Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thương Vấn Tinh đang xem ti vi, nghe được tiếng mở cửa, biết là anh về, trong lòng liền vui vẻ, đây là lúc anh về nhà sớm trong khoảng thời gian gần đây, cuối cùng cũng có thể chờ được.
Nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Đào Đào nhảy nhót chạy vào, gương mặt nhỏ của cậu liền trầm xuống.
“Anh, hôm nay cậu ta đi chung với anh cả ngày sao?”
Thương Vấn Thanh treo túi đàn lên tường: “Anh không đưa theo dì ấy thì có thể làm sao chứ?”
Hoắc Đào Đào đưa ra túi KFC, hết sức vui vẻ nói: “Tiểu Tinh Tinh, chúng ta mua cho cháu hamburger.”
“Hai người còn đi ăn KFC?” Thương Vấn Tinh cảm thấy như bị đả kích, “Lâu nay anh vẫn chưa đưa em ra ngoài ăn KFC, cậu ta vừa xuất hiện, anh liền đưa cậu ta đi chơi khắp nơi.”
Thương Vấn Tinh vừa nói, hốc mắt vừa đỏ lên.
Hoắc Đào Đào có chút mơ hồ, tiến lên mấy bước muốn nắm tay cậu, “Tinh Tinh, cháu đừng khóc, chúng ta cùng ăn hamburger có được không?”
“Ai thèm hamburger của cậu chứ!” Thương Vấn Tinh hất tay của cô bé ra, tức giận trở về phòng.
Thương Vấn Thanh thở dài một tiếng, muốn đi an ủi em trai, Hoắc Đào Đào lại xông lên chặn trước mặt anh.
“Dì là vai trên, để cho dì đi.”
Thương Vấn Tinh nằm xấp ở trên giường, ôm tấm hình gia đình, âm thầm rơi lệ, nghe được tiếng đẩy cửa, cho là anh hai vào, buồn bực nói: “Em không nghe lời giải thích của anh.”
“Tinh Tinh.” Hoắc Đào Đào nhẹ nhàng gọi cậu.
Thương Vấn Tinh nghe ra là cô bé, càng giận, quay người nói: “Không cho phép cậu vào phòng của tôi.”
Hoắc Đào Đào tiến lên phía trước: “Cháu sao rồi, có phải bị thầy đánh lên tay không?”
“Cậu mới là bị thầy đánh lên tay, đồ ngu ngốc.”
“Đào Đào không phải đồ ngu ngốc.”
“Cậu phải đồ ngốc, thì, cậu chính là đứa trẻ xấu xa.”
Hoắc Đào Đào sửng sốt một chút, rất đau lòng: “Đào Đào cũng không phải đứa trẻ xấu xa.”
“Chính là cậu, là cậu, cậu cướp anh trai của tôi, cậu chính là một đứa trẻ xấu xa.” Thương Vấn Tinh nức nở nói.
“Dì không có cướp anh trai của cháu, dì là dì của cháu, chúng ta là người một nhà.” Hoắc Đào Đào nghiêm túc nói.
“Ai là người nhà của cậu, cậu ở đâu ra vậy chứ?” Thương Vấn Tinh chỉ tấm hình trong lòng, nhìn về phía Hoắc Đào Đào la ầm lên, “Chúng tôi lúc này mới là người một nhà, ba mẹ, anh cùng với tôi, không có cậu.”
Trong tấm ảnh gia đình, khi đó Thương Vấn Tinh vẫn còn rất nhỏ, đang ngồi giữa mẹ Thương ba Thương, Thương Vấn Thanh thì đứng phía sau bọn họ, hai tay ôm lấy cha mẹ, một nhà bốn người nhìn về phía ống kính, cười hết sức ấm áp.
Như vậy đây là chính là người nhà, nhưng là cô bé chỉ có mẹ, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp qua ba, bây giờ ngay cả mẹ cũng không được gặp.
Hoắc Đào Đào khóe miệng rũ xuống, hốc mắt dần đỏ lên.
Thương Vấn Tinh nhìn thấy cô bé không lên tiếng, nói: “Cậu tại sao không nói chuyện, bị tôi nói trúng rồi, cậu mau trở về tìm mẹ của cậu đi.”
“Đào Đào không có mẹ, cũng không có ba.” Giọng của Hoắc Đào Đào có chút thút thít, hốc mắt ngấn lệ.
“Vậy cậu là cô nhi?” Thương Vấn Tinh thốt lên.
Cô nhi?
Hai từ này đánh vào trong lòng của Hoắc Đào Đào, cô bé mím chặt môi, nước mắt không chủ động mà rơi xuống.
Thương Vấn Tinh ngây người một chút, giống như cậu đã làm r một chuyện xấu vậy.
“Cậu làm gì, bây giờ tôi cũng không có ba mẹ.” Làm sao giống như cậu lại đang ủi cô bé?
“Nhưng là, cháu còn có tấm hình, dì ngay cả dáng vẻ của ba cũng không biết.” Hoắc Đào Đào càng nghĩ lòng càng chua xót, từ những tiếc sụt sùi thành khóc nấc lên.
Thương Vấn Tinh trong đầu nghĩ, cô bé cũng thật tội nghiệp.