CHƯƠNG 12 QUYỂN 3: LÝ TƯỚNG QUÂN
Vừa đi vào nhà, một mùi hương thảo dược chua sót liền xông vào mũi, tuy rằng chính lão tự mình sắc thuốc cho chủ nhân của mình, song cũng không tránh được bị hương thảo dược làm sặc.
“. . . . . . Là ai?” Trên chiếc giường Trúc Tử quen thuộc, thanh âm có vẻ yếu đuối vô lực từ sau màn truyền tới, bài trí trong phòng cũng không thay đổi chút nào, vẫn y như trước khi y rời đi. Trúc Tử vốn nghĩ đến sau khi y đi rồi, tiểu viện tử chỉ có y cùng nương ở lại sẽ bị phủ một lớp bụi bậm thật dày, dù sao trước kia còn ở phủ Lý tướng quân, y cùng mẫu thân tồn tại có cũng như không, hoàn toàn không được Lý tướng quân coi trọng, sống tại nơi này mười mấy năm, Trúc Tử cùng mẫu thân lạnh lẽo đơn độc, không nghĩ tới mười năm sau trở về, tiểu viện cùng bài trí của trước kia, cũng không hoang phế. Cũng không nghĩ đến Lý tướng quân cũng chính là phụ thân của y lại nằm trên chiếc giường của mẫu thân.
Hiện tại nằm ở nơi đó sám hối hay là hoài cựu đây? Trúc Tử nói không rõ tâm tình hiện tại của mình, trước kia vẫn mặc định khổ sở của y cùng mẫu thân đều là do sự lạnh lùng của Lý tướng quân tạo thành, nay nhìn thấy Lý tướng quân nằm trên giường tuổi vừa quá năm mươi, song trên mặt đầy nếp nhăn còn đầu thì đầy tóc bạc, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Hiện tại trên mặt Lý tướng quân đã sớm không thấy tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn năm xưa, hoàn toàn là một lão nhân suy yếu hấp hối, Trúc Tử không biết trong mười năm y không ở đây Lý tướng quân trải qua như thế nào, mười năm y kiềm nén cừu hận, Lý tướng quân mà y thấy xa lạ kia đã trải qua thế nào.
Trúc Tử đặt Bạch hồ lên bàn, nước đến, nhìn thấy Lý tướng quân nằm ở trên giường, chăn thật dày, Lý tướng quân trên giường chỉ lộ ra vẻ mặt tang thương, đôi mắt mờ mịt hơi mở, tinh thần cũng không phải tốt lắm.
“. . . . . . Ta đã trở về. . . . . .” Trúc Tử nhìn Lý tướng quân cố gắng tập trung tiêu cự vào y, thản nhiên nói.
Lý tướng quân đang nghe đến những lời này, không biết là phản ứng không kịp hay là không nghe rõ ràng, chỉ nhỏ giọng ho khan một chút, sau đó sẽ không một tiếng động nằm nơi đó, còn hơi nhắm hai mắt lại, thế nhưng lông mi dưới đôi mắt đang nhắm lại rung động, “Ai. . . . . . Ai đã về. . . . . . Là Tiểu An (một đứa con của Nhị phu nhân) đã về sao?”
Quản gia nhìn thấy Lý tướng quân vô trí vô giác không minh bạch, vội vàng bước lên phía trước, “Lão gia a, Tiểu An thiếu gia bây giờ còn ở trường đi học chưa trở về đâu, hiện tại vị đứng trước mặt lão gia chính là Tiểu Trúc thiếu gia a, Tiểu Trúc thiếu gia không chết a, Tiểu Trúc thiếu gia hiện tại trở về thăm ngài, lão gia nhìn kỹ a, đã về rồi, Tiểu Trúc thiếu gia rốt cục đã về rồi.”
Lý tướng quân rốt cục rõ ràng nghe được Trúc Tử trở về rồi, miệng mở ra khép lại mấy lần, được quản gia cẩn thận nâng dậy ngồi lên, thật cẩn thận, bàn tay khô héo nổi gân xanh nắm chặt lấy cánh tay thô ráp của quản gia, không xác định đích nhìn nhìn hình ảnh mơ hồ của Trúc Tử nói: “Là . . . . . Là Trúc Tử. . . . . . đã về sao? . . . . . . Là con. . . . . . rốt cục đã về rồi sao?”
Trúc Tử thấy Lý tướng quân vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Trúc Tử chưa bao giờ nghĩ khi y còn sống có thể nhìn thấy Lý tưởng quân trước kia luôn đối đãi với y một cách lạnh lùng, giờ phút này kinh hỉ cùng chờ mong mà nhìn y, Trúc Tử hốt hoảng một hồi, bị Trần Thần bên cạnh lấy tay đẩy đẩy, mới hồi phục tinh thần lại, “. . . . . . Ân. . . . . . Ta. . . . . . Ta đã trở về.”
Đây chính là người mà mẫu thân yêu bằng cả sinh mệnh. . . . . .
Nghe được Trúc Tử nói, hai mắt Lý tướng quân lập tức rơi xuống hay dòng nước mắt, toàn thân đều hơi run rẩy, khe khẽ nức nở, một bàn tay vươn tới trước mặt Trúc Tử, “Trúc Tử. . . . . . Trúc Tử. . . . . . Con không chết. . . . . . Con. . . . . . Con đã về. . . . . . Lại. . . . . . Lại đây. . . . . . Để ta chạm vào con. . . . . . Hài tử của ta. . . . . .”
Trúc Tử lần đầu nhìn thấy Lý tướng quân kích động như vậy, Lý tướng quân huy hoàng uy phong lẫm lẫm, giờ phút này chính là một phụ thân kích động khi biết con mình không chết, một phụ thân vào lúc gần đất xa trời, trong mắt trong lòng đều là hình ảnh đứa nhỏ của mình. Trúc Tử nhìn thấy Lý tướng quân quen thuộc lại xa lạ như vậy không biết phải làm sao. Trần Thần ở một bên nhẹ nhàng đẩy Trúc Tử về phía trước, “Trúc Tử, đi qua đi, để cho bá phụ nhìn ngươi thật kỹ.”
Trúc Tử bàn tay cứng ngắc chậm rãi bắt được cái tay run rẩy lửng lơ kia của Lý tướng quân, mới vừa đụng tới tay Lý tướng quân, đã bị Lý tướng quân nắm chặt lấy, sợ Trúc Tử đột nhiên biến mất, tay kia cũng run run sờ lên mặt Trúc Tử, tựa hồ đang tìm lại dáng vẻ Trúc Tử năm đó, “Trúc Nhi. . . . . . Trúc Nhi. . . . . . Ta. . . . . . Hài tử của ta. . . . . . Phụ thân. . . . . . Xin lỗi mẫu tử các ngươi a. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Phụ thân biết con nhất định là rất hận phụ thân. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”
Mà Trúc Tử cảm thụ được ma xát thô ráp trên mặt, nhất thời không biết nói gì, đúng vậy, trong lòng Trúc Tử quả thật là rất hận Lý tướng quân, cho dù Trần Thần đã kể hết mọi chuyện trước kia, trong lòng Trúc Tử vẫn còn một khúc mắc thật to, thâm tâm Trúc Tử vẫn không thể hoàn toàn tha thứ cho Lý tướng quân, Trúc Tử không thể chấp nhận y có một phụ thân yếu đuối như vậy, cho dù Lý tướng quân trong tâm y cùng mẫu thân vẫn chiếm vị trí rất lớn, song thời điểm y cùng mẫu thân chịu khổ chịu khi dễ, Lý tướng quân chỉ ở một bên thờ ơ mà nhìn, trước quyền thế cùng ái nhân, Lý tướng quân lựa chọn cái ở trước, Trúc Tử cảm thấy Lý tướng quân không xứng làm phụ thân của y, cũng không xứng làm phu quân của mẫu thân, trước quyền thế, chỉ là một kẻ cúi đầu.
Mười năm sau, Lý tướng quân đã không còn oai hùng trước kia, chỉ là một phụ thân nhớ đứa con, mười năm nay chịu cuộc sống áy náy dày vò, mặc kệ thân thể hay tinh thần.
Trúc Tử cứng ngắc quỳ trước giường, không biết nói gì, hoặc nên làm gì, Trúc Tử nghĩ tới trước kia mẫu thân còn sống, thường xuyên nằm trên giường từng chữ từng chữ nói với y, “Đừng hận cha ngươi, Trúc Nhi ngoan, đừng hận. . . . . .” Kỳ thật mẫu thân trong lòng rất sớm đã biết đi, người bà yêu là một nam nhân nhu nhược.
“Trúc thiếu gia, ngươi mau trò chuyện cùng lão gia a, sự tình trước kia cũng là lão gia bất đắc dĩ a, ngươi tha thứ lão gia đi, hiện tại đã về, sẽ không đi nữa, hiện tại không ai có thể khi dễ ngươi nữa. . . . . .” Quản gia nhìn thấy Trúc Tử ngây ngốc mờ mịt quỳ trước giường, một câu cũng không nói, nghĩ y vẫn còn phụ thân của mình.
“Ta. . . . . . Ta lần này trở về. . . . . . chỉ là trở về thăm một chút. . . . . . không phải muốn về đây ở. . . . . . Về sau cũng có thể sẽ rời khỏi Mộc Diễm quốc. . . . . .” Trúc Tử nhìn quản gia ánh mắt hơi hơi hồng, vẫn thẳng thắn nói ra.
Lần này không đợi quản gia nói nữa, Trần Thần phía sau Trúc Tử lập tức liền hỏi: “Tại sao? Nếu ngươi không thích ở đây, cũng có thể đến nhà ta ở, vì sao còn muốn rời khỏi Mộc Diễm quốc. . . . . .”
Lý tướng quân nghe được Trúc Tử nói như thế, cảm xúc kích động ho khan lên, “Có phải. . . . . . Có phải sợ có người khi dễ con không. . . . . . Không. . . . . . Sẽ không . . . . . . Phụ thân sẽ không để cho người ta khi dễ con nữa. . . . . .
Phụ thân đem tất cả gia sản đều. . . . . . để để cho con kế thừa. . . . . . Về sau phủ Lý tướng quân này đều để con kế thừa. . . . . . được không. . . . . .Mẫu thân của con đã đi rồi. . . . . . Phụ thân không thể. . . . . . không thể để con phiêu bạc ở bên ngoài a. . . . . . không thể để con ở bên ngoài chị
u khổ . . . . . . Trước kia. . . . . . Trước kia đều là phụ thân không đúng. . . . . . Thực xin lỗi mẫu tử các ngươi. . . . . . Chỉ cần con hiện tại sống thật tốt. . . . . . Như vậy sau này ta xuống dưới. . . . . . Cũng có thể có công đạo với mẫu thân của con a. . . . . .”
Trúc Tử nhìn quản gia khẩn trương nhẹ nhàng vỗ lưng Lý tướng quân, cầu xin liếc nhìn Trúc Tử một cái, “Hiện tại không ai có thể khi dễ ta, chỉ là ta không muốn ở đây, cuộc sống ở bên ngoài của ta cũng tốt lắm, ta có một chủ nhân, chủ nhân của ta đối xử với ta tốt lắm, còn có Tiểu Bạch, tuy rằng ngốc nghếch, nhưng là người rất đơn thuần, chúng ta thường xuyên đi nơi nơi du ngoạn, ta đối với cuộc sống tự do tự tại trước mắt thật vừa lòng.”
Trần Thần tức giận xoay mặt Trúc Tử qua đối diện với mình, “Ngươi một đứa con của đường đường Lý tướng quân sao có thể hèn mọn làm một hạ nhân của một thôn phu sơn dã không biết từ đâu chui ra, ngươi cứ lãng phí bản thân như vậy sao? Nguyên tắc làm người của ngươi đều đi đâu cả rồi? Sau khi không còn Mộc Diễm quốc bệ hạ nữa, ngươi cứ thế tìm cho mình một chủ nhân mới sao? Hay là người kia cho ngươi ưu đãi gì, khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện như vậy.”
Trúc Tử một tay gạt đi bàn tay Trần Thần đang kiềm chế y, tức giận nói: “Chuyện của ta không liên quan gì đến ngươi, còn có mời ngươi đừng vũ nhục chủ nhân của ta, mười năm trước thay đổi, ta thiếu chút nữa chết dưới vực rồi, nếu không phải chủ nhân đi ngang qua cứu ta sắp chết, hiện tại ngươi căn bản không thể nhìn ta đứng đây, nếu không phải chủ nhân thu nhận ta, ta đã sớm đói chết đầu đường, chủ nhân không chỉ là ân nhân cứu mạng của ta, còn là chủ nhân mà ta tôn trọng nhất, chuyện của ta không cần người ngoài như ngươi quản.”
Trần Thần trong lòng tựa như lộn một vòng ngũ vị, nhìn chằm chằm Trúc Tử một hồi, đột nhiên giận dữ mà cười, “Ha ha ha. . . . . . Tốt. . . . . . Mười năm này ta đau khổ tin tưởng chắc rằng ngươi không chết. . . . . . Ta cũng không buông tha một chút cơ hội tìm ngươi. . . . . . Ta tân tân khổ khổ suy nghĩ cho ngươi. . . . . . Lại. . . . . . Ha ha. . . . . . Ta đúng là thằng ngu nhất thiên hạ. . . . . . Hóa ra tất cả đều là ta tự mình đa tình . . . . . . Đổi lại Trần Thần ta ở lòng ngươi cũng chỉ là một ngoại nhân, tốt. . . . . . tốt. . . . . . Chuyện của ngươi ta mặc kệ . . . . . . Hừ. . . . . .” Nói xong Trần Thần liền hung hăng phất ống tay áo mạnh mẽ mở cửa đi ra ngoài.
“Khụ khụ. . . . . . Trúc Nhi. . . . . . Ta biết con vẫn không chịu tha thứ phụ thân đích. . . . . . Phụ thân đều biết. . . . . . Phụ thân cũng không cầu ngươi tha thứ . . . . . . Nhưng mà Tiểu Thần đứa nhỏ kia trong mười năm ngươi rời đi. . . . . . Đúng là dùng tâm dùng sức tìm kiếm ngươi a. . . . . . Nếu không phải mười năm trước Tiểu Thần tới cứu bọn ta. . . . . . bọn ta khi đó. . . . . . Năm đầu tiên con đi rồi. . . . . . Tiểu Thần tìm con đến phát điên rồi. . . . . . đứa nhỏ kia. . . . . .Khụ khụ. . . . . .” Lý tướng quân vừa ho khan, vừa nói với y.
Trúc Tử nhìn thấy Trần Thần đi rồi, môn bị mạnh mẽ đẩy ra bởi vì quán tính mà không ngừng lắc lư, từ bên ngoài thổi tới từng cơn gió rét lạnh thấu xương, Trúc Tử ngây người một hồi rồi bước lên đóng cánh cửa đang lay động không ngừng.
Trúc Tử rót một chén nước nóng còn tỏa nhiệt dâng cho Lý tướng quân đang ho khan, thản nhiên nói: “. . . . . . Ân, ta biết. . . . . .” Ân, ta biết, ta biết Tiểu Thần thật sự xem trong ta, Tiểu Thần từ nhỏ vẫn làm bạn với ta vượt qua thơ ấu u ám, Tiểu Thần thường xuyên lải nhải bên tai ta lẩm bẩm kêu ta “nương tử”, nhưng ta không thể làm hại hắn. . . . . .
Tiểu Thần tiền đồ như gấm, mà ta — cái gì cũng không có.