CHƯƠNG 11 QUYỂN 3: PHỦ LÝ TƯỚNG QUÂN
Trên đường lớn người đến người đi, có một màn kỳ quái như vầy, một nam tử áo xanh ôm một con Bạch hồ đáng yêu lúc lắc cái đuôi từng bước một hung hăng dẫm thật sâu vào tuyết trên mặt đất, rồi có một nam tử áo choàng hoàng kim sắc, cách chừng năm mươi thước lén lút đi theo nam tử áo xanh, đại đa số người nhìn thấy nam tử khoác áo choàng kim hoàng sắc, đềulà lăng lăng ngơ ngác nhìn nam tử khoác áo choàng kim hoàng sắc không phản ứng lại được, dù sao Tử Hạc Các lão bản Trần Thần thanh danh vang dội như thế ở Mộc Diễm quốc lượng lại lén trộm đi theo một nam tử xa lạ, này so với hình tượng bình thường khôn khéo tao nhã của hắn thật sự là không hợp, có thể nào vị kia là bằng hữu của Trần lão bản? Xem Trần lão bản khẩn trương để ý nam tử áo xanh như thế kia, cơ mà nếu là bằng hữu, cần gì phải trốn trốn tránh tránh. Đương nhiên cũng có một ít người cho rằng tên này không thể nào là Tử Hạc Các Trần lão bản, chuyện này thật là tổn hại đến hình tượng Trần Thần cao nhã khôn khéo trong cảm nhận của mọi người.
Mà đương sự Trần Thần tựa hồ cũng không để ý đến chung quanh nghi hoặc cùng bàn luận, vẫn tự che dấu hành động của bản thân. Đương khi Trần Thần nhìn thấy Trúc Tử ôm Bạch hồ quẹp qua một chỗ rẽ, lập tức phóng tới, phòng ngừa một chút nữa lại không thấy bóng dáng Trúc Tử đâu, dù sao giữa biển người mờ mịt, chỉ cần rời mắt đi một chút, rất nhanh sẽ chìm vào biển người, khi đó sẽ thành mò kim đáy bể.
Trần Thần vừa mới chạy tới, thiếu chút nữa là va phải Trúc Tử đang đứng ở góc tường, Trúc Tử vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó ánh mắt lóe sáng trừng Trần Thần, tựa hồ cũng phát giác Trần Thần dùng phương thức không quang minh lắm theo sau, nhìn thấy Trúc Tử như vậy, Trần Thần trên mặt cũng không có vẻ xấu hổ, “Ai, thật trùng hợp a, không nghĩ tới chúng ta rời đi không đến một khắc liền lại gặp nhau, này chẳng lẽ chính là duyên phận trong truyền thuyết sao, ha ha. . . . . .”
“Ta không phải đã nói với ngươi, đừng đi theo ta sao? Ta không biết đường đến phủ Lý tướng quân hay sao hả?”
“Ta đâu có đi cùng ngươi a, chỉ là hôm nay ta cũng có việc muốn đi đến phủ Lý tướng quân, cho nên. . . . . .”
“Ngươi đã muốn gặp Lý tướng quân, kia nhất định là chuyện rất quan trọng, ta đây vẫn là ngày mai hãy đến xin gặp đi.”
Trần Thần vừa thấy dáng vẻ Trúc Tử xoay người rời đi, lập tức một tay giữ chặt cánh tay Trúc Tử, mà Bạch hồ trong lòng Trúc Tử tựa hồ cũng nhìn ra Trần Thần không có hảo ý, hướng về phía Trần Thần “ngao ngao” kêu mấy tiếng. Mà Trần Thần cũng không để ý đến con hồ ly như cọp giấy kia, “Trúc Tử, ngươi muốn trốn tránh đến khi nào, ta không phải là sợ ngươi chạy trốn trên đường nên mới đi theo ngươi sao? Bá phụ còn chưa gặp, ngươi cũng không phải không được tự nhiên như vậy.”
Trúc Tử nghe xong, ánh mắt lóe lóe, hạ mi mắt, sờ sờ đỉnh đầu Bạch hồ, trấn an Bạch hồ đang xao động, sau một lúc trầm mặc mới nói: “Thực xin lỗi, lâu như vậy không gặp, ngươi lại nói với ta nhiều chuyện về ông ta như vậy, ta chỉ là nhất thời sửng sốt, thời điểm đến cũng không biết nói cái gì, ta. . . . . . Ai. . . . . . Đi thôi, Tiểu Thần.”
Trúc Tử vừa mới nói muốn đi xong, đã bị Trần Thần hưng phấn ôm cổ, Bạch hồ bị ép ở giữa “ngao ngao
” gào lên, “A. . . . . . Ngươi tên hỗn đản này đột nhiên làm gì a, cẩn thận Bạch hồ ở giữa một chút a, bị ngươi ép dẹp rồi.”
Trần Thần cũng cảm giác được Bạch hồ trước ngực ra sức giãy dụa, vì thế ngượng ngùng buông Trúc Tử ra, “Trúc Tử, ta chỉ là rất vui, từ ngày hôm qua đến giờ ngươi vẫn chưa gọi thẳng tên ta, không phải kêu ta hỗn đản, đã gọi ta là lưu manh, mới rồi ngươi lại gọi ta là Tiểu Thần như trước kia, nghe thấy cái xưng hô đã lâu này đúng là rất cao hứng, có chút đắc ý hả dạ.”
Trúc Tử nhìn thấy trên mặt Trần Thần tràn đầy vẻ tươi cười, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng có vẻ sáng lạn rạng ngời, Trúc Tử tới bây giờ cũng không cho rằng Trần Thần một người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn lại trùng hợp xuất hiện ở Tử Hạc Các ngày đó, Trúc Tử trước kia chỉ biết Trần Thần bình thường đều là đứng sau màn, rất ít khi hiện thân ở cửa hàng, dù sao Trần Thần có nhiều cửa hàng như vậy, nếu từng cửa hàng đều phải tự mình quản lý, vậy dù có mười Trần Thần cũng không kịp, trộm nghĩ có thể lợi dụng đều này, cũng sẽ không dễ dàng gặp được, không ngờ tới xui xẻo gặp phải, bằng không Trúc Tử tử cũng vì thích ăn ngon mà đi Tử Hạc Các.
Mười năm không gặp, Trần Thần thật sự thành thục hơn rất nhiều, cái cằm sáng bóng trước kia cũng góc cạnh hơn, ánh mắt thâm thúy hơn, ngũ quan cũng rõ nét hơn, trước kia đã được hoan nghênh như vậy, việc làm ăn càng làm càng lớn, vẫn ý nghĩ thông minh như thế, hiện tại nhất định là phu quân lý trong lòng các thiếu nữ ở Mộc Diễm quốc, tựa hồ chỉ có y là không hề thay đổi.
“Tử. . . . . . Trúc Tử. . . Trúc Tử a, sao lại dùng ánh mắt mê ly say đắm như vậy nhìn thấy bổn thiếu gia, có phải lại yêu bổn thiếu gia lần nữa rồi, ha ha. . . . . .” Trần Thần thấy Trúc Tử đột nhiên ngây người ra nhìn hắn, trong lòng chuyển một cái. . . Vươn tay quơ quơ trước mắt Trúc Tử, miệng vẫn mím mím trêu cợt Trúc Tử.
“Đi thôi. . . . . . Đừng có đùa giỡn làm dáng ở đây, nếu bị cô nương thích ngươi nhìn thấy, thì càng không xong, không phải muốn đi phủ Lý tướng quân sao? Vậy đừng la cà ở đây.” Trúc Tử nói xong liền xoay người đi tiếp, phía sau Trần Thần vẫn không chút nào thu liễm nói: “Có quan hệ gì chứ, người khác cũng không liên quan đến ta, huống hồ nương tử tương lai của ta không phải ở bên cạnh ta sao, ta chỉ cần ở trong cảm nhận của Trúc Tử duy trì hình tượng tốt đẹp là được rồi. . . . . .”
“Ngươi ở trước mặt ta tới bây giờ cũng không có hình tượng gì đáng nói, còn có ta không phải nương tử của ngươi, ngươi không có gì ngại sao?”
“Khi đối mặt vợ mình, điều kiện hàng đầu chính là da mặt phải dày.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì đối mặt vợ không được tự nhiên giống như ngươi á, da mặt phải dày thật là dày, như vậy mới có thể đả động ngươi trái tim sắt đá của ngươi, bằng không người còn chưa cưới được, ta đã tuổi già xuống sắc nằm trong quan tài.”
“. . . . . .”
“Mấy năm qua tâm ta đối với ngươi vẫn luôn trung trinh không đổi, thế nào? Có phải thực cảm động a hay không. . . . . .”
“Đường đường Trần Thần đại tài tử tri thức hiểu lễ nghĩa tài hoa hơn người mà lại đi cưới một người nam nhân, ngươi không sợ bị người khác giễu cợt sao? Người nhà sẽ hổ thẹn sao? Ta nhớ rõ Trần gia các ngươi tựa hồ có độc nhất mình ngươi nối dòng đi. ”
“Nguyên lai Trúc Tử vẫn luôn thay ta suy nghĩ như vậy a, vi phu nghe được thật vui vẻ, bất quá, Trúc Tử yên tâm, ta đã nói nếu muốn cưới ngươi, ta nhất định đối đãi với ngươi thật tốt, ta Trần Thần cả đời này chỉ có ngươi là người bầu bạn, tuyệt không hai lòng, đời người có bao lâu chẳng mấy chốc là hết đời, ta chỉ nên vì bản thân mà sống, mặc cho người khác nói gì, huống hồ ở Mộc Diễm quốc tuy rằng còn chưa có người nghiêm túc cưới nam thê, nhưng trong mười năm ngươi bỏ đi này, cũng có một vài người phú quý dưỡng nam thiếp trong nhà, Mộc Diễm quốc không giống mấy quốc gia cổ hủ khác, về phần nối dòng, Trúc Tử lại càng không cần lo lắng, bảo lão cha ta lo liệu thì tốt rồi.”
Trúc Tử xem nhẹ đoạn đầu tạp nham, nghi hoặc hỏi: “Nếu ta tính không sai, phụ thân của ngươi năm nay tựa hồ vừa tròn sáu mươi đi.” Ngươi kêu một bá phụ cả đống tuổi như vậy tiếp tục tạo tiểu sinh mệnh, này có thể được không?
“Ân, đúng rồi, bất quá lão cha tuy rằng tuổi lớn một chút, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, mấy năm gần đây lại thu thêm hai tiểu thiếp, hiện tại hậu viện cũng có mười mấy người rồi, trước kia chỉ sinh một mình ta là vì sợ sinh nhiều, cái kia, ngươi cũng biết, huynh đệ nhiều, tài sản phân tranh cũng loạn, cũng tránh cho tay chân tương tàn. Song hiện tại thì khác rồi, tới đời của ta, Trúc Tử lại không thể sinh đứa nhỏ, như vậy vì hạnh phúc của nhi tử là ta, cũng chỉ có thể kêu lão cha cố gắng một phen nữa . . . . . . Ai. . . . . . Trúc Tử, sao mà đi vài bước liền té ngã, cẩn thận một chút a.”
“Không có việc gì, ta chỉ là đột nhiên có hơi choáng váng đầu. . . . . .” Trúc Tử cầm lấy hai tay Trần Thần đi tới giúp đỡ y.
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ. . . . . .” Trần Thần giúp đỡ Trúc Tử thân thiết nói.
Cứ như vậy, Trúc Tử đầu óc choáng váng cùng Trần Thần thân thiết, bất tri bất giác đi đến cửa lớn của phủ Lý tướng quân, Trúc Tử thẩn thờ ôm Bạch hồ nhìn biển bài treo trên đại môn, ngoài cửa vắng ngắt, hai bên vẫn là hai tượng hùng sư rống giận quen thuộc, nhưng có thể đã lâu năm rồi, trên người hùng sư có một chút vết trầy. Tựa hồ bởi vì thay đổi một thế hệ quốc quân, phủ Lý tướng quân không còn náo nhiệt như trước. Quan hệ có vẻ quạnh quẽ không ít.
“Vào thôi.” Trần Thần đẩy Trúc Tử đang đứng cứng ngắc.
Lúc này Trúc Tử chân chính đứng ngoài cửa lớn, trong lòng đã có một chút khiếp đảm, mười năm chưa tiến vào đại môn, làm cho Trúc Tử do dự bất an, vừa rầu vừa lo. Nghĩ đến người bên trong, mày Trúc Tử cũng nhíu thật chặt. Bởi vậy bị Trần Thần đẩy vẫn không nhúc nhích.
“Cái kia, nhiều năm như vậy không gặp mặt, Tiểu Thần, bằng không. . . . . .”
“. . . . . . Trúc Tử, đừng khẩn trương, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, đến, chúng ta cùng nhau vào thôi.” Trần Thần không để Trúc Tử phản đối liền nắm bàn tay đổ mồ hôi của Trúc Tử, gõ gõ lên trên cửa.
Sau khi Trần Thần gõ một hồi, một người hầu Trúc Tử cảm thấy xa lạ bước ra, khi nhìn Trần Thần, rất ân cần nịnh nọt hô, “Trần lão bản ngài tới rồi, mau vào trong.”
Trước kia, Trần Thần cũng thường đến thăm Lý tướng quân, mấy năm nay thân thể Lý tướng quân ngày càng lụn bại, hạ nhân thấy Trần Thần đến cũng không hỏi nhiều liền mở cửa cho Trần Thần vào.
Sau đó lại nhìn Trúc Tử, sửng sốt một chút, nhìn thấy gương mặt xa lạ, tựa hồ cũng nghi hoặc. Mà hai người tựa hồ cũng không tính giải thích, sau đó Trúc Tử đã bị Trần Thần lôi kéo rất không được tự nhiên đi vào. Trên đường gặp vài người hầu khác đều là gương mặt mới, không ai nhận ra thức Trúc Tử, bọn người hầu nhìn thấy Trần Thần, cũng là lễ phép gọi một tiếng “Trần lão bản”, lại liếc qua Trúc Tử bị Trần Thần lôi kéo, đều kỳ quái ngẩn người.
Bên trong vẫn là một con đường trải đá mã não thật dài, tuyết trắng đều được dọn ra hai bên, lưới qua một đại môn hình trứng, bên trong vẫn là hoa viên mười năm rồi không một chút biến hóa, chỉ là hoa viên hiện tại trên hoa cỏ cây cối đều đọng không ít tuyết trắng, thoạt nhìn tàn tạ trắng xóa một mảnh. Các lầu các vẫn cùng dáng vẻ, không có chút thay đổi nào.
“Ồ. . . . . . Này không phải Tiểu Thần đến chơi sao? Phải đến thăm lão gia không a?” Lúc này từ một con đường nhỏ khác có một phu nhân trang điểm kỹ càng đi tới, theo sau còn có một cái nha hoàn tất cung tất kính, vừa thấy Trần Thần đã lâu không gặp, đương nhiên cũng là con rể lý tưởng, vội đi qua tiếp đón.
Đương khi Trúc Tử nghe được tiếng của Nhị phu nhân phủ Lý tướng quân, toàn thân lập tức cứng ngắc lên, cho dù mười năm không gặp, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Nhị phu nhân tâm kế rất nhiều này, nhớ tới mẫu thân của mình chết trên tay bà ta, liền hận không thể tiến lên một tay bóp chết bà, nhưng tay Trúc Tử lại bị Trần Thần nắm chặt lấy, nói nhỏ bên tai Trúc Tử: “Đừng kích động. . .”
Nhị phu nhân tựa hồ cũng chú ý tới Trúc Tử kỳ quái bị Trần Thần nắm lấy bàn tay, thời điểm bắt gặp ánh mắt Trúc Tử tàn nhẫn cùng cừu hận sâu sắc, Nhị phu nhân trong lòng đột nhiên “ầm” một tiếng, kinh hoảng lui lại mấy bước, được nha hoàn phía sau vững vàng đỡ lấy, nhìn thấy trên mặt Nhị phu nhân tràn đầy nghi hoặc đến kinh hãi, kỳ quái hỏi: “Nhị phu nhân, ngài làm sao vậy?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi là Lý. . . . . . Lý Trúc? . . . . . . Ngươi chưa chết?”
“Đúng vậy, ta chưa chết, đúng là khiến cho bà thất vọng rồi.” Trúc Tử bất mãn ôm hận ý nói.
Sau lúc ban đầu kinh hãi, Nhị phu nhân cũng dần thả lỏng mặt mình, tuy rằng hận ý trên mặt Trúc Tử làm cho Nhị phu nhân trong lòng có chút chột dạ, song nghĩ đến bây giờ trong phủ Lý tướng quân này trừ bỏ lão gia ra, bà là người cầm quyền lớn nhất, còn phải sợ một tiểu tử giữa đường nhảy ra này sao?
“Hừ, mười năm không gặp, lễ tiết một chút đều không tiến bộ, ngược lại càng ngày càng giống bình dân đê tiện, Tiểu Thần ngàn vạn lần đừng giao du với loại người này, hư hỏng theo thì không tốt lắm.” Nhị phu nhân trào phúng nói.
“Tiểu Thần cảm thấy Trúc Tử rất tốt, không phiền Nhị phu nhân quan tâm.” Trần Thần ở bên cạnh thanh thanh lãnh lãnh nói.
Nhị phu nhân nhìn thấy thái độ Trần Thần lãnh đạm như vậy, xấu hổ một chút mới nói: “Xem Tiểu Thần nói kìa, ta không phải là lo lắng cho ngươi sao, nếu Tiểu Thần không thích nghe, ta về sau không nói là được, mấy đứa nhỏ của ta cũng thật lâu không gặp Trần Thần, đặc biệt Tiểu Tư nhà ta rất nhớ Tiểu Thần a, nếu không ta đi kêu Tiểu Tư lại đây, dạo này cứ nhắc tới Tiểu Thần hoài, Tiểu Tư nhìn thấy ngươi đến rồi nhất định sẽ thực vui vẻ.”
“Không được, ta còn muốn mang Trúc Tử đi thăm bá phụ, bá phụ lâu như vậy chưa gặp Trúc Tử, nhìn thấy Trúc Tử có lẽ thân thể cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, đi thôi, Trúc Tử.” Nói xong liền lôi kéo Trúc Tử vẫn đang tức giận đi mất.
Trần Thần lôi kéo Trúc Tử đi vào tiểu viện, nhìn thấy tiểu viện tử trước đây mình ở mười mấy năm, ngoài phòng vẫn là một rừng trúc nhỏ cao ngất, trước rừng trúc là cái bàn nhỏ, hai băng ghế nhỏ, cò
n nhớ trước kia y cùng mẫu thân thường xuyên ngồi trên băng ghế ngắm sao ngắm trăng, mẫu thân sẽ kể cho y rất nhiều sự tích quang vinh của phụ thân.
Trúc Tử từ nhỏ đã biết mẫu thân là một người quá mức ôn nhu thiện lương cho nên có chút ngốc, khi biết bản thân sắp rời xa thế gian, cầu xin Trúc Tử đừng vì bà mà trả thù, đó là gánh nặng quá mức trầm trọng. . . . . .
Mẫu thân của Trúc Tử là nữ nhân lớn lên dưới tư tưởng phong kiến truyền thống, nam nhân tam thế tứ thiếp là quá mức đương nhiên, cho dù bất hạnh chết đi, kia cũng là mệnh, nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân Trúc Tử chính là mong Trúc Tử vĩnh viễn rời đi nơi thương tâm này, không có cừu hận tự do tự tại sống cuộc sống bình thường lại hạnh phúc.
Tuy nói đáp ứng rồi, nhưng oán hận vẫn chưa từng tiêu tán. . . . . .
Đang lúc Trần Thần bước đến chuẩn bị gõ cửa, ngoài cửa có một vị quản gia tóc hoa râm bước ra, nhìn thấy Trần Thần, sắc mặt buồn rầu mới đột nhiên hiện ra một nét tươi cười, “Trần thiếu gia, lại đến thăm lão gia à, ngươi. . . . . . Ai. . . . . . Này. . . . . . Ngươi là Tiểu Trúc thiếu gia?”
Lúc quản gia nhìn gương mặt quen thuộc của Trúc Tử bên cạnh Trần Thần nhìn lão đến hai mắt hồng hồng, cái mũi toan toan, nghi hoặc mà chờ mong ngắm Trúc Tử, Trúc Tử vừa trì độn gật gật đầu, quản gia lập tức tiến đến dùng hai tay xem xét trên người Trúc Tử, nghẹn ngào nhỏ giọng nức nở: “Ngươi đứa nhỏ này. . . . . . Nhiều năm như vậy chạy đi đâu mất, nếu mười năm không có việc gì sao lại không trở về. . . . . . thăm lão gia một lần. . . . . . Bất quá hiện tại về thì tốt rồi. . . . . . Ngươi xem ngươi này sao lại gầu như vậy, cuộc sống ở bên ngoài có tốt không a? Hay là rất khổ sở. . . . . .”
Trúc Tử đỡ lấy vị quản gia trước kia đối xử rất tốt với y cùng mẫu thân, nhớ tới nhiều chuyện trước kia, cái mũi cũng từng đợt chua sót, “Từ bá bá, ta ở bên ngoài sống rất khá, ngươi đừng lo lắng, thực xin lỗi, trước kia ta chưa nói một tiếng mà đi rồi, làm các ngươi lo lắng . . . . . .”
“Được rồi, các ngươi đứng đây làm gì, đi vào trước đi.” Trần Thần bất đắc dĩ nhìn hai người kìm lòng không được nhắc nhở.
“Đúng đúng. . . . . . Lão thân xém tí thì quên mất, Tiểu Trúc thiếu gia mau vào gặp lão gia đi, lão gia nhìn thấy ngươi nhất sẽ rất vui vẻ, ngươi đừng trách lão gia trước kia đối xử với mẫu tử các ngươi không tốt, lão gia khi ấy cũng là hữu tâm vô lực a. . . . . .”
“Ân, Tiểu Thần đã nói cho ta biết rồi.” Trúc Tử thấy quản gia như vậy vội vàng giải thích, nhẹ nhàng nói.