Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hu hu hu... Đào Đào muốn mẹ!” Những hạt đậu vàng rơi trên gò má cô, “Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu? Cha, tại sao không đến gặp Đào Đào?”
“Đào Đào không phải cô nhi, cũng không phải đứa trẻ xấu hu hu hu hu....”
Hoắc Đào Đào khóc lên, âm thanh rất lớn, điều này cũng khiến Thương Vấn Tinh khóc theo.
Thương Vấn Thanh đứng bên ngoài cửa, vốn muốn cho hai đứa trẻ tự giải quyết mâu thuẫn, không nghĩ tới Hoắc Đào Đào hùng dũng oai vệ đi nói là phải an ủi người khác, bây giờ lại khóc đến mờ mắt.
Anh không biết làm sao đi vào phòng, Hoắc Đào Đào nước mắt lã chã, nhìn cháu ngoại lớn, giơ tay nhào tới. Tựa đầu lên bả vai anh.
“Cháu ngoại lớn, hu hu hu, Tinh Tinh nói dì là đứa trẻ xấu, Đào Đào không phải đứa trẻ xấu, đúng không?”
Hoắc Đào Đào thật rất đau lòng, cô muốn để cho tiểu Tinh Tinh thích dì nhỏ này.
Thương Vấn Thanh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé, ôn nhu an ủi nói: “Đào Đào dĩ nhiên không phải đứa trẻ xấu.”
“Còn nói dì là cô nhi, nói hình gia đình không có dì.” Hoắc Đào Đào vừa khóc vừa nói.
Thương Vấn Thanh trừng mắt nhìn em trai, Thương Vấn Tinh không giải thích được, cậu có nói gì sai sao?
“Dì không phải cô nhi, dì là dì nhỏ của chúng ta, có thời gian, ba chúng ta đi chụp hình gia đình, có được không?” Thương Vấn Thanh nói.
Hoắc Đào Đào bật người dậy, nhìn anh: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, dì xem đây là cái gì?” Thương Vấn Thanh quơ quơ vật trong tay.
Hoắc Đào Đào đôi mắt long lanh sáng rực lên: “Là Vịt Vịt, Vịt Vịt được khâu bụng lại rồi.”
Thương Vấn Thanh tối hôm qua, trước khi đi ngủ đã vá lại chỗ bị rách của con vịt bông, nhưng đường may rất xấu, bông vẫn còn bị vướng nhiều, nhưng nó sẽ không lộ ra ngoài, giặt sạch phơi lên một ngày, cuối cùng cũng trông như một con vịt.
“Cảm ơn cháu ngoại lớn.” Hoắc Đào Đào trên gương mặt đầy nước mắt, cũng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên gò má Thương Vấn Thanh một cái.
Thương Vấn Thanh chỉ cảm thấy trên má có chút ướt, còn mang theo mùi sữa, làm người ta trong lòng mềm nhũn.
Thương Vấn Tinh nhìn thấy một màn này, trong lúc nhất thời không biết là tức giận hay ngưỡng mộ, nặng nề “hừ” một tiếng.
Thương Vấn Thanh trầm giọng nói: “Thương Vấn Tinh, tới đây.”
Thương Vấn Tinh rũ đầu, bất đắc dĩ di chuyển hai chân.
Thương Vấn Thanh: “Đào Đào đặc biệt mua KFC cho em ăn, em không cảm ơn còn nổi giận với dì, em xem thử có được hay không?”
Thương Vấn Tinh len lén liếc Hoắc Đào Đào một cái, cô khóc nhiều, mí mắt, đầu mũi đều đỏ ửng, nhìn hết sức đáng thương, cậu tự nhiên cũng cảm thấy áy náy.
“Nói với Đào Đào có đúng không?”
Thương Vấn Tinh cúi đầu, không lên tiếng.
Hoắc Đào Đào nhỏ giọng: “Được rồi, Thao Thiết trong bụng Đào Đào có thể chống đỡ, không tức giận.”
Cô cũng giơ túi KFC trong tay lên: “Tinh Tinh nhanh đến ăn một chút, để nguội sẽ không ngon.”
Thương Vấn Tinh do dự một hồi, nhân lấy, đi tới chỗ bàn nhỏ, lấy trong túi ra hamburger, khoai tây chiên và cánh gà.
“Cậu nhìn cái gì?” Cậu nhìn Hoắc Đào Đào.
Hoắc Đào Đào: “Nhìn cháu ăn.”
Thương Vấn Thanh thấy hai đứa trẻ không cãi nhau nữa, cũng cho hai đứa có không gian riêng.
“Đây đều là của tôi.” Thương Vấn Tinh vội vàng che lấy bánh hamburger cùng với cánh gà.
“Đào Đào không đói bụng, sẽ không giành của cháu.”
Không giành? Vậy ánh mắt đói khát kia của cô là như thế nào?
Thương Vấn Tinh vội vàng cắn một miếng bánh kẹp lớn, Hoắc Đào Đào nuốt nước miếng một cái.
“Cách-” đột nhiên một âm thanh lớn vang lên từ trong miệng Đào Đào.