CHƯƠNG 31 QUYỂN 3: LỜI ÁC ĐỘC
Mộc Diễm quốc hoàng cung vẫn luôn trang nghiêm hoa lệ như thế, khi mấy người Tiểu Bạch đi đến, Diễm Nguyệt Cơ còn đang ở thư phòng cùng triều thần không biết bàn bạc cái gì, đương nhiên Tiểu Bạch cùng Trúc Tử đối với mấy cái sách lược gì đó không hiểu rõ cũng chẳng quan tâm lắm. Bởi vì Diễm Nguyệt Cơ còn đang ở thư phòng chưa ra, nên Lâm Chân bèn an bài Tiểu Bạch cùng Trúc Tử ngồi chờ ở phòng bên ngoài, còn gọi người chuẩn bị trà nước điểm tâm đầy đủ, bất quá Tiểu Bạch lại không như bình thường, chỉ ôm Bạch hồ đoan đoan chính chính ngồi đó, tựa hồ điểm tâm trước mặt bé không có chút hấp dẫn nào, có lẽ Tiểu Bạch lúc nãy đã muốn ăn đủ no rồi, hiện tại bụng nhỏ cũng không thể chứa thêm thứ gì khác.
Trúc Tử ngồi bên cạnh thấy Tiểu Bạch hiếm khi không nhìn tới điểm tâm trước mặt, có hơi kinh ngạc, bất quá ngẫm lại Tiểu Bạch lúc nãy đã ăn hai bát mì lớn rồi, Trúc Tử rút khóe miệng.
Người nhìn nhỏ mà dạ dày không thể đo a.
Lâm Chân đứng ở đối diện Tiểu Bạch, đôi mắt đen như hắc diệu thạch tinh tường trầm ổn thường ngắm Tiểu Bạch đang im lặng ngồi, Lâm Chân không rõ, ở đối diện rõ ràng là một tiểu hài tử còn chưa thành niên, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn, mặc dù không đủ độ tuyệt mỹ, nhưng ngũ quan cũng coi như thanh tú, trong mắt là thần thái thản nhiên, cảm tịnh thuần túy, tuy rằng toàn thân mặc tròn vo, song Lâm Chân biết rõ bên trong y phục là thân mình nhỏ bé yếu ớt, cơ thể mềm mại hoàn toàn không có sức bật. Vậy mà vì sao bệ hạ lại nói đứa nhỏ này là một tồn tại nguy hiểm, đương nhiên Lâm Chân tuy rằng không rõ nguyên nhân bệ hạ nói vậy, nhưng nếu bệ hạ đã nói thế thì chắc chắn là đúng, tất nhiên những gì nguy hại đến bệ hạ đều phải bị loại bỏ.
Hai mắt Lâm Chân âm trầm nhìn Tiểu Bạch ở đối diện vẫn im lặng dị thường ôm Bạch hồ ăn no đến mức sắp thở không nổi kia, Tiểu Bạch nãy giờ vẫn nhìn ngoài cửa đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt âm trầm không rõ của Lâm Chân, tò mò nhìn lại Lâm Chân đang tìm tòi đánh giá bé.
Lâm Chân như không có việc gì thu hồi ánh mắt đánh giá của gã bắn về phía Tiểu Bạch, xuyên qua Tiểu Bạch nhìn thẳng phía trước.
Đúng lúc này ngoài cửa có một thân ảnh màu minh hoàng đi vào. Long bào trang nghiêm mà sang trọng. Tóc cũng vấn cao lên. Đã không còn xinh đẹp mị hoặc của trước đây, Diễm Nguyệt Cơ bây giờ đây cao ngạo mà có khí thế.
Trúc Tử lôi kéo Tiểu Bạch chuẩn bị tiến lên bái lễ, lại bị Diễm Nguyệt Cơ khoác tay, ngữ khí trầm nói, “Được rồi, đều ngồi lại đi.”
Diễm Nguyệt Cơ đi lên nhuyễn tháp cũng là màu minh hoàng ở giữa phòng ngồi xuống, nhấp lại một ngụm trà Lâm Chân bưng tới nhuận hầu, sau đó mới nhìn xuống Tiểu Bạch, mà Tiểu Bạch cũng là vẻ mặt không sợ đón nhận ánh mắt Diễm Nguyệt Cơ cao thấp đánh giá. Song khi chuyển tầm nhìn qua Trúc Tử ở bên cạnh, lại cảm thấy kinh ngạc. Diễm Nguyệt Cơ bật dậy từ nhuyễn tháp, ngữ khí không giấu được kinh ngạc, “. . . . . . Ngươi là Lý Trúc?” Lần trước, Trúc Tử ở ngoài cửa tẩm cung, Diễm Nguyệt Cơ không biết, bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy Trúc Tử. Đương nhiên là lần đầu tiên sau mười năm. Diễm Nguyệt Cơ vẫn luôn cho rằng Lý Trúc đã hy sinh trong cuộc hỗn loạn đó.
Đương nhiên hiện tại Diễm Nguyệt Cơ cũng không biết Trúc Tử là con trai Lý tướng quân, dù sao trong mắt Diễm Nguyệt Cơ, mặc dù cùng Trúc Tử là cộng sự, có chung chủ tử, nhưng trong đội ảnh tử khi đó không có quá nhiều trao đổi, mục tiêu chung duy nhất của bọn họ chính là bảo hộ Diễm Thích bệ hạ an toàn, hơn nữa bản thân đội viên ảnh tử cũng phải giữ bí mật, Diễm Nguyệt Cơ cũng chỉ biết Lý Trúc thuộc về đội ảnh tử, gặp qua vài lần, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau. Khi đó, đội ảnh tử đều là những người lạnh lùng không thích nói chuyện.
“Dạ đúng, bệ hạ.” Trúc Tử tựa hồ cũng không chút sợ Diễm Nguyệt Cơ nhận ra y, dù sao trước kia hai người cũng là cộng sự cùng một chủ. Tuy rằng mười năm sau này, thân phận địa vị hai người cách xa như trời đất, song cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của Diễm Nguyệt Cơ.
Diễm Nguyệt Cơ nhanh chóng bước đến trước mặt Trúc Tử, tựa hồ có một khắc nghi hoặc, sau đó khôi phục lạnh lùng vô tình nói, “Đừng nói hiện tại ngươi chính là Trúc Tử xem Mộ Dung Lâm Phong là chủ tử thứ hai đi?”
Trúc Tử không để ý đến ngữ khí càng lúc càng lạnh của Diễm Nguyệt Cơ, vẫn không e dè thừa nhận, “Đúng vậy.”
Diễm Nguyệt Cơ vốn mặt không chút thay đổi nhất thời trở nên âm trầm, nhíu chặt hai hàng lông mày, nắm áo Trúc Tử tức giận nói, “Làm càn, đội ảnh tử từ khi thành lập đã thề trừ bỏ tiền nhiệm Diễm Thích bệ hạ, kiếp này tuyệt không nhận chủ lần hai. Ngươi không chỉ làm mất mặt đội ảnh tử chúng ta, còn dám thừa nhận sao, hoặc là nói cái chết của Diễm Thích bệ hạ trước đây có quan hệ với ngươi? Lý — Trúc?”
Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử bị Diễm Nguyệt Cơ nắm áo lôi lên, cảm thấy cả kinh. Bé buông Bạch hồ trong lòng ra, tiến lên dùng sức đẩy Diễm Nguyệt Cơ, “Buông Trúc Tử ra! ”
Mà nhất thời không đề phòng, Diễm Nguyệt Cơ chỉ chú ý vào Trúc Tử đã bị Tiểu Bạch mạnh mẽ đẩy ra, lui ra sau hai bước được Lâm Chân đỡ lấy. Tiểu Bạch tỏ vẻ bảo vệ đứng trước mặt Trúc Tử, mà Trúc Tử bị buông ra ngã xuống đất ho khan. Vừa nãy bị Diễm Nguyệt Cơ nắm áo, Trúc Tử bị cổ áo của mình siết lại không thể hô hấp.
Lâm Chân lại nhìn đến Diễm Nguyệt Cơ vậy mà lại bị Tiểu Bạch nhỏ bé yếu ớt đẩy ra, vẫn là khuôn mặt than đó, tiến lên chuẩn bị cho Tiểu Bạch một kiếm tử hình tại chỗ, nhưng lại bị Diễm Nguyệt Cơ phục hồi tinh thần lại ngăn trở, “Quên đi, cần gì so đo với một tiểu hài tử.”
Diễm Nguyệt Cơ một lần nữa ngồi về nhuyễn tháp, chỉ là ánh mắt sắc bén bắn về phía Trúc Tử đứng sau Tiểu Bạch. “Lý Trúc, chẳng lẽ ngươi sẽ không có gì để nói sao?”
Trúc Tử thuận quá xong, kéo Tiểu Bạch đang căm thù nhìn chằm chằm Diễm Nguyệt Cơ ra sau lưng y, đối với nghi vấn của Diễm Nguyệt Cơ, trả lời: “Lý Trúc sớm đã chết trong cuộc hỗn loạn mười năm trước rồi, từ khi chủ nhân Mộ Dung Lâm Phong cứu ta lúc ta sắp chết ấy, ta đã không còn là Lý Trúc mười năm trước, mạng của ta là chủ nhân ban, vậy ta cũng sẽ trung thành với chủ nhân cả đời.”
Diễm Nguyệt Cơ ngồi ở phía trên nhìn chằm chằm vào Trúc Tử, giận dữ cười nói. “Tốt, tốt, hảo một câu trung thành cả đời.”
Tiểu Bạch ôm lấy Bạch hồ kinh hách nhảy vào lòng bé, nghe Diễm Nguyệt Cơ cười to, mày kiếm nhíu chặt lại. Tiểu Bạch có thể cảm giác được quay sát khí chung quanh Diễm Nguyệt Cơ đang chậm rãi quần tụ lại.
Trúc Tử đứng trước Tiểu Bạch tựa hồ không đoán được Diễm Nguyệt Cơ sẽ phản ứng như thế. Chờ Diễm Nguyệt Cơ cười xong còn nói thêm, “Bất quá không thể không nói Mộ Dung Lâm Phong quả thật là một nhân tài hiếm có, rõ ràng là một bình dân không thân phận không địa vị, trên người đã có khí thế bất phàm, gặp chuyện không sợ hãi không hoảng hốt, công phu tựa hồ cũng rất không tồi, bộ dạng cũng tuyệt mỹ lại không mất anh khí, trên đời này có lẽ cũng chỉ có hắn xứng đứng bên cạnh, cùng trẫm cai trị giang sơn, được vạn nhân kính ngưỡng.”
Tiểu Bạch mới đầu nghe vẫn không hiểu mơ mơ màng màng, sau cùng nghe được sư phụ mình phải ở cạnh Diễm Nguyệt Cơ, Tiểu Bạch đẩy Trúc Tử đang chắn trước mặt bé ra, lớn tiếng phản bác lại Diễm Nguyệt Cơ nói, “Sư phụ sẽ không đi theo ngươi! Sẽ không! !”
Trúc Tử lập tức kéo Tiểu Bạch về sau lưng mình lại, nói với Tiểu Bạch đang tức giận, “Bé ngốc, nơi này là hoàng cung a. Bình tĩnh một chút, cũng đừng nên đắc tội bệ hạ. Ngươi đã quên chúng ta tới nơi này để lấy ‘ Bạch Quả ‘ sao ?”
Tiểu Bạch ủy khuất nhìn Trúc Tử đang giữ chặt bé, “Nhưng mà. . . . . . nhưng mà. . . . . . Sư phụ là của một mình Tiểu Bạch. . . . . .
Đối với Diễm Nguyệt Cơ biết võ cong mà nói, lời Tiểu Bạch vừa nói với Trúc Tử kia, nghe rất là rõ ràng, vì thế cười lớn bước đến, “Ha ha ha. . . . . . Lời ngươi nói đúng là ngây thơ buồn cười. Cái gì gọi là Mộ Dung Lâm Phong là của một mình ngươi, không nói tới các ngươi là thầy trò, mà còn đều là nam tử, đồng tính trái với đạo lý, thầy trò trái với luân thường, khiến cho người người trong thiên hạ nhạo báng. Đúng là trẻ con miệng còn hôi sữa, nói sư phụ ngươi tìm cho ngươi một vú em đi.”
Trúc Tử lo lắng nhìn Tiểu Bạch đột nhiên an tĩnh lại, sau đó nghi hoặc nhìn y, “Trúc Tử. . . . . . Có ý tứ gì. . . . . .” Không thể không nói Trúc Tử tại trong giờ phút này cực thích cá tính đơn thuần của Tiểu Bạch, bởi vì không hiểu luân lý đạo đức của thế gian, bởi vậy cũng sẽ không giống như y thương tâm quá nhiều, không biết phải làm sao.
Tuy nhiên còn chưa chờ Trúc Tử nói được gì với Tiểu Bạch, Diễm Nguyệt Cơ cao ngạo nhìn xuống hai người, tiếp tục nói. “Chẳng lẽ không ai nói với ngươi, nam tử cùng nam tử yêu nhau là hậu thế không dung, là ghê tởm. Ngươi cho là sư phụ ngươi thật sự thích ngươi sao? Từ xưa đến nay nam tử chỉ có thể kết hợp cùng nữ tử, mới có thể sinh hạ con cái, kéo dài hương khói hậu đại. Mà
ngươi có thể dựng dục hậu đại của sư phụ ngươi sao? Ngươi không thể, trong mắt sụ phụ ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một nam sủng để hắn đùa bỡn thôi. Nam sủng, có biết không? Chính là những đứa không biết thẹn mở chân ra dưới nam nhân, món đồ chơi mặc cho nam nhân chơi đùa, sau đó tùy tiện vứt bỏ, ngươi chính là một nam sủng. Đúng là đứa ngu bị người bán còn giúp người ta đếm tiền. . . . . .”
Trúc Tử chưa bao giờ biết Mộc Diễm quốc quốc quân cư nhiên sẽ nói ra lời ác độc như thế, thân thể Tiểu Bạch dần dần cứng ngắc, Trúc Tử rốt cục nhịn không được cắt ngang lời Diễm Nguyệt Cơ, “Bệ hạ! ! ! Đủ rồi, Tiểu Bạch chính là một đứa nhỏ!”
Trúc Tử rống to một tiếng rốt cục khiến cho toàn diện im lặng, nhưng lại bị Lâm Chân lúc nào cũng kè kè bên cạnh bay đế nhanh chóng đè y quỳ trên mặt đất, “Lớn mật, dám vô lễ với bệ hạ như thế !”
Trúc Tử đột nhiên cười nhạo một tiếng, nhìn Diễm Nguyệt Cơ đứng trên cao nhìn xuống bọn họ, nói, “Ta biết rồi. Ngươi lần này căn bản không phải vì đưa ‘ Bạch Quả ‘ gì cho bọn ta hết, đây là một cái bẫy, mục đích của ngươi rốt cuộc là cái gì?” Trúc Tử hiểu ra mọi chuyện, ngay cả kính ngữ cũng không dùng, cho dù bị Lâm Chân giữ tứ chi cũng không quên tức giận nhìn thẳng Diễm Nguyệt Cơ.
Diễm Nguyệt Cơ bưng ly trà trên bàn lên, nhấp từng ngụm nhỏ. Không chút để ý nói, “Lý Trúc, ngươi sai lầm rồi. Trẫm có thể có mục đích gì chứ, trẫm chỉ đang nói ra sự thật mà thôi, Mộ Dung Bạch ở bên Mộ Dung Lâm Phong chỉ biết bị hủy hoại hắn, Mộ Dung Lâm Phong là phải ở một nơi có thể phô bày mọi tài hoa của hắn tài hoa, mà không phải chìm trong tình yêu đáng buồn cười, chỉ cần ở bên trẫm, qua một thời gian, nhất định có thể trở thành bá chủ một phương, cùng trẫm cả ngày được thiên hạ kính ngưỡng, đây mới là ý nghĩa cả đời nên theo đuổi! !
Trúc Tử bình tĩnh nhìn Diễm Nguyệt Cơ một hồi, sau đó lạnh như băng nói từng chữ. “Sau này ngươi nhất định sẽ hối hận! !”