói. Mà Lâm Chân bên cạnh Diễm Nguyệt Cơ phút chốc cũng biến mất theo.

Trúc Tử bế Tiểu Bạch chạy ra khoảng sân rộng lớn, nhìn thấy hoàng cung thị vệ xếp hàng tầng tầng lớp lớp, bất đắc dĩ thả Tiểu Bạch xuống. “Tiểu Bạch, ngoan ngoãn đứng ở chỗ này đừng cử động, không phải sợ, chúng ta sẽ an toàn trở về.” Trúc Tử sau khi nói xong, vẫn không thấy Tiểu Bạch đáp lại lời y. Bất đắc dĩ Trúc Tử đã không còn thời gian dư thừa để nói chuyện, thân thủ rất nhanh một kích khống chế một thị vệ, đoạt lấy kiếm trong tay gã đó, tiếp tục chiến đấu với đám thị vệ đang xông lên.

Trúc Tử nắm chặt kiếm ngoan lệ giết chết một đám lại một đám thị vệ ập đến, giống như thế nào cũng giết không hết, kiếm quang chợt lóe, đối phương lập tức liền phun ra máu nóng hổi, y phục màu lam trên người Trúc Tử đã theo từng thời khắc trôi qua mà dần dính đầy màu đỏ chói lọi, lại có vẻ như hoàn toàn không cảm giác được. Ánh mắt chuyên chú vào đám người đang tiến đến, quyết không để bọn chúng tới gần ba thước quanh Tiểu Bạch!

Lúc này, Tiểu Bạch bị vây trong cảnh giết chóc, trong đầu tựa hồ có rất nhiều chuyện lại giống như cái gì cũng không có, hoàn toàn không chú ý tới chung quanh máu chảy đầy đất, Tiểu Bạch cứng ngắc nâng mắt nhìn thấy không trung càng ngày càng ảm đạm, hướng gió bắt đầu thay đổi, chắc lại bắt đầu có tuyết rơi. . . . . .

Diễm Nguyệt Cơ chậm rãi bước đi thong thả đến xem cảnh giết chóc đẫm máu giữa sân này. Trúc Tử mặt không chút thay đổi cầm thanh kiếm sắc bén, lấy Tiểu Bạch làm trung tâm chém giết ra ngoài, mà bên trong vùng chiến kia chỉ có Tiểu Bạch mặc áo trắng toàn thân cứng ngắc ngơ ngác ôm Bạch hồ ngồi đó, hoàn toàn không nhìn khung cảnh máu chảy thành sông kia, vẫn đang tự nhốt mình trong không gian riêng của bé.

Diễm Nguyệt Cơ thấy cảnh tượng vậy, trong lòng lạnh lùng cười, cho rằng Lý Trúc lấy một địch trăm ngàn vạn như vậy, cho dù võ công cái thế cũng khó địch lại, chỉ cần là người thì luôn luôn có giới hạn chống cự. Lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Bạch đang ngốc lăng, Diễm Nguyệt Cơ không khỏi hoài nghi sát khí sắc bén trên người Mộ Dung Bạch trước đây, trong trường hợp thế này hẳn là nên cùng Trúc Tử liên thủ đánh bại kẻ địch đào thoát ra ngoài, thế mà hiện tại lại cực giống như một đứa nhát gan tay không tấc sắt, chỉ biết tránh sau lưng Lý Trúc nhận bảo hộ.

Về phần Diễm Nguyệt Cơ sao lại muốn Mộ Dung Bạch mất mạng, cũng là có nguyên nhân, hơn nữa là nguyên nhân rất đơn giản. Đơn giản là Tiểu Bạch đã xúc phạm Diễm Nguyệt Cơ thân là đế vương, quyền uy đế vương không để người khác coi rẻ, Tiểu Bạch không ngừng coi rẻ Mộc Diễm quốc quốc quân, còn gây trở ngại kế hoạch của Diễm Nguyệt Cơ.

Diễm Nguyệt Cơ không biết thân phận Tiểu Bạch chân chính ra sao, nhưng chỉ cần là gây trở ngại cho ả, vậy chỉ có một con đường chết.

Tuy rằng Tiểu Bạch hiện tại ngồi yên một chút động tĩnh cũng không có, song Diễm Nguyệt Cơ tuyệt đối không tin, chỉ bằng trực giác nhạy cảm của đế vương, đây chính là một mãnh thú còn chưa thức tỉnh. Diễm Nguyệt Cơ vĩnh viễn nhớ rõ lần đó trong tẩm cung, tuy rằng bé chỉ chậm rãi từng bước một đi về phía ả, nhưng trong đó ẩn chứa tràn đầy sát khí, khí thế bá đạo khiến Diễm Nguyệt Cơ cũng không tránh khỏi ngây người, Diễm Nguyệt Cơ không chút nghi ngờ nếu không phải Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên tiến lên ôm lấy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thật sự biến thành một con mãnh thú không bị khống chế. Hồi tưởng lại chuyện đó, Diễm Nguyệt Cơ không khỏi tức giận lên. Một bình dân nho nhỏ dám coi rẻ quyền uy đế vương như thế, không đem trẫm để vào mắt, chỉ bằng một nguyên nhân này cũng đã đủ để phán nó tội chết.

Về phần Tiểu Bạch gây trở ngại kế hoạch của Diễm Nguyệt Cơ, mà người trong kế hoạch chính là Mộ Dung Lâm Phong. Chưa từng có người nam nhân nào khiến Diễm Nguyệt Cơ không thể chân chính nắm giữ, chưa từng có ai có thể cự tuyệt tất cả sủng tín, cự tuyệt vô thượng vinh quang trở thành Mộc Diễm quốc nam hậu, đây là ân huệ bao nhiêu người cầu còn cầu không được, thế nhưng bị Mộ Dung Lâm Phong rõ ràng thẳng thắn cự tuyệt.

Diễm Nguyệt Cơ biết Mộ Dung Lâm Phong trong lòng đã có một người, người nọ chính là Mộ Dung Bạch. Nhưng vậy thì lại thế nào, Diễm Nguyệt Cơ cao ngạo liếc mắt nhìn Mộ Dung Bạch dại ra giữa sân giết chóc, hừ, trên đời này chỉ cần là người trẫm muốn, chưa từng có ai có thể cự tuyệt trẫm.

Lúc này dưới thanh kiếm Trúc Tử đang nắm, từng dòng máu chảy xuống, khoảng sân rộng lớn đã sớm chồng chất tầng tầng thi thể cứng ngắc trên mặt đất, Trúc Tử che chở Tiểu Bạch sau lưng, ngẩng đầu lạnh lùng lướt qua cảnh giết chóc nhìn thẳng vào Diễm Nguyệt Cơ đứng cách đó cả trăm thước, trong mắt là kiên định nhất định phải rời khỏi nơi này, chân thật đáng tin.

Diễm Nguyệt Cơ nhìn thấy Trúc Tử dường như không có việc gì, vỗ vỗ vỗ tay, quan nhan như hoa, “Không tồi, không tồi, mười năm không thấy, công phu cũng không mai một đi chút nào, so với mười năm trước chỉ có hơn chứ không kém, thời gian ngắn vậy đã giết không dưới trăm người, ngay cả trẫm cũng không thể không bội phục ngươi.”

“Hừ, Diễm Nguyệt Cơ ngươi cần gì phải gây sự như thế, đường đường Mộc Diễm quốc quốc quân lại gọi hơn trăm người vây công bọn ta, chỉ vì một tiểu hài tử, không nghĩ đến Mộc Diễm quốc quốc quân bệ hạ lòng dạ hẹp hòi như thế, cũng làm ta không thể không bội phục.” Trúc Tử tuy rằng hàn khí khắp người nhìn thẳng Diễm Nguyệt Cơ cao cao tại thượng, nhưng tự bản thân y cũng biết rõ, thị vệ trong cung không phải chỉ hơn trăm người, thể lực của y đã bắt đầu chống đỡ hết nổi, phải mau tốc chiến tốc thắng.

“Ha ha. . . . . . Lý Trúc, ngươi dùng phép khích tướng với trẫm cũng vô dụng, trẫm chỉ để ý kết quả mặc kệ quá trình, nể tình đồng sự trước kia, trẫm có thể thả ngươi đi, chỉ cần ngươi để lại Mộ Dung Bạch, huống hồ, trẫm loại bỏ Mộ Dung Bạch cũng là vì tốt cho Mộ Dung Lâm Phong thôi, đường đường nam nhi tám thước lại chìm đắm trong lốc xoáy tình yêu nhàm chán này, làm cho người trong

thiên hạ nhạo báng, bị Mộ Dung Bạch thân phận thấp kém nghèo hèn nắm lấy tâm, chơi vui đến nỗi không muốn lấy lại trái tim mình, món đồ chơi nam sủng cũng chỉ là món đồ chơi, là món đồ chơi không thể khoe khoang với hậu thế nhân tiền mà thôi.” Diễm Nguyệt Cơ cười lớn một tiếng, thẳng tắp nhìn về phía Tiểu Bạch bị Trúc Tử ngăn trở.

“Nếu muốn động vào Tiểu Bạch, trừ phi bước qua thi thể của Lý Trúc ta! !” Lại cưỡng chế điều động toàn thân nội lực mãnh liệt phát ra, song thể lực đã suy kiệt không thể thừa nhận đột phá mạnh mẽ như thế. Trong ***g ngực xoắn lại một trận, không kiềm được hộc ra một ngụm máu đỏ sẫm, trước mắt tối đen, phải dùng mũi kiếm chống trên mặt đất, mà Trúc Tử còn chuyên chú phía trước tựa hồ không phát hiện động tĩnh quỷ dị của Tiểu Bạch ở sau lưng.

Đương khi Tiểu Bạch nghe Diễm Nguyệt Cơ nói đến ‘ món đồ chơi ‘ lại nhìn đến Trúc Tử miễn cưỡng chống đỡ thân thể, vì cưỡng chế vận động mà miệng phun máu tươi, buộc chặt toàn thân, Tiểu Bạch hơi hơi rung động đầu ngón tay lạnh lẻo, đồng tử trong mắt chậm rãi co rút lại. Vô thanh vô tức đứng lên, Bạch hồ trong lòng Tiểu Bạch không phản ứng kịp té trên mặt đất, đau đớn “ngao ngao” gọi Tiểu Bạch giờ phút này đã hoàn toàn xa lạ.

“Nếu là như thế, vậy ngươi đi chết đi! !” Dứt lời, chỉ thấy Lâm Chân bên cạnh Diễm Nguyệt Cơ “vèo” một cái huy kiếm nhằm về phía Trúc Tử đang cố gắng chống đỡ.

Bầu trời u ám màu xám chậm rãi bắt đầu rơi xuống những bông tuyết tinh tế như tơ, phủ xuống khoảng sân tràn đầy máu đỏ sẫm, ba người bất động giằng co, bông tuyết li ti bay xuống người cả ba, giữa sắc đỏ thẫm lại thêm một chút trắng, ba người đứng thẳng giữa cái sân băng lãnh, yên tĩnh mà quái dị.

Cái mặt than trường kỳ của Lâm Chân giờ phút này tựa hồ có một khe nứt, không phản ứng kịp đến thứ đột nhiên xuất hiện trước mắt mình. Tiểu Bạch ánh mắt đã sớm không còn sạch sẽ thuần túy nữa, trở nên lạnh như băng thị huyết mà vô tình. Cánh tay trắng nõn cách khoảng không nắm lấy trường kiếm đang phóng tới, đúng vậy, cách hư không bắt lấy trường kiếm đang phóng về phía bé, khiến cho Lâm Chân không thể mảy may có động tác gì, đây là công lực đến mức nào! Nhớ tới trước đây bệ hạ đã nói qua, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt chân chính của Mộ Dung Bạch– một kẻ sát nhân máu lạnh.

Mâu quang đông lạnh trong mắt Tiểu Bạch nhìn Lâm Chân cách đó chừng nửa thước, âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong miệng bé phát ra, “Các ngươi — toàn bộ các ngươi — đều phải chết!” Dứt lời, “răng rắc” một tiếng, trường kiếm trong tay lóe bạch quang xoắn gãy thành mấy mảnh rơi rụng trên mặt đất.

Trúc Tử kinh ngạc nhìn bóng dáng Tiểu Bạch thoáng xuất hiện trước mắt, toàn thân tản ra hơi thở đến từ địa ngục Tu La, hoàn toàn không giống bộ dáng hồn nhiên đáng yêu bình thường, yết hầu không khỏi nuốt xuống, từng đợt dự đoán lạnh băng không tốt xông thẳng lên đầu.

“Không. . . . . . Không. . . . . . Tiểu Bạch ngươi không thể. . . . . .”

Nhìn thấy trường kiếm bị chưởng phong xoắn nát, Lâm Chân ra sức đánh một quyền về phía Tiểu Bạch thần sắc không thể hiểu nổi, mắt thấy chỉ còn cách Tiểu Bạch mười phân thì bị bắt ngừng lại, trên tay truyền đến một cảm giác cực độ thống khổ, vẫn là cách hư không, cánh tay bị Tiểu Bạch giữ chặt lấy, còn có tiếng xương bị bẻ gãy truyền đến, khiến kẻ khác hoảng sợ dị thường.

Ngón tay trắng nõn của Tiểu Bạch hơi mở ra liền bóp nát cánh tay của Lâm Chân, cánh tay rơi xuống trên mặt đất, máu tươi lập túc phun ra, Lâm Chân thống khổ hét to một tiếng, bị Tiểu Bạch cách khoảng không vung tay đánh bay ra ngoài.

Nhìn thấy Tiểu Bạch đẫm máu tựa như sứ giả địa ngục Tu La như thế, Lâm Chân giãy vài cái đứng lên khỏi mặt đất, trong ***g ngực quay cuồng kịch liệt, phun ra một ngụm máu, máu tươi sớm lây dính toàn thân, nhìn thấy Tiểu Bạch ở giữa sân mặt không biểu tình bước qua từng cái thi thể, từng bước một hướng về phía Mộc Diễm quốc quốc quân. Lâm Chân một tay nhanh chóng lấy đạn tín hiệu trong ngực ra, bắn lên không trung, vô số ánh sao lấp lánh xanh biếc lập tức xòe ra giữa không trung.

Rất nhanh, bốn phía đại viện hoàng gia lập tức chật kín hắc y nhân trang phục khác với đồng phục màu vàng của thị vệ trong cung, giờ phút này đang vây quanh hai người, tất cả đều là ảnh tử chỉ bảo hộ an toàn cho Mộc Diễm quốc quốc quân, ảnh tử trải qua chọn lựa từ nhỏ, huấn luyện địa ngục tạo nên vũ khí hình người siêu cường, toàn bộ phong bế vây quanh Trúc Tử chống đỡ không được ngã xuống trên mặt đất giữa sân cùng Tiểu Bạch vẫn không ngừng bước đến.

“Mộ Dung Bạch. . . . . . Rốt cục ngươi đã lộ ra bộ mặt thật, bị tầng tầng ảnh tử vây quanh, cuối cùng kết cục bất quá cũng như Lý Trúc mà thôi, dùng hết sức lực mà suy kiệt, trẫm thật muốn xem xem ngươi làm thế nào phá được vòng vây của cao thủ không thua gì Lý Trúc trong cung, cùng với thị vệ cung đình bảo vệ vòng ngoài hoàng cung này.” Diễm Nguyệt Cơ dứt lời, ngàn vạn người đều đánh úp nhào về phía Tiểu Bạch.

Nhìn thấy một mảnh đông nghìn nghịt ấy, trong mắt Tiểu Bạch vẫn không hề thất kinh, lạnh lùng liếc mắt chung quanh một cái, ngầm hạ mâu quang.

Gió vốn đang bình thản đột nhiên cuồng bạo cuốn lấy những bông tuyết đang bay trên không trung, làm mờ mắt mọi người, ở đại viện tầm mắt không rõ, Tiểu Bạch hoàn toàn không nhìn đến gió lốc ở giữa sân, mái tóc trên đầu được Mộ Dung Lâm Phong trước khi đi cẩn thận vấn lên bị gió thổi tung phất phới, sợi dây buộc bằng tơ tằm màu trắng thuần cũng bị gió cuốn bay vút lên bầu trời cao.

Tiểu Bạch trong không khí lạnh như băng chậm rãi giơ lên năm ngón tay tái nhợt, hơi hơi loan động, tốc độ của gió mắt thường nhìn không thấy được thay đổi, cuồng bạo mà lãnh liệt!

Diễm Nguyệt Cơ đứng trên bậc thang cao cao, cao ngạo nhìn xuống Tiểu Bạch bị tầng tầng vây quanh phía dưới, đang lúc Diễm Nguyệt Cơ nghĩ rằng sẽ thấy sự thất bại trên mặt Tiểu Bạch, lại thấy Tiểu Bạch từ từ ngẩng đầu lên, chuẩn xác tìm được vị trí của Diễm Nguyệt Cơ, mâu quang lạnh băng nhìn thẳng về phía Diễm Nguyệt Cơ, đôi môi nhếch lên cao thấp đóng mở một chút, Diễm Nguyệt Cơ đứng quá xa, không nghe được Tiểu Bạch nói cái gì, nhưng ngay khi Tiểu Bạch một lần nữa khép lại đôi môi, phong vân đột nhiên thay đổi! !

Giữa sân, lấy bán kính năm mươi thước quanh Tiểu Bạch, nháy mắt gió mãnh liệt xoay tròn thẳng lên trời, hình thành một con lốc xoáy mạnh mẽ gào thét lên, cây cối hoa cỏ bị nhổ tận gốc cuốn vào bên trong lốc xoáy, phòng ốc lầu các to lớn thanh lịch gần đó cũng bị cuốn vào, huống chi là người! Lốc xoáy tựa như được trao cho sinh mệnh mạnh mẽ, một đứa con nít tham lam không thấy đủ, tận tình cắn nuốt hết thảy chung quanh, càng nhiều càng tốt, tựa như một hố đen không đáy hút lấy vạn vật trên thế gian. Ở giữa sân, từng hắc y nhân một chống chọi không được bị nuốt chửng lấy, nháy mắt không còn thân ảnh, chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ từ từ phiêu tán trong lòng cơn lốc, một lại một thân ảnh biến mất, cho đến khi cả cơn lốc bị che kín toàn máu là máu. . . . . .

Người trong cung nhìn thấy cơn lốc xoáy dần dần bị nhuộm thành màu đỏ kia đều thét chói tai chạy tán loạn, có kẻ sợ tới mức ngã xuống đất, hơn nữa dưới khố nhanh chóng ướt một vũng nước, trong cung loạn thành một đống, bối rối chạy trốn cùng va chạm nhau, có người ngã vào cái áo lạnh băng, kêu cha gọi mẹ, mỗi người như gặp phải Tu La đến từ kẽ nứt địa ngục nứt, nhìn thấy lốc xoáy như rống giận càng ngày càng đến gần mình, cũng càng ngày càng to lớn hơn, mỗi người đều mất hết huyết sắc, tim gan cũng bị dọa nát.

“Trời ơi, đó là cái gì? Cứu mạng a. . . . . . ”

“Lão thiên gia đang tức giận . . . . . . Cứu mạng a!”

“Mẹ ơi. . . . . . Ô ô. . . . . . Ta sợ. . . . . .”

“Chạy mau. . . . . . Chạy mau ra ngoài. . . . . .”

“Cứu mạng. . . . . .”

“Ai có thể tới cứu bọn ta. . . . . .”

“. . . . . . Ô ô. . . . . .”

“. . . . . . Yêu quái đến đây. . . . . . yêu quái ăn thịt người. . . . . . Cứu mạng a! !”

“. . . . . .”

Lúc này, toàn bộ người cao thấp trong Mộc Diễm quốc hoàng cung đều đắm chìm trong khủng hoảng đỏ như máu, không ai biết vì sao cơn lốc cuồng bạo thị huyết này tồn tại, cũng không ai biết ở giữa trung tâm cơn lốc đẫm máu này, Tiểu Bạch không chút bị ảnh hưởng bởi sự vật chung quanh, mạnh khỏe không việc gì, trong mắt ngập tràn thị huyết lạnh băng, cùng Trúc Tử phía sau ôm Bạch hồ con mắt đã muốn lồi ra ngoài hoảng sợ không còn khả năng dùng ngôn ngữ.

“Không! !”

Ngoài cung, giữa không trung có bông tuyết tinh tế bay xuống, một cái dây cột tóc màu trắng thuần phất phơ bay giữa bầu trời, cuối cùng chậm rãi cô tịch dừng bên góc đường không ai chú ý đến.

Không phải. . . . . . Không phải. . . . . . Không phải là đồ chơi.

Tiểu Bạch không phải là đồ chơi. . . . . . Không phải.

Ai cũng không thể đem cướp đi người của ta!

Không thể, tuyệt đối không thể!

Gió đang tàn sát bừa bãi, nhưng đã khống chế không được

Trong lòng tràn ra lửa giận

Không thể khống chế được nữa

Sư phụ. . . . . .

Sư phụ. . . . . .

Tiểu Bạch đau. . . . . . đau

Đau. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.