Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 42: Chương 42: Thổ Lộ




CHƯƠNG 42 QUYỂN 1: THỔ LỘ

Mộ Dung Lâm Phong hoàn toàn mặc kệ đám người ầm ỹ phía sau, vẫn tự mình bế Tiểu Bạch, đi qua trước cửa tiệm lúc nãy còn đông nghịt, hiện tại lại bởi vì biến cố thình lình xảy ra của đại hán, đám người trước tiệm chậm rãi dời đi trận địa, biến thành một vòng tròn vây quanh đại hán bàn tán không dứt.

“Lão nhân gia, lấy cho tại hạ ba mươi khối bánh trứng muối hình đóa hoa, ba mươi khối hình sao còn có ba mươi khối hình ánh trăng, để riêng ra ba bao.”

“Được, công tử chờ một chút.” Lão nhân gia râu bạc thật dài vui vẻ đáp.

Lão nhân gia nói xong, lập tức gọi cháu gái ở một bên nhìn đại hán đối diện ngẩn người: “Hồng Nhi, nhìn cái gì mà, nhanh lên lại đây phụ đi, ngươi tiểu nha đầu này thật sự là. . . . . . chịu không được một chút tò mò.”

Nữ đồng nghe xong chỉ cúi đầu trộm bĩu môi, sau đó cũng vội vàng cầm lấy bao giấy lấy điểm tâm cho Mộ Dung Lâm Phong.

Lão nhân gia đem ba bao bánh đưa cho Mộ Dung Lâm Phong, Trúc Tử lập tức lấy tiền trong tay áo đưa cho lão nhân gia, lão nhân gia nhìn thấy Trúc Tử đưa một hai lượng bạc trắng, nói: “Công tử, điểm tâm của ta không cần nhiều tiền như vậy.”

“Lão nhân gia cứ nhận đi thôi, ông cháu hai người buôn bán ở đây cũng không dễ dàng.” Mộ Dung Lâm Phong đẩy tiền về trong tay lão nhân gia.

Lão nhân gia thấy Mộ Dung Lâm Phong cũng là một công tử hào phóng rộng rãi, thường xuyên tới nơi này mua điểm tâm, liền cũng không chối từ, ý cười liên tục nói câu: “Cám ơn” liền đem một hai lượng bạc trắng bỏ vào bình tiền.

Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong cầm ba bao điểm tâm trên tay, một bao đưa cho Trúc Tử chờ mong đã lâu, một bao đưa cho Thượng Quan Vân Nhi mặt đỏ hồng, còn lại một bao cuối cùng để lại trên tay bé.

Tiểu Bạch cầm trên tay điểm tâm còn ấm ấm thơm thơm giòn giòn, nhìn thấy chỉ có một mình Mộ Dung Lâm Phong không có điểm tâm, liền nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, có phải mua thiếu một bao hay không?”

Mộ Dung Lâm Phong nói: “Như vậy liền đủ rồi, các ngươi tự mình ăn là tốt rồi, vi sư đối với điểm tâm bình thường, ăn hay không ăn đều có thể.”

“Kia Tiểu Bạch cùng sư phụ ăn đi, ăn ngon lắm.” Tiểu Bạch cầm lấy bánh trứng muối trong bao đặt ở miệng cắn cắn, thực vui vẻ nói với Mộ Dung Lâm Phong.

Mộ Dung Lâm Phong cười cười nhìn thấy Tiểu Bạch cầm lấy một khối bánh trứng muối, thật cẩn thận đưa tới bên miệng hắn. Cũng ngoan ngoãn hé miệng, cắn đi hơn một nửa, nói câu “Ăn ngon”, lại kêu Tiểu Bạch tự mình từ từ ăn, hắn muốn ăn sẽ tự lấy ăn.

Trúc Tử cũng không quản những người khác, trực tiếp liền tiếp nhận, một cái bánh trứng muối cắn hai miếng to liền ăn xong, còn liếm liếm vụn bánh còn dính lại trên tay, ăn thật sự là tận hứng.

Mà Thượng Quan Vân Nhi đi đến phía trước Mộ Dung Lâm Phong, nhìn Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch đệ đệ nếu thích ăn như vậy, này của tỷ tỷ cũng cho Tiểu Bạch đệ đệ đi.”

Vốn tưởng rằng Tiểu Bạch sẽ vui vui vẻ vẻ tiếp nhận, lại thấy Tiểu Bạch vẻ mặt chia ngọt sẽ bùi nói: “Không cần đâu, Vân Nhi tỷ tỷ tự mình ăn đi, Tiểu Bạch cùng sư phụ một bao thì tốt rồi, sư phụ trước kia đã nói ‘ làm người không thể lòng tham không đáy ‘ mà.”

Thượng Quan Vân Nhi nhìn nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt kiên quyết cùng Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu bên cạnh, ” khúc khích” một tiếng cười đi ra, Thượng Quan Vân Nhi nhìn Mộ Dung Lâm Phong, tình ý khó nén: “Tiểu Bạch thật đáng yêu, hiểu chuyện nghe lời như vậy, nếu ta cũng có đệ đệ đáng yêu giống như ngươi thì tốt rồi.”

Mộ Dung Lâm Phong xem nhẹ hai tròng mắt nóng bỏng của Thượng Quan Vân Nhi nói: “Vân Nhi tiểu thư nói đùa, Vân Nhi tiểu thư ở nhà hẳn cũng là có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, còn tính gì đến một Tiểu Bạch.”

“Nhưng là, cái kia không giống vậy. . . Ta. . . . . .” Thượng Quan Vân Nhi cảm thấy nếu lần này không nói ra, về sau có thể sẽ không cơ hội .

Mộ Dung Lâm Phong thần sắc thờ ơ cắt ngang lời Thượng Quan Vân Nhi chuẩn bị nói ra: “Vân Nhi tiểu thư, ra ngoài đã lâu như vậy, người nhà ngươi hẳn là lo lắng, chúng ta vẫn là đi nhanh chút đi.”

Thượng Quan Vân Nhi nghe được Mộ Dung Lâm Phong ngữ khí bình thản nói, vội vàng há miệng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, thần sắc ảm đạm cúi đầu, vẻ mặt thương tâm cùng thất vọng.

Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch khoái trá ăn điểm tâm, hoàn toàn không biết bên người đã xảy ra chuyện gì, nhấc chân bước tiếp về phía Thượng Quan phủ.

Thượng Quan Vân Nhi chỉ có thể đi theo phía sau Mộ Dung Lâm Phong, thường thường ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Lâm Phong ở phía trước bóng dáng cao lớn, mày liễu tinh xảo hơi hơi nhíu lại, đáy mắt tràn đầy sầu tư.

Trúc Tử ở phía sau nhìn hai người nước chảy hữu tình, Tương vương vô tình, thật là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, một tiểu thư xinh đẹp đoan trang như vậy, lại thích chủ nhân chính mình bề ngoài ôn nhu bên trong lạnh lùng thất thường, nhất định là không có kết quả tốt, Trúc Tử ở sau lưng bọn họ thay Thượng Quan Vân Nhi bi ai vài phần.

Dọc theo đường đi không khí trầm mặc, bốn người bất tri bất giác bước tới Thượng Quan trước phủ, trên cửa chính to lớn lộ ra tấm biển viết ba chữ ‘ Thượng Quan phủ ‘ hữu lực mạnh mẽ, hai bên cửa chính còn có hai tảng đá sư tử đang rống, ánh mắt tảng đá vĩnh viễn không chuyển động nhìn chằm chằm vào nơi xa không biết tên, thoạt nhìn thật là khoa trương.

Cạnh cửa nha hoàn Tiểu Thanh đã sớm chờ ở một bên nhìn thấy tiểu thư mình vẫn chờ, rốt cục thì an toàn về đến nhà, thật là vui sướng đến đón.

“Tiểu thư, ngài thế nào sáng sớm liền mang theo nhiều người hầu như vậy đi ra ngoài, lão gia cùng phu nhân đều thực lo lắng cho ngài a, lão gia nói nữ tì sẽ tìm không ra tiểu thư, đêm nay sẽ cho nữ tì ngồi chồm hổm ở nhà xí mà, tiểu thư. . . . . . Tiểu thư ngươi làm sao vậy. . .”

Nha hoàn Tiểu Thanh sét đánh nói một đống, rốt cục phát hiện Thượng Quan Vân Nhi vẻ mặt thương tâm, thật là chọc người thương mến, không biết là người nào khi dễ tiểu thư được phu nhân sủng lên trời này, phu nhân biết rồi, có thể lại muốn mắng nàng nữa.

“Không có việc gì, chỉ là vừa mới hơi chấn kinh. . . . . . Bất quá hiện tại không có việc gì .” Thượng Quan Vân Nhi đẩy nha hoàn Tiểu Thanh vẫn cao thấp xem xét nàng ra.

Nha hoàn Tiểu Thanh bị đẩy ra rốt cục nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đang bế Tiểu Bạch cùng Trúc Tử hai tay ôm vải vóc ở phía sau, sửng sốt một chút.

Nha hoàn Tiểu Thanh nhìn nhìn tiểu thư, lại nhìn nhìn Tiểu Bạch giống như bé ngoan đang được bế.

Tiểu Bạch nhìn thấy đã tới nơi không đông người nữa, đang chuẩn bị gọi Mộ Dung Lâm Phong thả bé xuống, liền nhìn đến nha hoàn Tiểu Thanh ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía bé.

Tiểu Bạch nhìn thấy rồi, cũng vẻ mặt hồng hồng nói Mộ Dung Lâm Phong th

ả bé xuống, thật là ngượng ngùng.

Mộ Dung Lâm Phong buông Tiểu Bạch không được tự nhiên xuống xong, lại nói: “Sáng nay Vân Nhi tiểu thư bởi vì lo lắng Tiểu Bạch, cho nên mới vội vàng không báo gì liền chạy tới, ở đây, tại hạ cũng muốn lại cám ơn ý tốt của Thượng Quan tiểu thư một lần nữa, hiện tại tiểu thư đã về đến nhà, tại hạ cũng phải trở về, trong nhà còn có chút việc, như vậy Vân Nhi tiểu thư có duyên sẽ gặp lại.”

Mộ Dung Lâm Phong nói xong, cũng không chờ Thượng Quan Vân Nhi phản ứng, liền dắt tay Tiểu Bạch xoay người rời đi.

Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong nói xong muốn đi, cũng đã quên hết thương tâm, vội vàng gọi một câu: “Mộ Dung Đại ca, chờ một chút.”

Mộ Dung Lâm Phong dừng lại, nhưng không xoay người, thấp giọng nói một câu: “Có vài việc, Vân Nhi tiểu thư vẫn là đặt ở trong lòng thì tốt hơn, lúc này đây, tại hạ chúc Vân Nhi tiểu thư về sau có thể tìm được đức lang quân như ý.”

Nói xong liền nắm tay Tiểu Bạch, vẫn không quay đầu lại nhìn Thượng Quan Vân Nhi nước mắt đã tràn đầy vành mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.