CHƯƠNG 9 QUYỂN 1: NHỚ LẠI (2)
“Uy anh gọi là Âu Dương Cẩm, nhóc tên là gì a. . . . . .” Ngày thứ ba Âu Dương Cẩm mặt dày mày dạn lại chạy tới.
Mộ Dung Bạch vẫn là hơi hơi nghiêng đầu về phía Âu Dương Cẩm, nhíu mi lại, vẻ mặt nghi hoặc bản thân tựa hồ là không có tên, bởi vì lão sư cho tới bây giờ cũng không kêu y, chỉ cần là lão sư nói thì đối tượng nhất định chính là y, bởi vì nơi này vẫn cũng chỉ có y cùng lão sư ở, đột nhiên nhớ tới trong miệng lão sư đề cập qua danh sách Âu Dương gia tộc còn có một vị tiểu thiếu gia mười hai tuổi, hóa ra đây là Cẩm tiểu thiếu gia nhỏ nhất Âu Dương gia trong miệng lão sư a, mà chủ nhân về sau y phải nghe mệnh vẫn ở bên cạnh nhìn Mộ Dung Bạch nhích nhích từng chút qua, Âu Dương Cẩm rốt cục có thể tựa vào không có chú ý tới thần sắc Mộ Dung Bạch lúc này nghi hoặc cùng bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vì có thể tiến thêm một bước tiếp xúc mà hoan hô trong lòng.
Âu Dương Cẩm tâm tính thiếu niên vì khiến cho Mộ Dung Bạch chú ý, dùng hết các loại phương pháp ngốc nghếch.
Nói với Mộ Dung Bạch chuyện bên ngoài, Âu Dương Cẩm kể sinh động như thật, thời điểm cao trào còn có thể nghe được tiếng hai tay cậu quơ trong không khí. Mộ Dung Bạch lẳng lặng nghe. . . . . .
Ngày thứ ba trôi qua trong bài diễn thuyết quơ tay múa chân của Âu Dương Cẩm.
“Cái kia. . . . . . Ánh mắt của nhóc có phải không thể nhìn thấy hay không a. . . . . . A. . . Cái kia anh không phải khinh thường nhóc đâu. . . . . .” Âu Dương Cẩm lập tức khẩn trương nói.
Mộ Dung Bạch khó hiểu, này không phải thực bình thường sao?
“Nếu không anh trở về hỏi một chút, thế giới hiện tại luôn phát triển luôn mang đến một tia hy vọng. Nhóc đừng khổ sở nha.” Âu Dương Cẩm sợ tổn thương đến tự tôn của Mộ Dung Bạch, thật cẩn thận nói.
Tia X, sinh hoá phân tích, phẫu thuật mô mắt. . . . . .
Ngày thứ tư tiểu thiếu gia Âu Dương Cẩm cố ý chạy tới nói bên tai Mộ Dung Bạch một ít chuyện y không phải có thể hiểu được. . . . . .
Ngày thứ năm. . . . . .
Ngày thứ sau. . . . . .
Cứ như vậy qua nửa năm sau. . . . . .
Hôm nay Mộ Dung Bạch bị lão sư nghiêm khắc trừng phạt, dùng roi thật dài quất trên lưng, hiện tại trên lưng nóng rát không thoải mái, nguyên nhân là Mộ Dung Bạch khi khống chế sức gió không cẩn thận một chút, làm hoa trong vườn toàn bộ thổi nát thành mấy trăm mảnh. . . . . .
Mộ Dung Bạch vốn hôm nay là không tính đi đến chỗ cây dong, nhưng lúc này lại đột nhiên nhớ tới Âu Dương Cẩm tiểu thiếu gia mỗi ngày ríu ra ríu rít nói những thứ không hiểu được bên tai.
Khi Mộ Dung Bạch chậm rãi sờ soạng đi qua, cách đó không xa lập tức liền vang lên thanh âm Âu Dương Cẩm kinh hô.
“Nhóc hôm nay làm sao vậy, sao lưng chảy nhiều máu như vậy a. . . . . . Là ai ác độc đánh nhóc thành như vậy . . . . . . Nhóc chờ anh một chút. . . . . .” Nói xong lại vội chạy ra, thật sự là tiểu thiếu gia kỳ quái, ta đổ máu là chuyện rất kỳ lạ sao? Không thể hiểu nổi. . . . . .
Rất nhanh Âu Dương Cẩm đã trở lại, mang theo rất nhiều thứ, một mực cố vén áo Mộ Dung Bạch lên, xoa thuốc vào. . . . . .
Mộ Dung Bạch ngửi được từng đợt hương vị cho tới bây giờ cũng chưa từng ngửi qua từ trên lưng. . . . . . Tiểu thiếu gia làm cái gì thế?
Đột nhiên trên cánh tay cảm giác được có chất lỏng nóng nóng rơi xuống, Mộ Dung Bạch sờ lên, kỳ quái, hiện tại chẳng lẽ trời đổ mưa sao? Hơn nữa mưa lại nóng nữa? ?
“Anh đi cầu ông nội mang nhóc ra khỏi nơi này. . . . . . Anh không muốn nhóc ở nơi này chịu khổ. . . . . . Ô ô ô ô. . . . . .” Lần này Âu Dương Cẩm rốt cục không ríu ra ríu rít bên tai Mộ Dung Bạch, nhưng l
à vẫn ô ô ô ô khóc. . . . . .
“Không có việc gì đâu. . . Không có việc gì đâu. . . . . .” Âu Dương Cẩm nhìn thấy vết thương trên lưng vô cùng thê thảm Mộ Dung Bạch, cầm chặt tay Mộ Dung Bạch, cũng không biết là an ủi Mộ Dung Bạch hay là an ủi chính mình.
Sau chuyện này Âu Dương Cẩm cũng rốt cuộc không còn chạy đến đây tìm Mộ Dung Bạch nói chuyện phiếm, Mộ Dung Bạch trong lòng có chút mất mác. . . . . . Lại một mình ngồi dưới tàng cây dong, trong lòng còn trống trải hơn trước kia, vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Không biết vì sao, lão sư mấy ngày nay còn nghiêm khắc hơn cả bình thường, Mộ Dung Bạch trên lưng mới vừa phục hồi như cũ, miệng vết thương mới càng ngày càng nhiều, hôm nay Mộ Dung Bạch đầu hỗn loạn, bên tai vẫn vang tiếng lão sư lạnh băng băng.
Mộ Dung Bạch không biết vì sao lão sư cứ bảo mình học tập năng lực ngự phong, vì sao nhất định phải học được đi giết người thế nào, vì sao không thể giống tiểu thiếu gia đi ra ngoài, vì sao tiểu thiếu gia đã không còn đến tàng cây dong, vì sao. . . vì sao. . . . . .
Đầu càng ngày càng trầm trọng, quần áo bị gió chung quanh thổi đắc vù vù, sức gió càng lúc càng lớn. . . . . . Có thể nghe được tiếng lão sư vang lên hoảng sợ cách đó không xa.
“Tiểu thiếu gia. . . . . . Tiểu thiếu gia. . . . . . đừng bước qua, nguy hiểm a. . . . . .”
Mộ Dung Bạch cảm giác tay mình giống như được cái gì đó ấm áp bắt lấy, lại không chịu được sức gió ngăn cản. Tay chậm rãi buông ra. . . . . . Một tay, hai tay chậm rãi buông ra. . . . . .
Tiếng động chung quanh càng ngày càng loạn. . . . . . Đã khống chế không được.
Một khắc ngã xuống kia, nghe được tiếng vật nặng bị sức gió cuồng bạo ném văng va đập vào thân cây dong xa xa ấy. . . . . .