CHƯƠNG 10 QUYỂN 1: THỰC BẠCH
Mộ Dung Lâm Phong khi Mộ Dung Bạch mê mê mông mông mở mắt ra, chuyển động cánh tay nhỏ xíu thì cũng đã tỉnh lại.
Nhưng Mộ Dung Lâm Phong cũng bất động tiếp tục giả ngủ, kỳ quái sao Mộ Dung Bạch ban ngày hiếu động như vậy mới giờ Dần (3h-5h sáng) đã tỉnh lại rồi, Mộ Dung Lâm Phong tò mò cẩn thận quan sát.
Nhưng Mộ Dung Bạch tỉnh lại cứ như vậy mở tròn ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm trụ giường bên cạnh, sau động tác đầu tiên thì cũng không động đậy nữa, giống như rơi vào ký ức bi thương, trong ánh mắt có từng đợt đau đớn không rõ tràn ra, khó nhịn vô thố. . . . . .
Mộ Dung Lâm Phong gặp mặt lần đầu tiên, liền cảm thấy được trên người Mộ Dung Bạch có nhiều bí ẩn lắm, như một con cá mắc vào lưới. Như tiểu thú nhập rơi vào khốn cảnh, ngã vào một cấm địa xa lạ chưa bao giờ tiếp xúc qua. . . . . .
Một thân rách nát, chưa kể trên người đầy vết thương mới hoặc đã đóng vảy rồi, một thân khẩn trương cùng đôi mày nhỏ phòng bị nhíu lại, lổ tai mẫn cảm thay thế ánh mắt nhắm chặt, không buông tha một chút gió thổi cỏ lay.
Mộ Dung Lâm Phong nghĩ, đứa nhỏ này trước kia nhất định là nếm qua rất nhiều khổ sở, một chút nhịn không được liền lừa gạt bé con cả người như con nhím này về nhà, bất tri bất giác lại làm cho bản thân hắn vốn không muốn thu đồ đệ có tiểu đồ đầu tiên.
Hơi hơi mở đôi mắt hẹp dài híp lại, quả nhiên nhìn thấy Mộ Dung Bạch còn đang ngốc ngơ ngác nhìn trụ giường xuất thần nghĩ ngợi, tiểu hài tử ngốc này, “Tiểu Bạch, sao lại dậy sớm như vậy?” Mộ Dung Lâm Phong một tay chống nửa người dậy hỏi.
“Tiểu Bạch. . . . . . Đánh thức sư phụ ?” Một lát sau, Mộ Dung Bạch giống như rốt cục lấy lại tinh thần từ trong ký ức, còn nhớ rõ tối hôm qua sư phụ muốn y hứa phải ngoan ngoãn, vì thế thần sắc mang theo sợ hãi bị vứt bỏ nhỏ tiếng trả lời.
“Không liên quan đến Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có phải ngủ ở đây không quen không a?”
“Không phải. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . . chỉ là. . . . . . chỉ là. . . . . .” Mộ Dung Bạch ấp a ấp úng không biết nên giải thích thế nào, Mộ Dung Bạch cũng không muốn cho sư phụ đối xử với mình tốt như vậy biết y trước kia là ma quỷ trong mắt người khác.
“Nếu, Tiểu Bạch cảm thấy không khỏe thế nào thì phải nói với sư phụ ngay, được không? Sư phụ nói qua vĩnh viễn muốn cùng Tiểu Bạch ở bên nhau, cho nên Tiểu Bạch phải khắc khắc lúc nào cũng đều vui vẻ mới được a, bằng không Trúc Tử sẽ nói sư phụ bắt nạt Tiểu Bạch đó. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong khoa trương nói.
“Tiểu Bạch. . . . . . Sư phụ. . . . . . Cùng nhau. . . . . . Vui vẻ. . . . . . Thực vui vẻ. . . . . .” Mộ Dung Bạch dựa đầu qua cọ cọ vào ngực Mộ Dung Lâm Phong nói.
“Ha hả. . . . . . Tiểu Bạch hảo đáng yêu a. . . . . . Ân ân, vi sư hiểu rồi, vi sư hiểu rồi. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong mở hai tay ôm Tiểu Bạch vào trong lòng, vui tươi hớn hở nói. . . . . .
Nếu giờ phút này Trúc Tử ở bên cạnh, nhất định sẽ thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Bạch quả nhiên thực bạch lại bị chủ nhân lừa rồi. [Gin: chữ “bạch” ý trong câu này là khờ, ngây thơ, trong sáng. 1 kiểu chơi chữ đó theo tên bé Bạch đó mà.]
. . . . . . Ta là phân cách tuyến tiếp tục. . . . . .
Sau khi Trúc Tử bưng đồ ăn sáng nóng hầm hập tới, Mộ Dung Bạch lóe ánh mắt thật to nhìn trên bàn tràn đầy những thứ thoạt nhìn có vẻ ăn ngon lắm, vươn tay suy nghĩ muốn sờ sờ, bị Trúc Tử tay mắt lanh lẹ lấy tay chụp lại.
“Quả nhiên là tiểu ngu ngốc, tối hôm qua ăn cá hóc xương còn không nhớ bài học sao, có phải muốn tay bị phỏng thành hồng hồng không a, ngoan ngoãn ngồi, đừng giống con sâu nhích tới nhích lui.” Tuy rằng miệng hung dữ, nhưng vẫn xoay người múc một chén cháo thịt heo còn nóng hầm hập bốc khói, thật cẩn thận đặt trước mặt Mộ Dung Bạch.
Mộ Dung Bạch không chút nào để ý ngữ khí Trúc Tử hung dữ, vui vẻ nhìn chén cháo thịt heo lỏng lỏng sóng sánh đặt trước mặt mình, tiếp nhận cái thìa Mộ Dung Lâm Phong đưa tới, chuẩn bị múc một muỗng cháo lớn đưa vào miệng mình, bị Mộ Dung Lâm Phong ngồi một bên vội vàng chặn đứng.
“Tiểu Bạch, không phải như thế. . . . . . Phải thổi nguội mới có thể ăn. . . . . . Hiện tại ăn sẽ bị phỏng đầu lưỡi đó. . .” Mộ Dung Lâm Phong bị động tác của Mộ Dung Bạch làm kinh hãi bất đắc dĩ nói.
Mộ Dung Bạch không thể hiểu nhìn Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử, sao ăn một bữa cơm lại có nhiều quy củ như vậy mà, trước kia đều là thức ăn đặt trước mặt mình, y cũng như thế ăn luôn.
Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử nhìn thấy Mộ Dung Bạch mở mắt to thật to mang theo nghi hoặc nhìn bọn họ, trong lòng đều tự thở dài một hơi thật sâu, Tiểu Bạch thật sự thực bạch
“Đến, Tiểu Bạch, nghe kỹ, cháo vừa mới nấu xong sẽ rất là nóng, phải thổi một chút hoặc là chờ hơi nóng tản ra một chút rồi mới có thể ăn, biết không?” Mộ Dung Lâm Phong xoay Mộ Dung Bạch lại từng chữ từng chữ nói.
“. . . . . . Ân. . . Ân. . .” Mộ Dung Bạch tuy không hiểu hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dù sao sư phụ nói cái gì cũng đều đúng hết.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Mộ Dung Bạch mang vẻ mặt “sư phụ nói thế nào thì đúng là thế đấy”, bất đắc dĩ lại thở dài một hơi, đứa nhỏ tinh thuần giống như giấy trắng vác theo cũng mệt a. . . . . .
“Đến, Tiểu Bạch, sư phụ đút ngươi ăn đi.” Mộ Dung Lâm Phong cầm lấy thìa trong tay Mộ Dung Bạch, múc một muỗng nhỏ thổi thổi trước, cảm giác không còn nóng nữa, mới đưa qua miệng Mộ Dung Bạch.
Trúc Tử nhìn thấy chủ nhân nhà mình hạ mình múc từng muỗng nhỏ từng muỗng nhỏ thật cẩn thận cho tiểu ngu ngốc ăn cháo, trong lòng sợ hãi than vãn liên tục, tiểu ngu ngốc không biết được cái vận phân chó gì nữa.
Đợi mọi người dùng đồ ăn sáng xong, Trúc Tử dọn chén đũa đi ra ngoài, Mộ Dung Lâm Phong ôm Mộ Dung Bạch cái bụng nhỏ đỉnh đỉnh đi ra, — tản bộ.
Mộ Dung Bạch nhu thuận được Mộ Dung Lâm Phong ôm đi trên con đường an tĩnh rợp bóng cây, chậm rãi bước đi. Tò mò nhìn cây cối cao lớn đứng vững cùng màu sắc rực rỡ quanh thân. Chưa bao giờ gặp qua những thứ này làm cho trong lòng Mộ Dung Bạch tạo nên từng đợt gợn sóng. Lại nhịn xuống không đi đến chạm hai tay vào, sư phụ vừa mới cảnh cáo, không thể tùy tiện sờ đồ vật này nọ.
Lúc này hai người chậm rì rì bước đi, bị một trận thanh âm tất tất tác tác trong bụi cỏ hấp dẫn dừng cước bộ lại.
Mộ Dung Bạch cầm chặt tay Mộ Dung Lâm Phong, trượt xuống khỏi cái ôm của Mộ Dung Lâm Phong, toàn thân cứng ngắc đề phòng nhìn chằm chằm bụi cỏ không ngừng run lên kia. . . . . .