CHƯƠNG 43 QUYỂN 1: VỀ NHÀ
Tiểu Bạch đi theo bước của Mộ Dung Lâm Phong, thường thường nhìn Thượng Quan Vân Nhi ở phía sau, kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ. . . . . . Vân Nhi tỷ tỷ nàng hình như thực thương tâm. . . . . .”
“Ân. . . Phải không?” Mộ Dung Lâm Phong chẳng hề để ý trả lời, một chút cũng không có áy náy.
“Tiểu Bạch, bánh trứng muối ăn xong rồi sao?” Nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Tiểu Bạch nhìn nhìn trên tay còn lại một khối bánh trứng muối cao, hoàn toàn đã quên vấn đề rối rắm trước đó, cầm lấy khối bánh trứng muối duy nhất kia, đưa đến bên miệng Mộ Dung Lâm Phong nói: “Thực xin lỗi sư phụ, Tiểu Bạch một mình ăn bánh trứng muối như vậy, chỉ còn lại một khối này, sư phụ ăn. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt vui sướng cúi đầu tiếp nhận bánh trứng muốn để bên miệng, còn vươn đầu lưỡi tinh tế liếm qua vụn bánh trứng còn dính trên ngón tay của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhìn thấy ngay cả vụn bánh trên tay mình Mộ Dung Lâm Phong cũng nhất nhất liếm thực sạch sẽ, trong lòng nghĩ: hóa ra sư phụ thích ăn bánh trứng muối như vậy a, mình còn ăn nhiều như vậy, còn lại có một chút cho sư phụ như vậy, mình làm đồ đệ thật sự là rất không nên.
Tiểu Bạch hối hận, hoàn toàn không biết giờ phút này trong lòng Mộ Dung Lâm Phong nghĩ lại là: Tiểu Bạch à ngươi rốt cuộc thì khi nào mới lên a, vi sư nhẫn thật sự rất là vất vả . . . . . . [Gin: . . . mình là mình miễn bình luận =3=]
Khi đoàn người Mộ Dung Lâm Phong đã gần đi ra khỏi trấn nhỏ, trước mắt đường hai bên tràn đầy bụi cỏ xanh xanh, không có nhà cửa, cũng không có người đi đường qua lại, có vẻ dị thường trống trải.
Trúc Tử đang đi tới đi tới đột nhiên lớn giọng “A” một tiếng kêu lên.
Dẫn tới bốn con mắt nhìn chằm chằm vào Trúc Tử, Trúc Tử hoang mang rối loạn kêu lên: “Chúng ta lần này đi ra không chỉ mua một khối vải thôi, còn có gạo, muối dầu, bát cơm cùng đũa còn chưa mua mà, còn có phía trước ở Yến Thanh tửu lâu, mua gì đó đều quên ở đó, phải về cầm lại mới được, ở cạnh tiểu ngu ngốc lâu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tính cách ngu ngốc cũng bị tiểu ngu ngốc truyền cho rồi, hoàn hảo đi không xa, chủ nhân, tiểu ngu ngốc các ngươi ở nơi này chờ một chút, ta tự mình trở về mua sẽ quay lại ngay.”
Tiểu Bạch nghe được Trúc Tử nói bé ngu ngốc, mặc dù không vừa lòng lắm nhưng vẫn gật gật đầu: “Tiểu Bạch cùng sư phụ ở chỗ này chờ Trúc Tử trở về.”
Mộ Dung Lâm Phong trực tiếp phất phất tay nói: “Đi nhanh về nhanh.”
Trúc Tử đặt vải vóc trên tay lên một tảng đá có vẻ sạch sẽ, lập tức quay trở lại.
“Sư phụ. . . . . . Vân Nhi tỷ tỷ lúc nãy hình như thực thương tâm, giống như rất muốn ở bên cạnh sư phụ.” Nhàm chán, Tiểu Bạch lại nghĩ tới vấn đề trước đó bị Mộ Dung Lâm Phong dời đi.
Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch thực hy vọng vi sư cùng Thượng Quan Vân Nhi ở bên nhau sao? Nếu vi sư cùng Thượng Quan Vân Nhi bên nhau, sư phụ có thể sẽ để Tiểu Bạch qua một bên, Tiểu Bạch thích như vậy sao?”
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, tuy rằng bé không hy vọng Vân Nhi tỷ tỷ thương tâm, nhưng bé cũng không muốn sư phụ ở bên Vân Nhi tỷ tỷ, lại bỏ bé qua một bên, rất là khó xử nói: “Tiểu Bạch. . . . . . không thích.”
“Ân ân. . . . . . Cái này đúng rồi, về sau cũng không nên ở trước mặt vi sư nhắc đến Thượng Quan Vân Nhi, bằng không ngày nào đó vi sư nổi hứng lên, liền bỏ lại Tiểu Bạch đi tìm Thượng Quan Vân Nhi.” Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Không cần. . . Không cần. . . . . . Tiểu Bạch không bao giờ nhắc đến Vân Nhi tỷ tỷ nữa, sư phụ đừng không cần Tiểu Bạch.” Tiểu Bạch vội vàng đáp ứng.
“Ngươi đứa ngốc này, vi sư muốn đùa với ngươi một chút cũng không được. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong nhìn đến Tiểu Bạch gấp gáp níu kéo hắn, nghẹn đầy ý cười nói.
Bé biết lại bị Mộ Dung Lâm Phong trêu cợt, Tiểu Bạch rất là không cam lòng kéo người Mộ Dung Lâm Phong, đưa miệng qua, cắn bừa lên đôi môi gợi cảm đơn bạc của Mộ Dung Lâm Phong một trận.
Mộ Dung Lâm Phong thuận theo để cho Tiểu Bạch đối với đôi môi mình muốn làm gì thì làm, ôm lấy thân mình Tiểu Bạch, còn không ngừng rầu rĩ cười nhẹ ra tiếng.
Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong còn không ngừng cười, rất là chưa hết giận bắt chước dáng vẻ Mộ Dung Lâm Phong trước kia, đưa đầu lưỡi phấn nộn của mình mãnh liệt đi vào, khi tiếp xúc đến nơi mềm mại trong miệng Mộ Dung Lâm Phong, liền cắn một hơi, nhưng cũng không dám dùng sức, chỉ là cắn không cho Mộ Dung Lâm Phong cười ra.
Mộ Dung Lâm Phong cười đủ rồi, liền yêu thương ôm ấp Tiểu Bạch, linh hoạt chuyển động cái lưỡi mềm mại trong miệng mình, một tay nhẹ nhàng ấn đầu Tiểu Bạch về phía mình, sau đó tận tình hưởng thụ mềm mại ngọt ngào chỉ có hắn mới có thể hưởng thụ được của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong hôn đến độ phải không thở nổi, hai tay giãy dụa đẩy trước ngực Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong trêu đùa từng ngóc ngách trong miệng Tiểu Bạch xong, mới luyến tiếc chậm rãi buông đôi môi Tiểu Bạch đã sưng đỏ ra.
Đợi Tiểu Bạch chậm rãi bình ổn lại, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong hai tròng mắt u ám vừa muốn cúi đầu xuống, Tiểu Bạch vội vàng nói: “Sư phụ. . . . . . đừng mà, Tiểu Bạch không thở được.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Tiểu Bạch trả lời đáng yêu như vậy, rất là bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bạch chẳng lẽ không biết lúc hôn môi, là có thể hô hấp sao? Vi sư hôn chính là miệng ngươi, cũng không phải cái mũi của ngươi, vi sư trước kia không phải đã nói rất nhiều lần sao? Khi vi sư hôn ngươi, phải dùng cái mũi để thở, ngươi nghẹn gì mà, thật sự là tiểu ngu ngốc.” [Gin: có sư phụ nào mà lại dạy cái này hả? lật bàn Bất quá. . . ta thích . . . sờ sờ cái bàn =))]
Mộ Dung Lâm Phong nói xong, lại dùng ngón tay đầy đặn ôn nhu phất qua da thịt như trứng chim luộc chín lột vỏ của Tiểu Bạch, trơn trơn, trắng trắng phấn phấn, làm cho người ta sờ soạng lại nhịn không được nhéo một chút khuôn mặt mềm mại.
Trải qua Trúc Tử bổ sung dinh dưỡng như địa ngục trước đó, hai má Tiểu Bạch hiện tại đã không còn hóp vào làm lộ cằm như trước, trở nên mượt mà không ít, cả thân mình ôm lấy cũng là mềm mại, thân mình nhỏ bé cũng tròn không ít, tuy rằng không phải một dung nhan tuyệt mỹ lượng lệ, nhưng thoạt nhìn cũng là so với trước đó thanh tú bắt mắt, Mộ Dung Lâm Phong ánh mắt mê ly nhìn Tiểu Bạch, trong lòng đối với Tiểu Bạch lại thêm một tầng yêu thích.
Nhưng khi hai tay sờ đến băng gạc trên trán Tiểu Bạch, trong lòng cũng trầm xuống, Mộ Dung Lâm Phong từ ngày Tiểu Bạch bị hắn bắt buộc phải thẳng thắn về sau, đã biết thân thể này cũng không phải của Tiểu Bạch, thế nhưng lúc bé tỉnh lại, trừ bỏ đầy người đều là vết thương lớn nhỏ không đồng nhất, còn có nội thương ẩn bên trong.
Mộ Dung Lâm Phong nghĩ không rõ lắm, một tiểu hài tử sao lại có vết thương như vậy, trước đó còn phát hiện trừ bỏ vết thương mới, còn có dấu vết bị người ta ngược đãi trường kỳ, rốt cuộc là ai độc ác như vậy, thường xuyên dùng cực hình với một đứa nhỏ như thế.
Đương nhiên, Mộ Dung Lâm Phong đối với chuyện Tiểu Bạch không phải người thế giới này, lúc ấy quả thật là kinh ngạc thật nhiều, tuy rằng mặt ngoài không có biểu hiện ra, cũng không muốn trong lúc vô ý xúc phạm tới Tiểu Bạch, nhưng dù sao bản thân hắn trước kia cũng không phải một người tin tưởng yêu thần quỷ quái, hoặc những chuyện trái tự nhiên, trong thời gian ngắn quả thật rất khó tiêu hóa hết.
Nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, trải qua chuyện Tiểu Bạch thiếu chút nữa mất tích rồi, Mộ Dung Lâm Phong có thể thực xác định tâm ý của bản thân đối với Tiểu Bạch, biết hắn nhất quyết sẽ không rời Tiểu Bạch, mặt ngoài người sáng suốt sẽ nói Tiểu Bạch sẽ không rời hắn đi, nhưng ai biết người thật sự không rời bỏ chính là hắn. Mộ Dung Lâm Phong không biết nếu Tiểu Bạch không ở bên cạnh hắn, hắn sẽ trở nên như thế nào. . . . . .
Cho nên cũng không quản Tiểu Bạch theo nơi dị thế thần bí nào tới, chỉ cần hảo hảo đứng bên cạnh hắn là tốt rồi, ở nơi hắn có thế nhìn thấy được, hắn sẽ thực an tâm.
Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu, lúc Tiểu Bạch còn chưa phản ứng tới được, tựa như lông chim nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi Tiểu Bạch, tựa hồ lầm bầm lầu bầu nói: “Tiểu Bạch, không lâu nữa, vì thân thể của ngươi, vì tìm kiếm Bạch Quả, chúng ta sẽ rời rừng rậm sương mù, đi đến một nơi khác.”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm của Trúc Tử.
“Chủ nhân, tiểu ngu ngốc, ta đã trở về, để các ngươi đợi lâu như vậy thật có lỗi a, nhiều đồ đạc lắm .”
Tiểu Bạch nhìn Trúc Tử vác bao lớn bao nhỏ chạy tới, lại quay đầu nghi hoặc nhìn Mộ Dung Lâm Phong hỏi: “Sư phụ, vừa mới nói cái gì?”
Mộ Dung Lâm Phong chỉ sờ sờ đầu Tiểu Bạch, cười cười nói: “Không có việc gì, chúng ta về nhà đi.”