CHƯƠNG 30 QUYỂN 3: GIÓ LẶNG TRƯỚC MƯA GIÔNG
Phố xá Mộc Diễm quốc quả nhiên cực kỳ náo nhiệt, khách *** nơi Tiểu Bạch cùng Mộ Dung Lâm Phong ở là mảnh đất trung tâm phồn hoa của Mộc Diễm quốc, khách phòng Tiểu Bạch cùng Mộ Dung Lâm Phong ở trên lầu hai của khách ***, trong phòng có một cửa sổ rất to, Tiểu Bạch mở cửa sổ gỗ ra, đón lấy từng cơn gió lạnh lẽo, cho dù mặc rất nhiều quần áo ấm, Tiểu Bạch vẫn không tránh được run rẩy một trận, nhưng mà nhìn thấy phố xá náo nhiệt bên ngoài, lại không nỡ đóng cửa lại.
Tiểu Bạch bế Bạch hồ đang chạy quanh bé vào lòng, sau đó dựa vào bên cửa sổ, hai mắt lóe sáng nhìn xuống cảnh vật bên ngoài, mùa đông vẫn rất là lạnh, bên ngoài một lớp băng tuyết bao phủ con đường lớn của Mộc Diễm quốc, cả thủ đô Mộc Diễm quốc giống như trở thành một đất nước băng tuyết.
Tiểu Bạch đem hai má lạnh như băng cúi đầu dựa vào Bạch hồ trong lòng, ôm Bạch hồ đặt trên cửa sổ, bé cũng dựa vào thềm cửa sổ, phía dưới khách *** là một gian hàng điểm tâm sáng nho nhỏ, nồi nước sôi sùng sục bốc khói ngùn ngụt, mùi hương bay lên từng đợt, làm cho Tiểu Bạch lại muốn ăn, quầy điểm tâm bên dưới không lớn, cũng không hoa lệ, cửa hàng nho nhỏ, là một đôi vợ chồng cùng nhau buôn bán, nam chủ yếu lo việc nấu nướng, nữ đảm đương bưng bê, châm trà rót nước, nhiệt tâm tiếp đón khách nhân, bưng mì nước đã chuẩn bị xong đến trên bàn khách nhân, tuy rằng bận rộn vẫn phối hợp với nhau rất tốt, hoà thuận vui vẻ.
Tiểu Bạch từ khi đến dị thế này thay đổi thân thể, đôi mắt sáng ngời đến lạ thường, thị lực cũng cực tốt, những thứ ở rất cũng có thể thấy rất rõ ràng, tựa như hiện tại Tiểu Bạch bị mùi hương kia hấp dẫn, ánh mắt đảo quanh nhìn thấy tô mì nóng hổi trên tay lão bản nương, bên trong có mì, thịt viên, thịt nạm bò đã qua sơ chế còn có hai cái trứng thật to, phía trên rắc một ít hành hoa, hương vị từ từ bay lên a a, khiến cho Tiểu Bạch thiếu điều rớt nước miếng.
“Tiểu Bạch hồ, chúng ta đi xuống ăn gì đó đi.”
Hôm nay trời còn chưa sáng Mộ Dung Lâm Phong đã ra ngoài một mình, Tiểu Bạch vốn cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Mộ Dung Lâm Phong cự tuyệt, nơi Mộ Dung Lâm Phong muốn đi chính là Anh Linh sơn, núi cao vách đá cao bốn năm nghìn thước trong mùa đông đóng băng giá lạnh này, sơn đạo rất khó đi, mang theo Tiểu Bạch quả thật không tiện. Mộ Dung Lâm Phong muốn đến đó hái một ít thảo dược về, mấy viên thuốc làm cho Tiểu Bạch đã sắp hết rồi, cho nên phải lên núi hái thảo dược điều chế thêm một ít, đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong cũng không nói với Tiểu Bạch, chỉ nói sẽ về trước bữa cơm chiều, bảo Tiểu Bạch ngoan ngoãn chờ ở khách ***, không được đi quá xa, trước khi đi cũng đã cẩn thận bảo Trúc Tử chú ý một vài việc, sau đó bước ra cửa. Cho nên sáng sớm hôm nay chỉ còn có Bạch hồ cùng Tiểu Bạch.
Đúng lúc Tiểu Bạch bế Bạch hồ đi xuống cầu thang, nhìn thấy Trúc Tử đang bưng một chén cháo hoa dưa muối lớn còn đang bốc khói, mà lần này Trúc Tử hiếm thấy không có Trần Thần vẫn luôn theo đuôi. Mà Trúc Tử cũng chú ý tới Tiểu Bạch đang đi xuống cầu thang, thấy Tiểu Bạch xem cái bát trong tay y, vì thế bước nhanh đến, “Bé ngốc sao lại xuống đây, đi lên ăn cháo nè, cháo vẫn còn nóng hổi đây.”
Tiểu Bạch nhìn nhìn cháo hoa dưa muối bé đã ăn ba ngày, Tiểu Bạch không rõ sao mấy ngày nay Trúc Tử đều cho bé ăn cái này, quá mức nhạt nhẽo vô vị, thật muốn ăn những thứ khác.
“Trúc Tử, chúng ta không ăn cháo hoa dưa muối nữa được không, lão bá bên ngoài kia làm thức ăn rất thơm, nhìn qua có vẻ ngon, chúng ta cũng đi ăn có được không?” Tiểu Bạch nhìn cái quầy trước cửa kia càng ngày càng có nhiều người đến xếp hàng, thấy nhiều người tụ tập đến như vậy, Tiểu Bạch sợ người ta bán hết mất.
“A, mấy quầy đó nhìn có vẻ không được sạch sẽ lắm nha, không thì chờ chủ nhân về rồi nói sau.” Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch tuy rằng đang nói chuyện với y, nhưng ánh mắt đã liếc thẳng ra bên ngoài rồi, việc để Tiểu Bạch ăn cháo trắng cũng là do Mộ Dung Lâm Phong bảo Trúc Tử, nguyên nhân tự nhiên cũng sẽ không nói ra, trừ Tiểu Bạch, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng. Ăn cháo hoa dưa muối ba ngày, quả thật có chút chán ngấy.
Tiểu Bạch nghe xong vẻ mặt không muốn, chờ Mộ Dung Lâm Phong về, Tiểu Bạch đã đói đến lép kẹp bụng rồi.
Trúc Tử nhìn Tiểu Bạch cúi đầu xuống thất vọng ngó y, rốt cục không nín được cười, “Ha ha. . . . . . Bé ngốc ai kêu ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến ăn, được rồi, mới rồi nói giỡn với ngươi thôi, đi nào.” Nói xong tiện tay để cái bát đang cầm lên bàn, gọi Tiểu Bạch vui vẻ đi đến quầy đông đúc kia xếp hàng.
Người đang xếp hàng chờ đến lượt trước hàng quả thật rất nhiều, người đến lượt rồi thì cũng không đủ ghế ngồi, thật vất vả chờ đi vào, lại đợi thêm một thời gian cũng không ngắn, mới đợi được lão bản bưng đến hai bát to thơm ngào ngạt, mì nước phía trên còn rắc hành hoa tươi ngon.
Tiểu Bạch để Bạch hồ trong lòng lên bàn, gắp cho Bạch hồ một viên thịt nấm hương thật to, sau đó mới cẩn thận thổi nước mì cho nguội bớt, húp một ngụm nước lèo hầm xương tỉ mỉ, ấm áp cả tim phổi bé, thật là ngon
“Bé ngốc, mấy nay các ngươi đã làm gì?” Trúc Tử vừa tao nhã ăn mì nước vừa hỏi Tiểu Bạch ngồi bên cạnh đang hết sức chuyên chú ăn từng gắp mì.
Tiểu Bạch gắp lên một viên thịt nấm hương to, há miệng hạnh phúc cắn quá nửa, nghe được Trúc Tử hỏi, dừng động tác trong miệng lại, Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, “Đi hoàng cung, tìm ‘ Bạch Quả ‘.”
“Tìm được chưa?”
“. . . . . . Tiểu Bạch không biết. . .” Tiểu Bạch dừng một chút mới trả lời, Tiểu Bạch cảm thấy Mộc Diễm quốc hoàng cung tuy rằng rất đẹp, tráng lệ, cao quý thanh lịch, nhưng mà Tiểu Bạch không thích, không thích người ở trong đó– Diễm Nguyệt Cơ.
“Không biết? Vậy ngươi ở hoàng cung làm gì vậy?” Trúc Tử đang ăn mì ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi.
“. . . . . . Ăn xong rồi, Tiểu Bạch còn muốn ăn nữa. . .” Tiểu Bạch bưng bát to “ừng ực” uống hết nước canh bên trong.
“. . . . . .” Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch đem cái bát ăn sạch sẽ đặt trước mặt y, chứng minh bé đúng là đã ăn xong rồi, còn có vẻ mặt muốn thêm bát nữa.
“. . . . . . Trúc Tử. . . Trúc Tử. . . . . . Tiểu Bạch còn muốn. . . Tiểu Bạch hồ cũng thế. . .”
“. . . . . . Xin đừng kéo Bạch hồ vào chung, ngươi đúng là bụng không đáy. . .”
Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi trên ghế gỗ nhỏ, nhìn Trúc Tử lại lần nữa chen vào đội ngũ xếp hàng đông đúc, bé ôm lấy Bạch hồ đã ăn no ơi là no đang nằm trên bàn nghỉ ngơi, sờ sờ cái bụng mềm căng tròn của Bạch hồ, “Tiểu Bạch hồ, gần đây có phải béo lên không a ?”
Tất nhiên là Bạch hồ không nói được, chỉ có thể liếm liếm đầu ngón tay nho nhỏ non mịn của Tiểu Bạch, khe khẽ “ngao ngao” hai tiếng, tựa hồ là đang nói, ta ăn chung với ngươi mà, cho nên xin đừng có hỏi ta. . .
“. . . . . . Tiểu Bạch công tử.”
Lúc này, Lâm Chân một thân mặc trang phục đen đột nhiên đứng sau lưng Tiểu Bạch, vẫn là gương mặt than như cục đất, thấy Tiểu Bạch ôm Bạch hồ ngây ra nhìn gã, nghĩ chắc Tiểu Bạch không nhớ ra hắn là ai, vì thế bổ sung nói, “Ta là cận vệ của bệ hạ, bệ hạ phái thuộc hạ đến đây nói cho các ngươi biết ‘ Bạch Quả ‘ đã về đến hoàng cung, mời các ngươi đến.”
“. . . . . . ‘ Bạch Quả ‘?” Tiểu Bạch biết sư phụ vẫn luôn đi tìm ‘ Bạch Quả ‘, thoạt nhìn là một thứ rất quan trọng.
“Đúng vậy.” Có trả lời rất có phép tắc.
“Chủ nhân nhà ta hôm nay đã đi ra ngoài rồi, vẫn chưa về, ngày mai đến vẫn được chứ?” Trúc Tử bưng một bát mì nước lớn trở về, lại nhìn thấy kế bên Tiểu Bạch đột nhiên có thêm một gã nam tử mặt đơ mặc hắc y, cũng nghe thấy những lời hắc y nhân nói với Tiểu Bạch. Nhưng lại nghĩ đến chủ nhân trong một lúc nữa không chưa về kịp, khi đi cũng có nói đến giờ cơm chiều mới về, hôm nay chắc là không đến hoàng cung được, chỉ có thể chờ đến mai.
Lâm Chân nhìn Trúc Tử cách đó không bưng một tô mì đi tới, một thân ăn mặc lộ ra quý khí rõ ràng, nhất thời không biết chủ nhân Trúc Tử nói tới là ai?
“Chủ nhân của ta chính là Mộ Dung Lâm Phong.” Trúc Tử thấy Lâm Chân vẻ mặt cao thấp đánh giá mình, cũng biết Lâm Chân đang nghi hoặc cái gì, đều tại Trần Thần nói cái gì y mặc quần áo quá mức mộc mạc, vì thế sai người tặng một đống y phục đo theo dáng người của y mà làm, còn nói cái gì con trai tướng quân thì phải có dáng vẻ của con trai nhà tướng quân.
Lâm Chân nghe xong gật gật đầu, cũng không đặt nghi vấn về vấn đề này quá nhiều, sau đó tiếp tục nghiêm mặt nói, “Không có vấn đề, Tiểu Bạch công tử đi cũng được.”
Trúc Tử sau khi nghe được, có chút khó xử, Mộ Dung Lâm Phong trước khi đi có nói qua, phải trông Tiểu Bạch cho thật kỹ, không được đi đâu hết.
“. . . . . . Tiểu Bạch đi.” Tiểu Bạch nhớ rõ trước đây Mộ Dung Lâm Phong có nói, chỉ cần lấy được ‘ Bạch Quả ‘ là có thể trở về nhà, quay về nhà ở rừng rậm sương mù, Tiểu Bạch không thích ở Mộc Diễm quốc, cho nên cũng muốn sớm lấy được ‘ Bạch Quả ‘ sau đó rời khỏi nơi này.
“Này. . . . . . Ta cũng đi cùng Tiểu Bạch.” Trúc Tử đắn đo suy nghĩ một hồi, quả thật bọn họ tới đây cũng là vì ‘ Bạch Quả ‘, nếu hiện tại có thể lấy được, hơn nữa có y cùng Tiểu Bạch cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Lâm Chân nhìn thoáng qua Trúc Tử, sau đó cứng ngắc nói, “Ân, kia mời hai vị theo ta đi thôi.”
“. . . . . . Chờ một chút. . .” Tiểu Bạch bắt lấy góc áo Trúc Tử đang xoay người muốn đi.
“Sao vậy? Chẳng lẽ nãy giờ ăn quá no rồi, hiện tại đi không nổi.” Trúc Tử nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch vẫn đang ngồi trên ghế nhỏ cau mày giữ chặt y.
“Tiểu Bạch còn chưa ăn xong bát thứ hai mà. . . . . .”
Tiểu Bạch nhìn chăm chú bát mì Trúc Tử vừa bưng đến cho bé, còn đang bốc khói nghi ngút kìa.
Trúc Tử: “. . . . . .”
Lâm Chân: “. . . . . .”
. . . . . . Ta là phân cách tuyến
Mộ Dung Lâm Phong thoải mái mà đi lên ngọn núi cao bốn năm nghìn thước, lúc này hắn đang đào lớp tuyết đang bao phủ nửa thân cây thảo dược, sau đó nhanh chóng nhổ đến gốc, lúc nhổ lên không cẩn thận bị gai trên thân cây cứa qua, nhìn thấy đầu ngón tay trắng nõn rất nhanh chảy ra một giọt máu tròn như ngọc, Mộ Dung Lâm Phong mặt nhăn mày nhíu vung tay, giọt máu đỏ thẫm văng ra khỏi tay hắn, nhưng lại nhanh chóng có một giọt khác chảy ra.
Mộ Dung Lâm Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời càng lúc càng âm trầm, còn có kia một đám mây dường như nặng trịch, gió thổi vào núi rừng vốn dao động không lớn đang dần dần bắt đầu xoáy tròn mạnh lên, khiến những nhánh cây khô héo chung quanh đây dao động đong đưa, từ xa nhìn lại tựa như quỷ quái đáng sợ trong sách miêu tả. Mộ Dung Lâm Phong dùng bàn tay không bị thương nhẹ che lên mắt phải, không biết vì sao mi mắt bên phải đột nhiên giật liên tục, cảm thấy như tựa hồ có chuyện gì đó ko còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão. . . . . .